Chương 60: Sát chiêu hủy diệt

Tôn Vinh nhìn về phía Diệp Vy, nàng đang hướng chiếc đũa lên trời, năng lượng phép thuật từ đầu chiếc đũa tỏa ra rất mạnh, tay còn lại thực hiện một phép thuật khác. Gã Tôn Vinh định xông tới nhưng rồi khựng lại, nhìn về phía Minh khiến tên này sởn tóc gáy. Dù biết chỉ hơn nhau 1 cấp phù thủy nhưng đó lại là chênh lệnh rất lớn về khả năng sử dụng phép thuật, Minh cảm thấy kẻ này nguy hiểm gấp bội lần so với Tôn Sùng. Vô phương chống cự, hắn chỉ biết nắm chặt thanh kiếm thủ thế khi thấy Tôn Vinh biến mất.

Ầm…

Ầm…

Hai tiếng nổ lớn cùng vang lên, một là do đòn phối hợp của Lý Hải và Kì Lân đánh trúng Tôn Sùng, tiếng nổ còn lại ở gần Minh hơn. Một thân hình mềm mại, một mái tóc nhẹ nhàng phất phơ, hương thơm thoảng bay trong gió, Diệp Vy hiện ra chắn trước Minh, quanh người nàng bao bọc một quả cầu kết giới tỏa sáng, tay nàng nắm chặt chiếc đũa cũng đang tỏa sáng, khoảng không xung quanh chiếc đũa bắn ra vài tia điện nhỏ vào không khí. Tôn Vinh cùng hiện ra cách đó vài mét, gương mặt không giấu nổi ngạc nhiên, toàn thân bốc khói, bộ lông dựng ngược như nhím xù lông.

“Tụ…Lôi…Châu…!” Tôn Vinh khó khăn nói, đôi mắt nhìn chằm chằm chiếc đũa của Diệp Vy.

“Phải…món bảo vật phép này có lõi là Tụ Lôi Châu…”

Diệp Vy nói xong liền bắn ra một tia sét khủng bố khác vào Tôn Vinh, khoảng cách quá gần và tốc độ cực nhanh của tia sét, Tôn Vinh lãnh trọn đòn sấm sét thứ 2.

Ầm…

Tụ Lôi Châu, tên gọi của một loại nguyên liệu cực kì quý hiếm trong giới phép thuật, một loại đá có khả năng chuyển hóa năng lượng phép thuật trở thành sét với tốc độ rất nhanh, nhanh hơn bất kì một loại bảo vật nào khác. Thậm chí, người ta còn cho rằng khả năng chuyển hóa của Tụ Lôi Châu có thể sánh ngang với phù thủy cấp cao nhất hiện tại.

Ầm…

Diệp vy bắn ra tia sét thứ 3, nhưng lần này đánh trúng một thân cây cách đó khá xa, vì Tôn Vinh đã kịp thời dùng Dịch thuật tránh né dù bị sét đánh tới 2 lần.

“Ngươi nghĩ mình đang làm gì?” Tôn Vinh hỏi Diệp Vy, hắn vẫn đang nắm giữ một bí mật rất lớn của nàng nên định dùng nó để ép buộc lần nữa, dẫu rằng Diệp Vy đã kịch chiến với 2 gã từ nãy tới giờ. Đôi mắt màu lam sáng rực như muốn nói rằng: ‘Ngươi biết điều thì ngoan ngoãn phục tùng…’

“Ngươi nghĩ ta đang làm gì?” Diệp Vy lên tiếng, nàng thu lại Lôi thuật vì đã không còn tác dụng khi mà gã đã biến mất trước khi nàng kịp bắn tia sét ra. Tốc độ của Tôn Vinh tất nhiên là thua xa tốc độ tia sét, nhưng gã lại nhanh hơn tốc độ thi triển phép thuật của nàng.

