Chương 56: Rơi vào tay địch

Minh giương kiếm, dù rất muốn đập bể mặt mấy thằng người máy VR kia nhưng ở đây còn 2 kẻ mạnh khác nguy hiểm tính mạng, vì vậy hắn chỉ thủ thế chứ không xông lên. Nhìn 4 kẻ đứng trước mặt, chính là 4 đồng đội cũ ở thế giới bên ngoài, là đồng đội trước khi hắn bị 3 trong 4 tên đó tìm cách loại ra khỏi nhóm chỉ vì ganh tỵ với tài năng chơi game.

“Xem ai kìa…haha!” Một tên trong bộ giáp đen tiến lại gần Minh với giọng cười kinh bỉ.

“Đức Bỉ…!” Minh nghiến răng.

“Sai rồi, ở đây ta là BĐ…haha…còn kia là BV, BX và BT…”

Khi chỉ tay vào cô gái xinh đẹp trong bộ giáp trắng, Minh nuốt nước miếng cái ực, không phải vì thèm khát mà là nuốt hận, dù không trực tiếp gây chuyện để đuổi hắn ra khỏi nhóm nhưng nàng tỏ thái độ thờ ơ, mặc kệ 3 tên kia âm mưu với mình. Nghe sơ qua mấy cái tên, Minh cũng đoán ra được chữ B là viết tắt của ‘Binh đoàn rô bốt’, còn chữ theo sau chính là các màu đen, vàng, xanh và trắng, tương tự như màu sắc bộ giáp của mỗi tên. Trong game Thiên Địa VR này, hầu hết game thủ đều không dùng tên thật và gương mặt thật vì để tránh rắc rối ở thế giới bên ngoài. Những kẻ dám dùng tên thật hoặc hình dáng thật chỉ có đại gia hoặc trẻ trâu, riêng đám VR đang đứng trước mặt, Minh biết bọn này đều là con nhà giàu nên không sợ lộ mặt.

Dùng gương mặt thật nhưng sử dụng cơ thể khác rất lực lưỡng, BV và BX cùng bước tới đứng trước mặt Minh, còn cô gái tên BT vẫn chống nạnh đứng im tại chỗ quan sát, lấy ra một quả pháo sáng bắn lên trời, ánh sáng chói lóa tỏa sáng cả khu rừng trong đêm, đây là một bảo vật nên bay lên cao một khoảng, quả pháo dừng lại lơ lửng trên không và tiếp tục tỏa sáng chứ không bay đi xa.

“Mày vẫn muốn hơn thua? Ở đâu cũng vậy thôi, kẻ có tiền là kẻ mạnh…” BX trong bộ giáp xanh nói.

Minh cười nhạt: “Mày nói đúng một nửa, ở đâu cũng vậy thôi, ngoài kia tao nghèo hơn mày nhưng vẫn hơn mày… Mày biết đều đó mà…trong này cũng thế thôi…!”

Vụt…

Binh…

Bị xem thường ngược lại, BX lập tức lao đến với tốc độ rất nhanh tung đấm vào mặt Minh, nhưng Minh cũng đâu phải dạng vừa, với giác quan và thể chất đã được nâng cấp, hắn dễ dàng lách người tránh khỏi cú đấm và tung đấm vào ngang vai tên BX đáp trả, khiến gã VR văng đi và trượt dài trên đất.

“Khốn nạn…” BV gầm lên và xông đến, không khinh địch như đồng bọn, gã này lấy ra một thanh kiếm cũng tỏa sáng màu vàng với 3 ngôi sao trên lưỡi kiếm chém tới.

Kengkeng…

Tốc độ ra đòn rất nhanh, Minh phải vận hết lực mới theo kịp tốc độ, dùng kiếm đối kiếm. Mỗi đường kiếm chạm nhau không tóe lửa như trong phim mà tạo ra chấn động trong không khí, vì đây đều là những bảo vật được làm từ nguyên liệu quý, dù kiếm của BV là Thượng phẩm, thua xa Phong Nha nhưng Minh chưa đủ sức phát huy sức mạnh của nó nên hai bên có vẻ ngang ngửa.

