Chương 48: Sức mạnh đốt cháy cả lửa

“Ngươi nói cái gì…đừng có vu khống…” Xuân Phước nổi giận, Diệp Vy chính là giáo viên của nàng.

“Hung thủ đã tấn công ta bằng băng hệ, cô Diêp Vy cũng có, thầy Hải có được hơi thở của đám hung thủ, và giờ chỉ cần kiểm tra hơi thở của cô ta là biết được thôi…” Minh mạnh miệng nói.

“Diệp Vy không giết người…” Xuân Phước làm động tác xắn tay áo lên như muốn đập Minh một trận.

Lúc này Diệp Vy vô cùng hoang mang, rồi chợt nhớ tới một điều: “Thôi chết, những người ở bên ngoài vẫn đang xem trực tiếp…”

“Yên tâm, ta đã xử lý rồi…” Lý Hải vừa nói vừa vuốt nhẹ trên chiếc đồng hồ của mình, một hình chiếu mờ ảo hiện ra, là bản đồ của thuật cảnh này. Trên đó hiện thị các chấm màu đỏ là vị trí các trọng tài, gần khu vực tòa nhà này không có trọng tài nào khác và cũng không có chấm đỏ của Lý Hải, nghĩa là hắn đã tắt thiết bị theo dõi, vì vậy bên ngoài không thể xem được vị trí mà Lý Hải đang hiện diện.

Minh không cãi nhau với Xuân Phước nữa mà bước tới trước mặt Diệp Vy, hắn không sợ vì có thầy Hải đang đứng phía sau.

“Rốt cuộc cô là ai? Tại sao lại bắt ta? Gã kia là ai?” Minh trừng mắt hỏi.

“Ta không có…” Diệp Vy rưng rưng.

“Được…nếu cô không chịu nhận thì ta đành phải nhờ thấy Hải đem chứng cứ đi xác định, lúc đó thì cô có thể thoải mái bào chữa cho mình.

“Không được…lúc nãy thầy Hải hứa không báo người khác rồi mà…” Diệp Vy tỏ vẻ lo sợ thấy rõ.

Hý Hải dửng dưng đáp lại: “Ta hứa là ta không báo, chứ ta không hứa là cả hắn cũng vậy…khác biệt a…”

Nghe thầy Hải nói khiến Minh thêm tự tin, hắn sấn tới sát Diệp Vy nhe răng hăm dọa: “Cô biết điều thì khai hết ra, không thì ta sẽ gọi Phương Chi xử lý cô đấy…”

“Đừng…” Diệp Vy ngấn nước mắt, đôi tay hua hua trông như một đứa bé bị bắt nạt khiến cho Minh và Lý Hải tròn măt ngạc nhiên mãi, thật ngoài tưởng tượng theo những gì đã biết về Diệp Vy.

“Ngươi…thật là…”

Xuân Phước đã không còn kiềm chế được nữa, cô nàng niệm thuật, đôi tay trắng ngần để trước ngực cách nhau một khoảng và hướng lòng bàn tay vào nhau. Minh chau mày nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Xuân Phước rồi giật mình khi thấy những cơn gió đang thổi rất mạnh dường như bị kéo lại, đổi hướng khiến chúng cuốn tròn lấy nhau tạo thành một quả cầu lốc và cát. Xuân Phước chừng mắt với Minh rồi ném quả cầu về phía hắn.

Uỳnh…vù…

Tuy nhanh chân né được nhưng Minh phải công nhận cô nàng đúng là một thiên tài, bởi hắn đã tập tành luyện Dịch thuật nên biết rõ làm được như thế không phải dễ dàng, mượn sức của cơn gió để tăng uy lực cho chiêu thức của mình. Né được một quả nhưng không có thời gian để suy nghĩ bởi Xuân Phước đã ném hàng loạt quả lốc cát khác tấn công dồn dập.

“Dàa…Sao nàng lại ra tay với người yêu của mình vậy hả?” Chật vật né tránh bởi khi nổ quả cầu tạo ra sức ép bằng gió rất lớn nhưng Minh vẫn không quên châm chọc.

Sắc mặt Xuân Phước càng thay đổi theo hướng muốn ‘bùng nổ’, nàng xoa nhẹ chiếc nhẫn đang đeo khiến mặt đá sáng lên.

