“Một trận chiến nữa sắp xảy ra?”
Minh ngồi sau lưng Phương Chi, miệng hỏi nhưng mũi nghé sát cơ thể nàng hít hà hương thơm, nàng đưa hắn đi bằng thú cưỡi của mình.
“Một trận như bao trận thôi, thực ra bọn ta không ngại đánh nhau, đây là game, có ai vào đây chỉ để đi dạo đâu. Ta muốn đình chiến là vì có kẻ thứ ba muốn ngư ông đắc lợi, nên định nhờ ngươi dựa vào quen biết để dụ dỗ bắt 1 tên trong số đó làm con tin…” Phương Chi mặc kệ Minh đang tỏ thái độ dâm dê lộ liễu.
“Ách…!” Minh trợn mắt bất ngờ.
“Đây, ngươi làm gì thì làm, bọn ta chờ sẵn bên ngoài…” Đưa cho Minh một tờ giấy nhỏ, là bản đồ khu vực chiếm đóng của Binh đoàn rô bốt, ngón tay nhỏ xinh chỉ vào một địa điểm, Phương Chi không cần nói, Minh cũng hiểu rằng đó là chỗ phục kích của nàng.
“Vậy…nếu ta bị bắt thì sao?”
“Thì xem như ngươi hơi đen thôi…” Phương Chi trả lời tỉnh bơ khiến hắn tủi thân, gục mặt vào vai nàng, nhưng đôi mắt mở to hau háu nhìn vào khe hở cổ áo của người đẹp.
Phương Chi mỉm cười: “Nhưng mà ngươi cứ yên tâm về tính mạng, hiện giờ không mấy ai muốn giết ngươi đâu…”
“Tại sao?”
“Vì ngươi đang bị truy nã với cái giá bắt sống rất hấp dẫn đấy…!”
“Ặc…”
Phương Chi đã dùng quyền lực để giấu diếm chuyện Minh có vài tờ truy nã từ nhiều thế lực khác nhau nên hắn mới có thể yên bình tại Đà Lạt. Bay thêm một đoạn, con cự điểu sải cánh liệng vòng tròn giữ vị trí…
“Tới ồi…”
Minh nhìn xuống chỉ toàn là một màu đen, phía xa mới có ánh đèn sáng rực một khu, đó chính là bản doanh của Binh đoàn rô bốt. Thấy Phương Chi cứ hất cằm như ra hiệu, hắn lại tròn mắt hét lên:
“Đừng nói là nàng bắt ta nhảy xuống à nha…!”
“Cách đột nhập hiệu quả nhất là từ trên trời… Nhớ…ngươi phải trở ra trước khi trời sáng, và đừng gây chiến…” Phương Chi nói xong, con chim lập tức ngiêng cánh, Minh không kịp trở tay nên rơi thẳng xuống.
“A…ưm…” Hoảng sợ la vang trời, nhưng hắn cũng nhanh trí nhận ra vấn đề nên lập tức lấy tay bịt miệng ngăn dòng cảm xúc, vận Khí Cường hóa toàn thân.
Ùm...
Rơi thẳng xuống một con sông, va chạm khiến nước văng tung tóe như một quả lựu đạn vừa nổ dưới nước. Nếu xuôi theo dòng sông sẽ tới được căn cứ của bọn kia nhanh hơn, nhưng hắn đoán chắc chắn có bẫy dưới sông nên bơi vào bờ, đi bộ an toàn hơn.
Binh đoàn rô bốt, một bang mới thành lập nên không quá đông, chỉ vài chục người nhưng tất cả đều là VR, rất hiếu chiến. Từ khi xuất hiện, đám người này đã là nỗi sợ hãi của người dân. Những vùng xung quanh Sài thành hầu hết đã bị chiếm đóng bởi những bang phái lớn nên Binh đoàn rô bốt buộc phải đi xa tìm địa bàn, và Đà Lạt với một bang có xu hướng hòa bình của Phương Chi là mục tiêu hàng đầu.
Minh có Mắt Thần nên dễ dàng thâm nhập, dù gọi là căn cứ nhưng nơi đây chỉ là lều trại tạm bợ vì mục tiêu là chiếm đóng Đà Lạt. Càng tới gần, tiếng cười nói la hét như điên dại càng lớn, hắn chau mày tưởng tượng khi nghe thấy tiếng rên rỉ, tiếng khóc lóc vang dần.
“Đậu má…!”
Minh chửi thầm khi thấy được cảnh tượng bên trong chiếc lều đầu tiên, mà cũng không hẳn là lều khi bọn chúng chỉ làm mái che trên đầu tránh mưa nắng. 4 VR chủng tộc da trắng, cao to lực lưỡng và trần truồng đang vây quanh hai cô gái người bản địa, tiếng rên rỉ là do một kẻ đang thúc liên hồi vào âm hộ một cô gái, còn tiếng khóc lóc van xin là của cô còn lại đang bị một tên cầm của quý đập tành tạch vào âm vật của mình.