BĐ đứng quan sát Minh để đánh giá, tuy không thay đổi nét mặt nhưng ánh mắt tóe lửa của hắn đã nói nên tất cả, tên này đang rất tức giận khi thấy Minh có thể đánh tay đôi với một người trong bọn chúng. Hắn nghiến răng khẽ động khi Minh và BV vừa bật ra sau một cú chém toàn lực, nhưng có một kẻ còn nhanh hơn BĐ. Tôn Sùng xuất hiện trong chớp mắt, đứng trước mặt Minh với bàn tay tỏa sáng phép thuật hướng vào cổ hắn.

Điều mà Minh lo lắng nhất cũng tới, hắn sợ hai gã Hầu Nhân tộc này hơn đám VR kia. Bằng năng lực dịch chuyển của một phù thủy cấp 5, Tôn Sùng hiện ra khiến 3 tên VR khựng lại không dám lao vào. Minh trợn mắt kinh hãi, hắn biết nếu để bàn tay kia chạm vào thì sẽ không còn đường thoát, trong khoảng khắc đó, Khắc ấn Bạch Thử bên trong viên ngọc của hắn tỏa sáng, trong vô thức Minh giật người cực nhanh sang một bên tránh được bàn tay mang theo phong ấn phép thuật của Tôn Sùng.

“Hộc…suýt chết…!” Đứng dậy sau khi lăn hai vòng, Minh vận Khí toàn thân đề phòng khi Tôn Sùng vẫn còn đang giữ nguyên cánh tay ở tư thế bóp cổ, 4 tên VR trợn tròn mắt kinh ngạc và ganh ghét.

“Ngươi…!” Tôn Sùng cũng ngạc nhiên không kém, hắn quay lại nhìn Minh với ánh mắt khó tin, kẻ vừa thoát khỏi tay mình khi chỉ cách không đầy một phân.

Chính Minh cũng ngạc nhiên về pha xử lý vừa rồi, trong lúc cận kề bàn tay chết chóc của Tôn Sùng, hắn biết không cách nào thoát khỏi nên đành phải dùng đến năng lực chưa được khám phá, Bạch Thử kích. Cơ thế vốn đã được Bạch Thử ấn tăng cường giác quan, đó là năng lực tăng cường thụ động, còn khi dùng đến Bạch Thử kích, Bạch Thử ấn tỏa sáng chủ động tăng cường năng lực ở mức tối đa cho Minh với phản xạ cực nhạy của loài chuột đã trải qua nhiều thế hệ tiến hóa. Minh chưa từng thử qua năng lực này vì tốn rất nhiều khí lực, khí của bản thân thì chưa đủ để kích hoạt nên Minh phải dùng đến một mảnh Long Nguyên cho Bạch Thử kích, chính vì thế nên trước đây hắn chưa từng dùng thử. Không biết trước năng lực này là gì nên Minh cũng ngạc nhiên với chính mình.

Tôn Vinh đang làm mồi nhử để thuộc hạ có kẻ hở tấn công và tóm Minh, nhưng chứng kiến sự việc vừa rồi, hắn biết con mồi không đơn giản nên quyết định ra tay toàn lực. Đứng giữa vòng vây của hàng chục người máy lớn nhỏ, thêm 6 cao thủ của bang Đà Lạt nhưng Tôn Vinh không hề hấn gì, tạo một kết giới mạnh mẽ hơn nữa bao quanh người, để mặc cho vô số đòn tấn công tới. Gã tập trung thi triển phép thuật, là một phù thủy cấp 6, không khó để Tôn Vinh tạo ra một Thánh thuật, gã ngồi thụp xuống đập bàn tay mang theo làn khói xám rất đậm xuống mặt đất, một làn sáng hình tròn lan ra xung quanh, mặt đất đang cứng chắc lập tức hóa thành bùn khiến tất cả đám người xung quanh chìm xuống. Phép thuật của Tôn Vinh lan rộng qua chỗ Minh đang đứng khiến hắn cùng 4 kẻ VR cùng lún xuống bùn.

“Á…cứu…”

“Chết tiệt…cứu với…”

“Á…ặc…”

“Ặc…ặc..!”

