Chương 59: xung phong

Hai con khỉ khổng lồ hiện ra chỉ trong chớp mắt, cao hơn 7 mét với những con mắt màu lam sáng rực. Nếu để ý sẽ thấy đôi mắt của Tôn Vinh sáng hơn đôi mắt của Tôn sùng một chút và có hiệu ứng đặc biệt. Cả hai biến đổi hoàn toàn và đập tay xuống đất, gầm lên thị uy…

“Ố ô…” BE cười, chỉ có hắn là không hiện lên vẻ lo lắng hoang mang.

Tôn Sùng với bộ lông màu nâu biến mất trước ánh mắt đề phòng của cả nhóm.

“Hoàng Minh…!”

Phương Chi là người phản ứng nhanh nhất, nàng gào lên vì biết mục tiêu của gã vẫn là Minh, nhưng chỉ là hét lên một câu rồi lập tức tạo kết giới hình cầu bao quanh cơ thể vì Tôn Vinh cũng xông tới tấn công. Khác với kết giới được tạo ra bởi phép thuật, kết giới của Phương Chi là do một bảo vật dành cho VR nên dễ dàng sử dụng hơn và màu sắc cũng đẹp hơn. Nắm đấm của Tôn Vinh giáng xuống tạo ra một chấn động cực mạnh, Phương Chi vẫn đứng vững nhưng cả người và kết giới bị lún xuống nền đá vừa vỡ vụn. Linh thú cường đại và sức mạnh thể chất mạnh mẽ, Tôn Vinh đã trở nên nguy hiểm rất nhiều.

Đằng xa, Tôn Sùng hiện ra trước mặt Minh, cũng trong tư thế tung đấm xuống tên trẻ trâu đang bất lực. Dù trạng thái Bạch Thử kích vẫn còn, mảnh Long Nguyên còn lại vẫn trợ lực nhưng lần này không thể tránh khỏi đòn đánh cực nhanh khi Tôn Sùng với kích thước tăng lên, tầm với tăng lên, nghĩa là không thể thoát khỏi gã chỉ với vài cái lách người như lúc nãy.

Ầm…

Lại một va chạm khủng khiếp, khoảng đất xung quanh Minh nát vụn, khói bụi bay mịt mù. Từ trong màn khói, một bóng người tỏa sáng trong tư thế đan chéo tay để đỡ cú đấm của Tôn Sùng.

“Thầy…” Minh ho lụ khụ, hắn nhận ra người vừa cứu mình.

Lý Hải vốn cũng là một phù thủy cấp 5, và cũng là một thiên tài luyện Khí, khi hai gã Hầu Nhân tộc biến hình, Lý Hải cũng âm thầm vận Khí. Dùng Dịch thuật theo sát Tôn Sùng và biến hình thành một người toàn thân màu xám bóng, Lý Hải xuất hiện vả đỡ lấy đòn chí mạng nhắm vào Minh.

“Thạch hóa cường kim?” Tôn Sùng bị chặn lại, hắn nheo mắt gầm gừ.

Cảnh giới Thạch hóa cho phép người sử dụng biến cơ thể thành đất đá, điều này tưởng chừng không mấy hữu ích, nhưng đó là điều kiện cơ bản phải đạt được nếu muốn biến thành kim loại, bởi hầu hết kim loại đều có trong đất đá. Nhưng có một điều, rằng chỉ có con người mới có thể sử dụng cảnh giới này trở lên, còn các loài vật chỉ có thể dùng cảnh giới duy nhất là Cường hóa, đó cũng là một trong những lý do hàng đầu để các loài tiến hóa thành dạng người.

“Nhưng như vậy chưa đủ…!”

Tôn Sùng rút tay về và tung một cú đấm khác cực nhanh, lần này gã dùng toàn lực kết hợp với phép thuật, một cơn lốc xoáy quanh nắm đấm hướng thẳng vào Lý Hải. Cắn răng vận lực, Lý Hải cũng dốc hết khả năng đọ sức, toàn thân bọc trong kết giới, kết giới bọc trong một cơn lốc khác lao lên tiếp chiêu.

Tiếng va chạm khủng khiếp, tiếng gió xé không rít gào… Hai bóng người cùng văng ra sau cú nổ, là Minh và Lý Hải. Tôn sùng vẫn đứng vững, chỉ có cánh tay bị rụng mất một ít lông. Nhếch miệng cười, Tôn Sùng định lao tới nhưng Diệp Vy đã xuất hiện, nàng cầm chiếc đũa đang tỏa sáng, tay còn lại lấy ra một thứ trông như một lá bài màu đen, trên đó có hình của một con thú.