“Lúc nãy ngươi đốt ta phải không?” Xuân Phước khẽ cười, nụ cười tỏa nắng giữa cơn bão nhưng Minh cảm thấy nó nguy hiểm cực kì.

“Hềhề, ta chỉ là muốn lật mặt kẻ đã bắt cóc ta thôi, vì để nàng chạy ra thì kế hoạch bung bét hết a…” Minh bào chữa.

“Ta đã nói là Diệp Vy không giết người, cũng không bắt cóc ngươi…” Xuân Phước nhắm mắt, đôi tay dang ra niệm thuật, một quả cầu lửa hình thành trên đầu nàng, nhưng với năng lực phép thuật, quả cầu lửa dường như bị đông cứng lại.

“Cái..cái quái gì thế…” Minh bất ngờ.

“Thuật hỏa hóa thạch? Con bé làm được ư?” Lý Hải chau mày.

Rồi khi Minh còn tròn mắt ngạc nhiên vì lần đầu thấy một khối lửa kết tinh, Xuân Phước đã ném nó bay thẳng vào mặt hắn với tốc độ không tưởng. Không kịp chạy và không muốn thua thiệt, Minh gồng người phản đòn…

“Phá Cốt…!”

Nắm đấm màu đỏ hồng uy lực chạm khối lửa kết tinh, Khí lực đấu phép thuật…

Ầm…

Quả cầu lửa bị đấm văng ra nhưng không hề hấn gì, Xuân Phước xoay người phất tay, quả cầu lăn ngược trở lại lao vào Minh lần nữa. Nhưng lần này đã khác, bị động một lần và đánh bật được đòn tấn công của đối thủ là Minh lập tức phóng tới Xuân Phước, tốc độ của hắn cũng không phải dạng vừa nên cô nàng phải trợn mắt bất ngờ. Nhưng đối thủ của Minh là thiên tài chứ không phải học sinh bình thường, Xuân Phước hanh chóng lấy lại bình tĩnh, khi hắn chỉ cách hai bước chân thì nàng khẽ vẫy tay, lập tức một luồng cát từ dưới đất phụt thẳng vào mặt hắn. Bất ngờ nên Minh phải khựng lại tránh né, vì thế Xuân Phước kịp lui lại và quả cầu lửa kịp đổi hướng lao tới.

Minh cảm thấy khó chịu, nãy giờ hắn chỉ đùa vui nhưng dường như cô nàng làm thật khi xuất hiện thêm một quả cầu lửa nữa đang bay thẳng tới.

“Lần trước chưa chào hỏi đã đòi ta làm người yêu của nàng, lần này chưa chào hỏi đã xông vào đánh ta…nàng muốn ta phải làm gì đây…bà chằn lửa?” Minh cười cười, bàn tay trái cũng đã đỏ hồng nóng rực.

Ầm ầm…

Hai tiếng nổ nhỏ va chạm nhưng lần này Minh không đấm và hai quả cầu cũng không văng đi mà bị chặn lại. Toàn thân vận lực, mảnh Long Nguyên tỏa sắc tím trên vai, hai bàn tay nóng đến nỗi không khí xung quanh vặn vẹo, những hạt cát bay ngang cũng bị chảy ra và chớp sáng chứng tỏ bị cháy, cả khu vực WC chìm trong sắc đỏ hồng. Chỉ trong nháy mắt, hai bàn tay ấy dường như chìm vào trong hai quả cầu, lửa phừng lên từ vị trí đó.

Lý Hải và Diệp Vy bất ngờ nhưng không kinh ngạc trước năng lực của Minh, chỉ có Xuân Phước là ‘không thể tin nổi’ lửa của mình đang bị đốt cháy.

Minh chậm rãi tiến tới, Xuân Phước sợ hãi lui lại, hai tay liên tục dùng phép thuật ném cát vào người hắn như một hành động phản kháng bất lực. Nhìn cô gái xinh đẹp đang sợ hãi khiến Minh vô cùng sảng khoái, cứ thế bước tới và giơ hai bàn tay đỏ rực lên hù dọa thêm.

“Thôi đủ rồi…ta sẽ nói…” Diệp Vy thở dài, đôi mắt hiện rõ sự hoang mang.