Tiếng la hét và sặc sụa vang vọng cả khu rừng, những tên VR trong dạng người máy chìm nhanh nhất vì bộ giáp nặng nề của chúng, càng hoảng sợ vẫy vùng càng chìm nhanh, chỉ sau vài giây đã có kẻ ngập hẳn trong bùn. Nhóm của Phương Chi thì bình tĩnh hơn, một người tạo ra sợi dây bằng phép thuật, phóng đến một thân cây khá xa không bị ảnh hưởng bởi đám bùn, rồi cả 6 người nhanh chóng trườn vào bờ. Sở dĩ không dùng cách khác nhanh hơn vì đây là một Thánh thuật, trừ khi tạo ra được một Thánh thuật khác mạnh tượng đương thì mới có thể tác động lên bãi bùn này, bằng không thì chỉ có thể dùng cách thủ công như nhóm Phương Chi hiện tại.

Trong lúc đó, Tôn Vinh chậm rãi đi trên mặt bùn tiến về phía Minh, hắn là người tạo phép thuật nên điều này hoàn toàn có thể. Tôn Sùng cũng không bị chìm xuống do tôn Vinh khống chế không để thuộc hạ của mình bị ảnh hưởng. Sau khi bình tĩnh lại, Tôn Sùng lập tức niệm thuật nhắm vào Minh khi tên này đã lún tới mông. Chợt một bóng đen to lớn bao phủ trên mặt bùn, chính là cự điểu của Phương Chi, một chân quắp lấy nàng ra khỏi bãi bùn, chân còn lại giương ra bộ móng vuốt sắc nhọn hướng thẳng tới Tôn Sùng, tên này buộc phải hủy thuật để tạo kết giới bảo vệ. Móng vuốt quét qua tạo thành 3 đường cào trên kết giới nhưng không làm gì được Tôn Sùng, cự điểu đảo cánh bay vút lên cao, Phương Chi cũng đã treo lên lưng con thú.

Tôn Vinh hết kiên nhẫn, hắn tạo ra một quả cầu sáng trên tay rồi ném tới chỗ Minh khi tên này đang giơ cánh tay phải lên tỏa ra sắc đỏ hồng chói lóa.

“Phá Cốt…!”

Minh đấm thẳng xuống bùn, nhiệt độ thuần túy nóng rực nhanh chóng thiêu đốt lớp bùn xung quanh bàn tay đỏ hồng, khiến nó trở thành đất nung chỉ trong nháy mắt. Minh rút chân đạp lên tảng đất nung đó lấy đà nhảy lên cao, vừa kịp tránh khỏi quả cầu sáng của Tôn Vinh, quả cầu rơi xuống rồi lóe sáng, lập tức mặt bùn hóa thành mặt đá. Hơn một nửa đám người máy VR lóe sáng rồi biến mất vì bùn hóa đá, số còn lại thì bị kẹt không thể di chuyển, bao gồm cả 4 tên thủ lĩnh người máy. Nhóm của Phương Chi đã thoát được khỏi đám bùn trước đo và đang chạy đến, Phương Chi và cự điểu cũng đang lao xuống.

Bất ngờ, một cơn lốc khủng khiếp tạo thành ngăn cách nhóm Phương Chi bên ngoài, chỉ có Minh và hai gã Hầu Nhân bên trong.

Đối diện với kẻ địch trong tình thế này, Minh cầm chắc cái chết, hoặc có sống thì cũng bị bắt đi, nhưng hắn có vẻ như không để ý đến Tôn Sùng và Tôn Vinh, vì cơn lốc này khiến hắn nhớ tới Bạch Đằng Thượng trụ, những cây trụ có thể tạo ra vòi rồng đủ mạnh để đánh tan Siêu thuyền của kẻ thù, những con thuyền hơn một cấp bảo vật so với những cây trụ, hắn nhớ tới lời của giáo sư Bạch Kim, thầm tưởng tượng ra cơ chế tạo ra gió của những cây trụ đó, hắn thử làm theo…

Không có tí gió nào, Minh chỉ cảm thấy cơ thể rung lên…