Máu anh hùng nổi lên nhưng Minh cố kìm nén, hắn đang ở trong lòng địch nên phải cẩn thận hết sức bởi không thể ‘chơi lại từ đầu’ như đám VR này, hơn nữa hắn đang giúp Phương Chi, và Phương Chi không muốn đánh nhau lúc này.
Minh quay mặt di chuyển sang lều khác cách đó không xa, hắn không phải thần thánh để cứu giúp mọi người, mọi lúc mọi nơi. Chậm rãi núp sau một đám cây, lặng im quan sát một đám VR đang trao đổi bảo vật, nguyên liệu quý… Khác với 4 tên kia, đám này cùng là chủng tộc da trắng với thân hình vạm vỡ nhưng mang trên mình đầy đủ trang bị chiến đấu. Bên cạnh là những bộ giáp người máy với chiều cao tới 2 mét, đây là sản phẩm độc quyền từ Thiên địa hội chế tạo theo đơn đặt hàng và bản thiết kế của người chơi. Khi sử dụng, bộ giáp sẽ bao bọc cơ thể giúp tăng sức mạnh, tốc độ và khả năng chịu đòn…
“Phương Chi nói bọn nó dùng gương mặt thật, chắc bọn nó chưa onl…” Minh lầm bầm, từ vị trí đó có thể thấy hết những lều còn lại, nhưng không có người quen của hắn.
Đắn đo một lúc, hắn quyết định quay lại chiếc lều đầu tiên xem sex, dù là cảnh hiếp dâm hơi ức chế một chút nhưng 4 tên kia cũng không quá tàn bạo khi hai cô gái không còn khóc nữa mà chỉ còn những tiếng rên rĩ.
Lúc này, ở bên ngoài, Phương Chi cùng những người thân cận đang ngồi gãi muỗi, chợt hai bóng đen lướt trên những ngọn cây với tốc độ rất nhanh về hướng Binh đoàn rô bốt khiến tất cả sửng sốt.
“Là kẻ nào?”
Phương Chi nhíu mày: “Là phù thủy…chuẩn bị chiến đấu…!”
“Chiến đấu? Không phải chúng ta đang tìm cách tránh một cuộc chiến sao?” Một người không hiểu suy nghĩ của nàng.
Phương Chi khẽ gật đầu: “Đúng, nhưng hai kẻ này…rất có thể là…”
Nàng nói lấp lửng nhưng đến đây thì ai cũng có thể đoán ra, bởi những ngày gần đây cả bang Đà Lạt bị hai kẻ không rõ tung tích qua mặt khi chúng gây ra hàng loạt vụ án mạng phức tạp.
“Nhưng…” Một người e dè định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cùng những người còn lại tiến về phía Binh đoàn rô bốt.
…
Đang phê thì một tên trần truồng bước ra ngoài, tiếng thẳng tới bụi cây Minh đang núp khiến tên không kịp rút lui. Và cùng lúc này, 4 người hiện ra gần đó, chính là nhóm ‘bạn cũ’ của Minh vừa online. Nhìn thấy đám người từng coi khinh mình, một tia sát khí nổi lên trong mắt Minh.
“Định mệnh…vừa đúng lúc!” Hắn chửi thầm, toàn thân vận lực.
Gã VR đứng trước mặt Minh, không hề nhận ra một tên biến thái đang nằm trong bụi cây, gã cầm dương vật căng cứng chỉa thẳng vào đó, tư thế chuẩn bị phun nước…
“Xin lỗi nhé Phương Chi…”
Minh cười khổ, hắn có khả năng chịu đựng khá tốt nhưng hắn không phải lão Quân có thể để kẻ khác tè lên người mình được.
Binh…
Một cú đấm ngược lên thẳng vào hạ bộ của tên VR khi tên này chưa kịp xả nước, cơ thể của gã bay thẳng vào trong lều khiến 3 tên còn lại giật mình ngơ ngác.
“Có địch…”
Hơn 30 tên VR lập tức mặc giáp rồi xông đến, Minh quay đầu chạy để dụ đám người kia đi theo, nhưng cũng không biết là may hay rủi khi vừa quay mặt lại thì một cơn lốc xoáy cực mạnh đánh tới, hắn chỉ kịp lách người sang một bên tránh né, còn cánh tay chạm vào cơn lốc truyền đến một cơn đau khủng khiếp, cảm giác như cánh tay này bị bẻ vặn đi tứ phía. Nhưng cũng nhờ tốc độ của cơn lốc đi quá nhanh nên tay hắn chưa bị gãy nát. Cơn lốc đánh thẳng tới đám VR phía sau lưng Minh…
Vù…
Hai tên VR xông lên đầu tiên lãnh trọn cơn lốc, bộ giáp máy cấp thấp không chịu nổi uy lực, vỡ nát thành nhiều mảnh kèm theo 2 tia sáng, 2 tên VR biến mất.
