“Hay cho một thằng nhóc như ngươi…!” Tôn Sùng nhìn Minh lên tiếng thán phục bằng giọng nước ngoài nơ nớ khó nghe, rồi hắn chuyển sang nụ cười nguy hiểm.
“Nhưng mà…!”
Dứt câu, Tôn Sùng xuất hiện trước mặt Minh chỉ trong cái nháy mắt, phù thủy cấp 5, thuật dịch chuyển với khoảng cách ngắn có thể nói đã luyện đến đẳng cấp thượng thừa. Không như lúc nãy, lần này Tôn Sùng tung đấm với tốc độ nhanh đến nỗi Minh còn không thấy rõ tay của kẻ địch. Không thấy nhưng Minh biết nắm đấm kia đang tới, trạng thái Bạch Thử kích tăng cường tối đa giác quan giúp hắn có thể cảm nhận được cử động của đối phương trong khoảng cách gần. Vì thế một lần nữa hắn phản xạ thần tốc lắc đầu qua một bên…
Vụt…
Minh nghe nóng rát ở mặt vì bị nắm đấm của Tôn Sùng sượt qua má. Mới biết đến năng lực này nên hắn chưa thể sử dụng thành thục, tránh được đòn chí mạng vừa rồi đã là đáng nể. Không có thời gian để xoa cái mặt đẹp trai xém bị đấm nát, Minh cũng dồn hết lực tung đấm vào bụng Tôn Sùng khi tên này đang thu tay về.
“Phá Cốt…!”
Binh…
Đấm hụt nên mất đà, Tôn Sùng không cách nào tránh được đòn đánh trả của Minh nên lãnh trọn. Nắm đấm rực đỏ mang theo uy lực của mảnh Long Nguyên giáng thẳng vào bụng Tôn Sùng, nhưng trái ngược với mong đợi, Tôn Sùng vẫn đứng đó như không hề hấn gì. Điều này làm Minh hoảng sợ, hắn lui lại thủ thế, ánh mắt trợn tròn nhìn kẻ địch với gương mặt đáng thương.
Tôn Sùng hơi nhăn mặt sau khi ăn đòn Phá Cốt, nhưng chỉ bị cháy xém mảng áo vùng bụng, để lộ ra một dàn cơ bắp lực lưỡng. Thấy đồng bọn làm việc mất thời gian, Tôn Vinh tỏ ra khó chịu định xông tới nhưng khựng lại nheo mắt nhìn về một phía, hắn bước ra khỏi cơn lốc xoáy, đồng thời đưa tay tạo ra một ngọn lửa rồi ném vào, hòa hợp với phép thuật của Tôn Sùng tạo thành một cơn lốc lửa xoáy.
“V…vãi…!”
Mấp máy thốt lên một tiếng, một phần vì cơn lốc lửa, một phần vì kẻ đứng trước mặt. Minh hít một hơi thật sâu nhìn Tôn Sùng với đôi mắt màu lam rất sáng. Hầu Nhân tộc, một tộc mạnh mẽ với khả năng luyện khí lẫn phép thuật song song, và ở cuối cấp Linh thú, khí lực mạnh mẽ nên Tôn Sùng đủ sức chịu được cú mạnh nhất của Minh.
Rồi lại một lần nữa Tôn Sùng dịch chuyển, nhưng lần này là dùng khí lực, chỉ một bước nhẹ nhàng đã áp sát Minh, tốc độ rất nhanh tạo ra tiếng ‘vùuu’ trong không khí.Và cũng như lần trước, Minh cúi thụp người xuống rồi vận toàn lực bật sang một bên tránh khỏi bàn tay mang theo phép thuật của Tôn Sùng. Bị con mồi thoát khỏi tay mấy lần liền nên bây giờ Tôn Sùng hoàn toàn nghiêm túc, tóm hụt lập tức đổi hướng phóng theo Minh.
Minh đúng là rất nhanh, nhưng đó chỉ là do phản xạ trong tình huống nguy hiểm cận kề, còn việc rượt đuổi như lúc này thì hắn phải phụ thuộc hoàn toàn vào mảnh Long Nguyên còn lại, dẫu vậy cũng không thể sánh bằng một Linh thú hàng thật giá thật, khi mà Tôn Sùng liên tục áp sát và ra đòn.
Binh…
Minh đập mặt xuống đất sau khi bị vỗ một phát từ đằng sau tới. Hắn lập tức vận lực bật dậy chạy tiếp, một người một thú đuổi nhau vòng vòng trong cơn lốc lửa nóng rực.
Bên ngoài, đứng đối diện Tôn Vinh là hai người vừa tới, một là Lý Hải, người còn lại chính là Diệp Vy.
“Ngươi dám phản ta?” Tôn Vinh cũng nói bằng giọng nước ngoài, nhìn Diệp Vy gặng hỏi.
“Thả hắn ra!” Diệp Vy không dài dòng.
“Ngươi nghĩ rằng mình còn giá trị sao? Khi mà chính ngươi cũng không thể vào…đó…” Tôn Sùng vẫn không thay đổi thái độ.
Mím môi thật chặt vì không thể nói gì hơn, Diệp Vy thầm tính toán một lần nữa trước khi quyết định có nên đánh hay không, bởi trước mặt là một kẻ cực mạnh và hắn biết được bí mật của nàng. Phương Chi cũng đáp xuống đứng bên cạnh Diệp Vy, đồng đội của nàng đang vây quanh tìm cách cứu Minh.
“Ô…đông vủi nhỉ? Mà thằng nào đây?”