“A…không được…không được nói gì hết…” Xuân Phước bừng tỉnh khi nghe thấy tiếng Diệp Vy, cô nàng bỏ qua Minh chạy lại ngăn cản.

“Không phải Diệp Vy giết người đâu…!” Kéo Diệp Vy ra phía sau, Xuân Phước tiếp tục phủ nhận.

“Vậy chứng tỏ là em cũng biết chuyện?” Thầy Hải làm vẻ nghiêm nghị hỏi, biểu hiện của Xuân Phước khiến người ta nghĩ đến hai khả năng, một là cô nàng cũng biết chuyện, hai là không biết gì và có niềm tin mãnh liệt rằng Diệp Vy không liên quan.

“Em…!”

“Cứ để Diệp Vy nói đi…ta cần biết kẻ kia là ai, ta cũng biết Diệp Vy không có ý hại ta…đúng không?” Minh vẫn giữ nụ cười thân thiện tạo niềm tin.

“Ngươi…!” Xuân Phước vẫn còn muốn chống đối.

Minh đã hóa giải Phá Cốt, hắn tiến tới trước mặt Xuân Phước, nắm lấy cánh tay nàng kéo nhẹ sang một bên để hắn đối diện với Diệp Vy.

“Với khả năng đóng băng cả tầng nhà như thế này, với khả năng tạo ra một loại băng mà lửa cũng không làm gì được…thì hôm đó ở quán nước nếu muốn cô đã dễ dàng bắt được ta. Và ở dưới chân núi, ta không thấy nhưng chắc chắn cô là người đã giúp ta thoát khỏi chiếc cũi…đúng không?”

Diệp Vy bối rối liếc qua Lý Hải, liếc qua Xuân Phước rồi lấm lét nhìn Minh.

“Đó…là chính ngươi nói đó, vậy mà cứ đổ oan cho Diệp Vy…” Xuân Phước hả dạ nhưng đôi má hồng vì lửa nóng đang chuyển sang đỏ vì bị Minh nắm tay mãi mà không chịu thả ra, cô nàng có rút tay lại nhưng hắn giả vờ không biết cứ thế nắm chặt.

“Nghe cách hai người nói chuyện cứ như bạn đồng trang lứa vậy nhỉ?” Lý Hải vừa hỏi vừa phủi bụi trên cát.

“À…thực ra thì…” Diệp Vy ấp úng, liếc nhìn Xuân Phước như muốn hỏi ý nhưng hiện tại Xuân Phước đang bận gỡ tay Minh ra.

“Cứ nói đi…ta chỉ cần biết kẻ kia là ai? Từ đâu tới…?” Minh nói và nhìn thẳng vào mắt Diệp Vy nhưng tay vẫn nắm chặt không cho Xuân Phước thoát ra.

“Ta… Kẻ đó là Tôn Sùng, người của Hầu Nhân tộc, ta bị hắn ép buộc giúp hắn bắt ngươi, hôm đó còn có một kẻ khác cùng hắn theo dõi ngươi từ cổng trường. Kẻ kia cũng đi theo về tới hang động, khi đó Phương Chi dẫn người đi kìm mật thám phe địch ở dưới chân núi, sợ bị lộ nên hai tên đó bắt ta xuống đánh lạc hướng. Nhưng ai ngờ ngươi lăn ra khỏi hang rồi rớt xuống khi hai tên đó chưa kịp trở về, lúc đó ta đang giả vờ tìm kiếm theo lệnh của Phương Chi thì phát hiện ngươi vẫn bị nhốt trong chiếc cũi nên lén thả ngươi ra…” Diệp Vy kể lại.

“Vậy…kẻ giết hại những người ở quán nước là…?”

“Là thủ lĩnh của Tôn Sùng, tên là Tôn Vinh, kẻ này là phù thủy cấp 6 với thuật độn thổ mật truyền.” Diệp Vy trả lời nhanh gọn.

“Ngươi làm gì mà Hầu Nhân tộc cử hai tên tai to mặt lớn sang tận đây bắt cóc ngươi vậy nhóc?” Lý Hải bất ngờ trước thông tin về kẻ địch, không ai ưa nổi bọn họ Tôn nên hắn thay đổi cách xưng hô với Minh luôn.

Minh đưa tay xoa cằm ra vẻ suy nghĩ, lúc này Xuân Phước mới được hắn thả ra.