“Thánh Bài?” Tôn Sùng dè chừng thấy rõ.

Không trả lời, mà nàng cũng không muốn trả lời, lá bài mang số 8 bị mờ mất một phần rời bàn tay ngọc lơ lửng trên không, tỏa sáng theo ý niệm của nàng. Hình vẽ con thú trên lá bài chuyển động rồi nhảy ra ngoài, hóa thành một sinh vật cao lớn không kém Tôn Sùng, lớp vảy màu tím nhạt, thân hình cuồn cuộn cơ bắp và bốn chân tỏa sáng, nhưng…không có đầu.

Sau phút giây ngỡ ngàng, Tôn Sùng cười lớn: “Ha ha, tưởng thế nào, hóa ra chỉ là Thánh Bích dỏm….”

Phía xa, trận chiến giữa Tôn Vinh và nhóm Phương Chi tạo ra những tiếng nổ vang trời, phép thuật bay khắp nơi, chỉ trong chốc lát khu vực chiến đấu đã trở thành một nơi hoang tàn khô khốc, nhưng cả 3 người cũng phải khựng lại khi sinh vật kia xuất hiện…

Thánh Bài là một trong những bộ phép thuật phức tạp và hiếm gặp nhất, sử dụng một hoặc nhiều Thánh chú cất chứa trong một lá bài, cho phép tạo ra một nguồn sức mạnh cực lớn, thường là tạo thành các sinh vật, vũ khí, trận pháp hoặc không gian tách biệt. Thánh Bài gồm 52 lá, được cho là thất lạc từ nhiều năm về trước. Sở hữu Thánh Bài luôn là niềm mơ ước của bất kì kẻ nào, kể cả những người không luyện phép thuật. Thậm chí, một số là bài cao cấp còn được xem như sánh ngang Thần chú, vì có khả năng đặc biệt là không phụ thuộc vào 4 yếu tố tạo thành phép thuật. Hơn nữa, Thánh Bài là bảo vật phép, nghĩa là có thể dễ dàng sử dụng chỉ với một câu chú kích hoạt đơn giản…

Diệp Vy từ từ mở bàn tay còn lại ra, nàng mỉm cười: “Như thế này thì sao?”

Trong lòng bàn tay nàng là một viên ngọc đang tỏa sáng, điều này khiến Tôn Sùng trợn mắt khó tin. Khó tin vì đó chính là mảnh Thiên Thạch của gã, khi nãy dùng để gia tăng sức mạnh cho cơn lốc, nhưng cơn lốc của gã đã bị cơn lốc của Diệp Vy và Lý Hải nuốt trọn, và Diệp Vy đoạt lấy Thiên Thạch một cách dễ dàng mà chính gã cũng không nhận ra.

Mảnh Thiên Thạch rời tay Diệp Vy bay lên rồi chui vào ô trống trên lá bài, sinh vật không đầu của nàng liền biến đổi, một cái đầu gần giống đầu sư tử hiện ra, còn có cả bờm quanh cổ, lớp vảy cũng trở nên cứng chắc hơn.

“Thánh…Thánh Bích Lân…”

Lần này là đám 4 kẻ VR còn đang bị kẹt trong lớp đá của Tôn Vinh lên tiếng, bọn chúng vẫn nằm đó quan sát trận chiến, một phần vì không thể thoát ra, một phần là âm mưu ngư ông đắc lợi, chờ tới khi tất cả đuối sức mới cố thoát ra chiếm thế thượng phong.

Thánh Bích Lân, tên gọi của sinh vật trong lá bài 8 bích, cũng là lá bài của Diệp Vy đang dùng, là một con Kì Lân khổng lồ uy mãnh. Kì Lân là biểu tượng của thành tựu phép thuật, một sinh vật lai giữa rồng và sư tử.

“Hừm…xem ra…lá bài của ngươi chưa hoàn chỉnh…” Tôn Sùng vẫn đề phòng nhưng không tỏ ra căng thẳng.

Quả thật, lá bài của Diệp Vy đang bị hư hỏng và chưa thể sửa chữa, bằng chứng là hình vẽ trên lá bài mờ nhạt và phần đầu con thú mất hẳn. Vì vậy khi nàng gọi con thú ra thì nó cũng tương tự, vẫn mang dáng vẻ đầy uy mãnh nhưng cơ thể của Kì Lân không thật, nhất là phần đầu sư tử trông mờ ảo dù được tạo ra bởi năng lực từ Thiên Thạch.