Ngón tay trỏ và ngón ngữa chắp lại, uyển chuyển vẽ lên kết giới của mình những hình thù kì dị, Diệp Vy nói tiếp: “Ta đoán…hai ngươi cũng giấu chuyện đó mà không báo cáo lại…chứ nếu kẻ kia mà biết được thì đích thân hắn đã tới đây rồi…”

Vốn là một người thông minh và tìm hiểu nhiều về phép thuật, nàng biết những bậc thầy phù thủy, những kẻ luyện tà thuật hay cả những pháp sư hùng mạnh…tất cả đều đang tìm kiếm những nguồn sức mạnh cực hạn cho riêng mình. Vì vậy nếu có thông tin về một người từ Thiên Quốc xuất hiện giữa trần gian thì nàng thực sự đã bị bắt đi từ lâu, chứ không chỉ là bị 2 gã Hầu nhân tộc kia dùng bí mật đó để đe dọa, ép buộc mình. Dựa vào đó, nàng biết hai gã này chưa tiết lộ cho tổ chức của bọn chúng.

Tôn Vinh nắm chặt cánh tay lông lá, Khí lực vận chuyển, năng lượng phép thuật trong hình dạng làn khói sáng bao quanh người càng lúc càng đậm hơn. Gã đứng im nhưng ai cũng đều biết rằng con khỉ khổng lồ này có thể hiện ra ngay trước mặt mình chỉ trong chớp mắt.

“Vậy nghĩa là ngươi…hết đường về…” Tôn Vinh nói tới đó thì ngưng lại, nhưng miệng gã vẫn mấp máy nói hết từ cuối mà không phát ra âm thanh, chỉ có Diệp Vy và Minh nhìn thấy. Không cần nhìn khẩu hình của gã, cả hai cũng biết được gã muốn nói gì, gã đe dọa Diệp Vy hết đường về trời.

“Quên nói cho ngươi biết, rằng ta chán ngán nơi đó nên mới tìm tới nơi đây…!” Diệp Vy đáp lại, đây cũng là sự thật vì chính nàng đã tự tìm xuống trần gian.

Lúc này, Minh đang cố tìm cách vận dụng năng lực của Xung phong vì cả 2 mảnh Long Nguyên đã sắp tới hạn, nhưng dù có thiên tài tới đâu thì cũng không thể thấu hiểu và sử dụng được ngay một thuộc tính khi vừa ngộ ra nó. Dù vậy, hiện tại Minh biết Xung phong có năng lực đúng với cái tên của nó, một loại gió mang sóng xung kích, vì vậy khi tạo ra một lớp Xung phong bên ngoài cơ thể thì hắn có thể cảm nhận được những chấn động trong không khí xung quanh. Bất chợt, một chấn động nhỏ truyền đến, hắn giật mình nhìn xuống, BE đang gượng dậy, Minh hoảng hồn lùi ra xa.

“Đau đấy…!”

BE vuốt gương mặt dính đầy bụi đất, cười gằn rồi đứng dậy, khung xương bằng máy sau lưng biến đổi, tạo thành một đôi cánh máy móc trông như cánh máy bay với hai chiếc ống ở hai đầu cánh…

Phụt…vùuuu…

Hai chiếc ống chính là hai động cơ tên lửa, BE bay lên rất cao, sau đó dừng lại và lơ lửng trên không bằng đôi cánh máy, gã đưa tay phải lên, tay còn lại bấm vào một nút trên lớp bao tay. Cả cánh tay gã liền biến đổi như máy móc, tạo thành một khẩu súng cỡ lớn rất ngầu, nơi bàn tay biến thành họng súng và đang tỏa ra ánh sáng chói lóa.

“Pháo hạt nhân… Định làm thật à đại ca!” Bốn tên VR đang bị kẹt trong lòng đất tỏ ra hoang mang bởi bọn chúng biết rõ BE có thể làm gì và chuẩn bị làm gì, bốn tên nhìn nhau rồi đồng loạt lóe sáng, thoát game.

Gọi là pháo hạt nhân nhưng món vũ khí này không sử dụng hạt nhân, mà vì sức hủy diệt của nó rất lớn nên người ta gọi như thế. Là một món vũ khí cá nhân được bày bán với số lượng hạn chế ở Sài Thành, tuy vậy, ngoài việc nạp tiền thì người chơi còn phải tìm kiếm đủ bộ nguyên liệu đi kèm để trao đổi.