“Là kẻ nào…?”
Câu này là cả đám VR và Minh đồng thanh nói, rồi hắn trợn mắt khi thấy hai bóng đen đáp xuống trước mặt, trợn mắt vì nhận ra một tên trong số đó, là kẻ đã bắt mình ở quán nước hôm trước, chính là Tôn Sùng.
Nhìn Minh rồi nhếch mép cười nhẹ, Tôn Sùng giơ cánh tay lên, một làn sáng trắng bao quanh và xoáy tròn, nhìn qua ai cũng biết cơn lốc lúc nãy do ai tạo ra.
“Tao cứ tưởng rằng mày sẽ trốn mãi trong đó…”
Roẹt…
Một tia sáng chói lóa bắn thẳng vào Tôn Sùng..Không phải Minh ra đòn, mà là một gã VR trong bộ giáp máy khá gọn dùng một khẩu súng laze tấn công.
“Giết…” Gã VR gào lên rồi xông đến, không quen không biết mà còn bị đánh tận hang ổ khiến những kẻ VR trở nên điên cuồng.
Tôn Sùng không hề hấn gì bởi Tôn Vinh bên cạnh đã tạo ra một kết giới bảo vệ cả hai. Bàn tay đập xuống, một cơn lốc mạnh mẽ khác tạo thành và lao thẳng tới đám VR, đồng thời tạo một phép thuật khác tóm lấy Minh, nhưng tên này vẫn luôn đề phòng, lập tức nhảy xa tránh né trước ánh mắt bất ngờ của hai tên Hầu Nhân tộc, phải nói rằng phùy thủy cấp 5 trở lên tốc độ thi triển phép thuật rất nhanh chỉ bằng một suy nghĩ, không nhất thiết phải giơ tay múa chân như phù thủy cấp thấp.
“Ô…Đúng là nó hay là tao nhìn lầm vậy?” Một trong 4 kẻ VR lên tiếng, cả 4 người này vẫn đứng khoanh tay quan sát, không có vẻ gì là lo lắng trước cảnh tượng đang diễn ra.
“Làm sao mà lầm được, thủ quân của bọn mình mà…” Cô gái xinh đẹp mỉm cười, chính là ‘tình trong mộng’ của Minh.
Tôn Sùng liên tiếp đánh lui những người máy VR, Tôn Vinh với năng lực của phù thủy cấp 6, thần tốc xuất hiện bên cạnh Minh và tóm lấy cổ hắn bằng bàn tay cứng chắc với sức mạnh khủng khiếp, Minh gồng toàn lực cũng không thể làm bàn tay kia nới lỏng một chút nào. Cảm tưởng như một lần nữa bị bắt đi mà không thể chống cự, Minh liếc qua đám bạn cũ, đáp lại chỉ là những tiếng cười và ánh mắt kinh bỉ.
Vụt….
Trong tíc tắc, một bóng đen to lớn xuất hiện tung một đường chém cực nhanh khiến Tôn Vinh giật mình thả kẻ trong tay để lui lại. Rơi xuống đất ho sặc sụa, Minh vui mừng nhìn bóng hình vừa đáp xuống…
“Phương Chi…”
Chính là Phương Chi cùng với thú cưng của nàng, những người còn lại của nàng cũng đã tới. Đám VR cũng ngưng chiến lui về, để cho thủ lĩnh là 4 người bạn cũ của Minh tiến lên.
Lóe lên một ý nghĩ, Minh không đứng về phía Phương Chi mà đứng một mình, tạo thành 4 phe nhìn nhau bằng những ánh mắt đầy sát khí. Rồi tất cả cùng nhìn Minh như muốn nói: ‘Hắn là của bọn ta’.
Vốn đều là địch thủ của nhau nên một màn hỗn chiến sẽ xảy ra, và Phương Chi là người chủ động. Nàng lấy ra chiếc roi quen thuộc tấn cống hai gã Hầu Nhân tộc, đồng đội của nàng cũng dàn quân yểm hộ. Phía còn lại, đám người máy VR cùng xông lên tấn công bang Đà Lạt và hai gã phù thủy lạ mặt. Riêng đám bạn của Minh vừa mặc một bộ giáp máy rất đẹp, nhỏ gọn trông như siêu nhân gao.
“Đến lúc thể hiện rồi…!” Minh cũng rút kiếm, trận chiến ngoài ý muốn bắt đầu…