Diệp Vy không nói, nàng chỉ tay vào Tôn sùng, Kì Lân lập tức lao đến, bàn chân tỏa sáng thần tốc tung một trảo ké không vào mặt con khỉ khổng lồ.

Ầm…

Long trảo chạm Hầu quyền, Tôn Sùng kịp thời dùng nắm đấm cản lại, va chạm khiến xung quanh rung chuyển. Tôn Sùng lui lại vài bước, biến mất trong chớp mắt rồi hiện ra ngay trên không trung trong tư thế tung đấm với cánh tay mang phép thuật giáng xuống đầu sư tử.

Ầm...

Kì Lân không kịp né, lãnh một đòn cực mạnh đập đầu xuống đất, phép thuật của Tôn Sùng ảnh hưởng khiến đầu sư tử chập chờn. Tôn Sùng nhếch mép cười, hắn tiện đà tạo một phép thuật khác định bắn tới Kì Lân đang gượng dậy, nhưng giật mình nhảy lui tránh một tia sáng cực nhanh bắn ra từ chiếc đũa của Diệp Vy. Vừa trụ vững thì tiếp tục nhảy lui tránh một trảo sáng rực của Kì Lân, Diệp Vy cùng tiến tới phối hợp đẩy lui Tôn Sùng.

Những đòn tấn công khốc liệt tạo ra âm thanh vang vọng lấn át tiếng rên rỉ của Minh, hắn đang ngồi xoa đít vì bị hất văng và tiếp đất bằng mông. Lý Hải cũng ở gần đó, không lao tới yểm trợ Diệp Vy vì cơ thể tê rần sau đòn va chạm với Tôn Sùng. Dù cơ thể hóa thành kim loại màu xám cực kì cứng chắc, nhưng cũng chỉ là mới đạt tới cảnh giới đó, chỉ có thể hóa lớp da bên ngoài thành kim loại chứ chưa thể toàn thân hóa kim, vì thế xương cốt bên trong vẫn bị chấn động.

“Thầy không sao chứ?”

Lý Hải lắc đầu, mắt không rời dõi theo Thánh Bích Lân. Đối với hắn, cả Diệp Vy lẫn Hoàng Minh đều vô cùng bí ẩn. Lặng im vài giây quan sát, hắn nhận thấy cả 2 nhóm đều giữ thế cân bằng với 2 tên Hầu Nhân tộc, Lý Hải thầm tính, cần phải có thêm tác nhân để sớm kết thúc trận chiến này, vì rất có thể những kẻ mạnh khác đang ẩn thân bên ngoài chờ thời, chưa kể đến 4 tên VR kia vẫn còn giữ nguyên sức mạnh.

“Cầm lấy…” Lý Hải quăng cho Minh một lọ nhỏ rồi lao vào vùng chiến.

“Thuốc…!” Minh mừng rơn, lập tức mở nắp rồi dốc hết vào miệng.

“A…đã quá…” Vẻ mặt phê pha, Minh cảm thấy cơ thể đang hồi phục rất nhanh, vì đó là lọ thuốc quý giá của Lý Hải.

Đứng dậy, cầm thanh kiếm trong tay quan sát một lượt. Minh cũng biết trận này càng kéo dài càng nguy hiểm, nhưng cũng biết lượng sức mình, biết bản thân không có chỗ trong trận này, chỉ là dư chấn của một đòn đánh đã khiến hắn bay xa thì nói gì đến lãnh trọn. Lý Hải xông tới hỗ trợ Diệp Vy, riêng BE từ đầu vẫn để mình trần giao chiến với Tôn Vinh thì giờ đây cũng đã phải sử dụng kết giới phép thuật. Bốn người đứng trong bốn quả cầu kết giới, riêng Tôn Sùng và Tôn Vinh lợi dụng sức mạnh thể chất mà không dùng kết giới, dồn sức cho những đòn đánh mạnh mẽ hơn.

Ánh sáng chói lóa, âm thanh vang trời, khu rừng rung chuyển, gió, lửa, phép thuật bao phủ cả cánh rừng rộng lớn. Minh muốn làm gì đó, nhưng hắn không biết phải làm gì.

“Tao và mày có thể can thiệp được không…?” Nắm chặt Phong Nha, Minh nhìn thanh kiếm và hỏi.

Minh truyền Khí vào Phong Nha, lưỡi kiếm liền biến đổi hóa thành một thanh kiếm to lớn.

“Tao không nhận ra nó, vậy mày có thể không?” Minh tiếp tục nói với Phong Nha, rồi xóa bỏ phòng ngự, như mời gọi thanh kiếm tìm kiếm ‘nó’.