Đang căng thẳng, bất ngờ một giọng nói ồm ồm máy móc vang lên, khiến cả Tôn Vinh cũng giật mình quay lại vì không phát hiện ra. Ánh mắt mừng rỡ của 4 tên VR người máy đang kẹt trong lớp đá do Tôn Vinh tạo ra khi thấy kẻ vừa lên tiếng, một người vạm vỡ, nhưng khác với đám VR kia mặc nguyên bộ giáp, kẻ này vẫn có cơ thể của một con người, điều đặcc biệt chính là một bộ khung xương bằng máy phía sau lưng đâm thẳng vào cơ thể và kết nối với bộ xương thật. Bộ xương máy này ghim vào cơ thể hắn từ đầu cho tơi chân, cả hai tay cũng có khiến tên này trở nên kì dì.
“BE…” Cả 4 tên đồng thanh.
Tôn Vinh nhíu mày quan sát kẻ vừa xuất hiện được gọi là BE, trong khi kẻ này cũng đang nhìn hắn chằm chằm.
“BE…” Phương Chi tỏ ra căng thẳng hơn khi có thêm người tới, mặc dù kẻ này đang tỏ thái độ thù địch với Tôn Vinh, nhưng BE cũng chính là kẻ địch lớn của nàng, kẻ đứng đầu Binh đoàn rô bốt.
“Thằng nào đây?” BE hỏi lại, mắt vẫn không rời Tôn Vinh.
“Là thằng gây ra chuyện này…” BĐ nghiến răng đáp, cả băng mấy chục người bị hạ trong vòng vài phút là nỗi nhục rất lớn đối với đám VR.
“Còn con kia…?” BE hất cằm về phía Phương Chi.
“Nó tới sau nhưng cũng có 1 phần…” Lần này là BT lên tiếng.
“Vậy…”
Để lửng câu nói, BE bĩu môi, gật gật đầu rồi thần tốc phóng tới Tôn Vinh, tốc độ cực nhanh khiến tên này phải lập tức dùng phép thuật dịch chuyển, đồng thời tạo một kết giới quanh cơ thể. Kẻ địch vọt mất, BE cũng lập tức đổi hướng, cũng chỉ một bước đã tiếp tục áp sát Tôn Vinh lần nữa. Phương Chi cũng chủ động, nàng lấy ra một khẩu súng cùng tấn công, bắn ra viên đạn mang theo những tia điện mạnh mẽ, khiến Tôn Vinh bị giật rung người khi vừa xuất hiện sau một bước dịch chuyển, và BE không bỏ lỡ cơ hội, gã tung một đấm vào mặt Tôn Vinh, dù lớp kết giới của Tôn Vinh vẫn còn nhưng gã vẫn đấm…
Ầm…
Một tiếng nổ vang dội khi nắm đấm của BE chạm vào kết giới, Tôn Vinh trượt ra sau một đoạn vì áp lực nổ quá lớn, kết giới chập chờn yếu đi. Bất ngờ, BE tiện tay tung đấm vào Phương Chi khi nàng đang xông tới, nhưng cũng đã đề phòng trước, lập tức nã cho hắn một viên đạn, BE cũng giật giật tê tái. Dù có chung kẻ thù, nhưng hai người vẫn là kẻ thù…
Thấy Phương Chi và BE có thể cầm chân Tôn Vinh, Lý Hải và Diệp Vy cùng hợp sức phá cơn lốc lửa để cứu Minh. Cùng là phù thủy cấp 5 nhưng Lý Hải không thể một mình hóa giải cơn lốc kia, vì có thêm hỏa thuật của Tôn Vinh trong đó. Hắn giơ tay tạo ra một cơn lốc khác, nhỏ hơn nhưng xoáy mạnh hơn, Diệp Vy đứng bên cạnh cầm cây đũa mà Minh đã tặng, nàng niệm chú rồi gương đũa lên, một làn sương khói cực lạnh xuất hiện rồi bay vào cơn lốc của Lý Hải tạo ra, cơn lốc sương lạnh lẽo va chạm với cơn lốc lửa…
Bên trong, cả Minh và Tôn Sùng giật mình khi nghe tiếng nổ lớn, nhưng không ảnh hưởng tới cả hai. Minh đang trong tư thế giương kiếm, thân hình tàn tạ, áo quần rách tả tơi, gương mặt đã tím vài chỗ, đôi môi đã sưng mọng vì ăn đấm, miệng há to thở hổn hển. Đối diện là Tôn Sùng, trên người gã cũng có nhiều đường chém, là do Minh gây ra nhưng không có vết thương nào chí mạng.
“Quả nhiên đúng là nó… Vui đùa đủ rồi nhé…” Tôn Sùng lên tiếng, nhưng không lao tới mà đứng im tại chỗ, hắn giơ bàn tay ra không trung rồi nắm lại…
“Ặc…chết tiệt…” Minh gầm gừ chống cự lại sức ép vô hình từ tứ phía, đôi chân rung rung dường như muốn khụy xuống, bước tới cũng không được mà bỏ chạy cũng không được, hắn cảm thấy dường như cơ thể đang bị một thứ gì đó đè lên…
“Mày nghĩ phù thủy cấp 5 chỉ là hư danh thôi sao?” Tôn Sùng bước tới, từ đầu là hắn giả vờ yếu đuối, chỉ ra sức vừa đủ khả năng chống chọi của Minh để chờ hắn lộ ra một thứ, chính là hình dạng thật của Phong Nha. Tuy Minh chưa dùng tới nhưng với những nhát chém của một thanh kiếm rỉ sét có thể gây ra vết thương cho Linh thú cường đại là phù thủy cấp 5 thì Tôn Sùng không cần nhìn thấy tận mắt nữa.
Đúng, Phong Nha chính là thứ bọn chúng cần chứ không phải Minh…