“Lúc trước ta có đánh một tên thuộc tộc đó, chắc là bọn chúng tìm để trả thù đây mà…”

“Như vậy vẫn chưa đủ lý do để bọn chúng làm những chuyện vừa xảy ra ở đây…” Lý Hải hỏi vặn.

“À….sau khí đấm vỡ mặt tên đó thì em được người khác nói rằng gã là cháu của một kẻ tên…Tôn Công gì gì ấy…”

Minh tỉnh bơ kể lại trong khi ba người kia trợn mắt kinh hãi…

“Ngươi…ngươi không biết mình đụng vào ai rồi đâu…” Xuân Phước gầm gừ.

“Hề hề…thôi bỏ đi…hề hề…Vấn đề bây giờ là phải tìm cách đối phó với hai gã kia…” Minh đổi chủ đề.

“Đó là chuyện của ngươi, cũng vì ngươi mà Diệp Vy bị kéo vào vụ đó…ngươi tự mà giải quyết đi..” Xuân Phước bĩu môi khinh bỉ.

“Chuyện đó để sau cuộc thi rồi bàn, cơn bão gần tan rồi, ta phải trở lại vị trí và bật chế độ theo dõi, các ngươi có 5 phút…!” Lý Hải nói xong liền rời đi, đây là chuyện quan trọng nên không thể để nhiều người biết.

Chỉ còn lại ba người, biết Xuân Phước rất thân với Diệp Vy nên hắn hỏi thêm một bí mật khác.

“Còn cái tên…Thiên Vũ thì sao?”

Lần nữa hai cô gái đứng hình, phải mất cả nửa phút sau mới hoàn hồn lại, Diệp Vy cúi gắm mắt không nói, chỉ có Xuân Phước lắp bắp hỏi: “Tại…tại sao ngươi biết?”

“Chuyện đó để nói sau? Giờ hãy trả lời…nàng là người của Thiên Địa hội?” Minh tập trung vào Diệp Vy.

“A…không…không có…ta không phải người của tổ chức đó…” Diêp Vy xua tay phủ nhận.

“Vậy…còn nơi nào nữa mà có tên bắt đầu bằng chữ Thiên?” Minh hỏi, hắn biết chắc một điều rằng chỉ có thành viên chỉ huy của Thiên Địa hội mới có tên với chữ Thiên đứng trước.

“Ngươi không biết không có nghĩa là không có…” Xuân Phước tiếp tục bĩu môi.

“Vậy…nàng đến từ đâu? Tại sao nàng có thể ở thế giới này trong thời gian dài khi mà Phương Chi cũng xác nhận rằng nàng là…VR?”

“À…chuyện đó cũng để nói sau đi…” Diệp Vy nhoẻn cười.

“Nghe nói nàng cũng là thiên tài phép thuật, giữ kỷ lục khi mới 16 tuổi đã là phù thủy cấp 1, trong khi người giữ kỉ lục trước đó là 19 tuổi mới đạt cấp độ tương đương.” Minh tranh thủ làm quen, hắn nhẩm tính đã hơn 3 phút kể từ lúc Lý Hải rời đi.

“Xí…” Xuân Phước khinh bỉ.

Diệp Vy mỉm cười: “Vì ta có thứ mà ngươi có…”

Nếu là người khác thì sẽ đoán loạn lên, nhưng Minh cũng là một kẻ thông minh nên hắn nghĩ ngay tới một thứ…đó là quả trứng còn lại, một trong những Bảo Bối Tử thần, thứ có thể giúp người ta có được năng lực phép thuật nhanh chóng, tương tự với quà trứng của hắn giúp người sử dụng luyện Khí nhanh hơn.

“A…Tại sao…nàng nhận ra ta mà ta không nhận ra nàng…?”

“Vì thứ ta có, có thứ mà thứ của ngươi không có…!” Diệp Vy tròn mắt.

“A…” Minh thốt lên một tiếng, không biết là bất ngờ với điều nàng nói hay là vừa bị Xuân Phước nhéo một cái đau điếng rồi quay gót chạy mất.

“Giờ thì…thí sinh Minh dừng cuộc chơi…ta sẽ hỗ trợ đưa thí sinh ra ngoài…” Diệp Vy lấy lại thần thái của một giáo viên.