Dưới đất, Phương Chi gượng dậy, nàng biết năng lực đối thủ của mình, gấp gáp chạy tới phía Minh. Tôn Vinh định ra tay với Diệp Vy nhưng phải thay đổi ý định, gã cũng cảm nhận được sự nguy hiểm từ trên cao nên tạo thành một kết giới rất lớn bao quanh mình. Phía xa, Lý Hải đang thắng thế trước Tôn Sùng cũng dừng lại phòng ngự. Tôn Sùng cũng ngưng chiến đấu để tạo kết giới. Nhóm người đi cùng Phương Chi cũng đồng loạt lóe sáng thoát game…

Minh đứng giữa hai người đẹp, Diệp Vy đã lui lại bên cạnh để kết giới của mình bao bọc lấy hắn, nàng cũng thu lại tấm bài, Kì Lân biến mất. Phương Chi lấy ra một viên ngọc to bằng đầu ngón tay sau đó thả xuống đất, lập tức viên ngọc lóe sáng rồi tan thành sương khói, nở lớn tạo thành kết giới, kết hợp với kết giới của Diệp Vy bảo vệ cả 3 người.

Sự việc diễn ra rất nhanh, tất cả tập trung phòng ngự vì biết không thể chạy thoát dù là dùng Dịch thuật để di chuyển.

Roẹt….

BE ra đòn, một quả cầu sáng uy lực bắn thẳng xuống với tốc độ cực nhanh…

Ầmmm….

Cả một khoảng rộng lớn chìm trong ánh sáng…

Cả cánh rừng rung chuyển…

Đất đá, cây rừng bay cao, bay xa hàng trăm mét…

Trong lúc đó, tên núp váy phụ nữ vẫn trong trạng thái sung sướng vì vừa ngộ ra phong hệ, và hắn vẫn đang dùng nó, hắn mơ hồ cảm nhận được một ‘vật thể’ trên cao, rồi hắn cảm nhận được không khí bị xé ra do một khối năng lượng lao xuống…

Ánh sáng biến mất, cả một khu rừng rộng lớn biến mất, chỉ còn lại một chiếc hố sâu cả chục mét. Khói bụi tan đi, để lộ ra vài khoảng đất không bị thổi bay vì được kết giới bảo vệ, chính là nơi những kẻ trên đó đang đứng. Còn đứng nhưng tất cả đều lộ ra vẻ mệt mỏi đuối sức vì vừa kích phát toàn lực để tạo kết giới. Trên cao, ánh sáng tiếp tục lóe lên…

“Gã đó lại chơi nữa…!” Minh lên tiếng, hắn là kẻ sợ chết nên tất nhiên là kẻ mất bình tĩnh trước tiên. Chỉ một đòn mà BE đã hủy diệt cả một khoảng rừng rộng lớn, kèm theo đó là phá hủy toàn bộ kết giới của bọn hắn. Tôn Vinh và nhóm 3 người của Minh còn đỡ, phía xa, Tôn Sùng và Lý Hải vẫn đang choáng váng vì kết giới không đủ để chống chọi toàn bộ sức hủy diệt kia.

“Bắn một phát là cả đống tiền bay đi…để coi gã bắn được mấy phát?” Phương Chi nói, nàng lấy ra một viên ngọc khác tạo ra kết giới mới, Diệp Vy cũng dùng Thiên Thạch cố góp sức. Tất cả gắng gượng tạo kết giới phòng ngự thêm một đòn nữa từ tên VR.

Roẹt…

Ầmm…

BE tung đòn hủy diệt thứ hai. Và quả thực gã cũng chỉ có 2 lần bắn. Sát chiêu này cực kì tốn kém nhưng so đo thiệt hơn khi hạ hết được đám người dưới đất, gã quyết định dùng tới chiêu này. Không chờ khói bụi tan đi, BE hạ xuống vùng đất hoang tàn…