Thịch…thịch…

Phong Nha có biến chuyển nhưng chỉ Minh cảm nhận được, là âm thanh như tiếng tim đập vang lên giống lần đầu hắn kích hoạt thanh kiếm, cùng với đó là mọi vật xung quanh biến mất, chỉ còn lại hắn và Phong Nha. Nhưng Minh biết hắn vẫn ở khu rừng, trận chiến vẫn đang diễn ra và sự việc này là do Phong Nha muốn hắn nhìn thấy điều gì đó.

Ầm…ầm…

Âm thanh chiến đấu vang vọng, cứ mỗi lần âm thanh va chạm vang lên thì hắn cảm nhận được thanh kiếm rung lên.

“Ý mày là gì..?” Minh lại hỏi, rồi hắn cảm nhận dường như Phong Nha đang mời gọi hắn giống như vừa rồi hắn mời gọi thanh kiếm, hắn truyền Khí qua…

“Đó là…” Minh trợn mắt.

Hắn cảm nhận được thanh kiếm đang dùng Khí lực của bản thân mình truyền ngược trở lại vào Nguyên Khí rồi mới dẫn qua thanh kiếm, sau đó tiếp tục truyền vào không khí, tạo thành một lớp khí có phần đậm đặc hơn bao quanh lưỡi kiếm.

“Đúng rồi….”

Minh mừng rên như tìm ra kho báu, lại càng mừng hơn khi Mắt Thần hiển thị hai chữ: ‘Xung Phong’.

Xung Phong, một loại gió cực mạnh đã được lịch sử chứng minh, được tạo ra bởi một Thần chú cùng tên. Thần chú này trước đây thuộc về quân đội, giúp dẹp tan bao thế lực khi kết hợp sức mạnh và tinh thần từ nhiều người. Trong những trận chiến, mỗi khi hai từ ‘xung phong’ vang lên, là khi Thần chú được thi triển bởi một hoặc nhiều vị tướng, kết hợp với toàn bộ quân lính. Mọi người cùng hô’xung phong’, một sức mạnh vô hình thổi bay mọi kẻ địch...

Mắt Thần tiếp tục hiển thị một hình ảnh 3D, là Nguyên Khí của Minh, viên ngọc với màu trắng đục, bên trong là khắc ấn Bạch Thử đang tỏa sáng cùng Khắc Ấn Viêm Báo màu đen bên cạnh, trên bề mặt vẫn là 2 ấn khí màu đỏ và cam.

“Thì ra thế…” Minh không giấu nổi nụ cười, thì ra Nguyên Khí của hắn có màu trắng đục là do Xung Phong, vậy mà hắn không nhận ra dù biết rằng nếu chưa có thuộc tính thì Nguyên Khí sẽ trong suốt.

Cứ ngỡ màu đó là do quả trứng Thiên Địa của mình khác biệt, nhưng đó lại là thứ mà hắn tìm hoài không ra. Khác với những thuộc tính có được sau khi khai mở Nguyên Khí, người dùng chỉ cần dùng ý niệm là Khí lực sẽ biến đổi thành thuộc tính như mong muốn, còn Minh thì không thể làm theo cách đó, mà phải truyền ngược Khí trở lại Nguyên Khí, khi đó phần Khí này mới trở thành Khí mang phong hệ, như vậy Minh sẽ mất thời gian và công sức điều khiển Khí hơn người thường.

“Không thành vấn đề…hề hề…”

Minh khoái trá thử ngay…hắn cảm nhận được một lớp không khí biệt bao quanh cơ thể mình, và cơ thể cũng cảm nhận được xung chấn từ trận chiến kia. Đang khoái chí thử hàng mới, hắn cảm nhận được một xung chấn mạnh, sau đó là tiếng rên, giật mình thoát khỏi ảo cảnh do Phong Nha tạo ra, Minh liền thấy một bóng người bay tới trước mặt hắn.

“Chết tiệt…!” Minh buột miệng chửi khi nhận ra kẻ đang nằm dưới chân mình là BE, nhưng rồi nhận ra tình trạng của gã, hắn lo lắng nhìn về phía trước…

“Phương Chi…”

Cũng như BE, Phương Chi bị Tôn Vinh đánh bay ra xa, gã khỉ khổng lồ hướng về nhóm còn lại, Lý Hải đang chạy trên lưng Kì Lân phối hợp ra đòn nhắm vào Tôn Sùng, còn Diệp Vy ở vòng ngoài đang thi triển một phép thuật với chiếc đũa, nàng đưa lưng về phía Tôn Vinh…