Chương 49: ganh gái

Buổi tối, trên một ghế đá gần khu kí túc xá nữ, Minh ngồi ngẩn ngơ, rung đùi liên tục như bị động kinh. Hắn vừa có cuộc hẹn với Diệp Vy nhưng người gặp mặt lại là Xuân Phước, kết quả là bị cô nàng đanh đá chửi cho một trận khi hắn thả thính sau đó ngoảy mông chạy đi. Mãi gần tới giờ giới nghiêm, chuẩn bị trở về phòng thì Minh bất ngờ khi cả hai người đẹp cùng xuất hiện.

“Xin lỗi vì để ngươi phải chờ…!” Diệp Vy lên tiếng trước.

“A…không sao, ta còn tưởng nàng không tới…được gặp là vui rồi!”

Xuân Phước thì không nói gì nhưng nhìn nét mặt hả hê kia thì Minh đoán được ngay là cô nàng đã ép Diệp Vy cho mình chờ cả buổi tối.

“Tìm chỗ nào kín đáo rồi nói chuyện sau…!” Diệp Vy nói rồi quay sang nhìn Xuân Phước như hỏi ý.

“Hay là về phòng của ta đi, ta chỉ ở một mình…” Minh không bỏ qua cơ hội.

“Vậy cũng được…!” Xuân Phước lập tức đồng ý.

Minh cười mà miệng méo xệch, hai cô gái xinh đẹp đồng ý vào phòng hắn khi đã gần nữa đêm, nghe thì có vẻ chuẩn bị sung sướng nhưng với bà chằn lửa Xuân Yến này thì vô cùng nguy hiểm, hắn thầm lo lắng sợ rằng cô nàng này sẽ tìm cách gây sự.

Diệp Vy cũng không phản đối, hai người lập tức hóa thành hai nam sinh, trong đó Xuân Yến vẫn hóa thành tên biến thái kia, đó là hình dạng yêu thích của nàng. Để vào kí túc xá nữ thì bắt buộc người đó phải là nữ, nhưng bất kì ai cũng có thể vào kí túc xá nam, tuy vậy hai cô nàng vẫn hóa thân để tránh lời đàm tiếu. Cả ba người nhanh chóng xuất hiện trước phòng 3D.

Trong khi đó, ở bên ngoài dãy tường rào của ngôi trường, hai bóng đen hiện ra ở một góc vắng vẻ.

“Ngươi có chắc là vẫn còn khống chế được con nhỏ kia chứ?” Tôn Vinh hỏi kẻ phía sau trong khi ngước lên nhìn thứ gì đó trên bức tường.

Tôn Sùng đứng phía sau khẳng định chắc nịch: “Thuộc hạ chắc chắn, nó không dám chống lại chúng ta đâu.”

“Tốt nhât là như ngươi nói….”

“Vậy…giờ ta làm gì? Thưa chủ nhân!” Tôn Sùng hỏi.

“Tìm lổ hổng của kết giới này…ta muốn bắt cả hai đứa nó càng sớm càng tốt…”

Tôn Vinh đưa hai tay lên niệm thuật, ngón trỏ và nhón giữa xoắn vào nhau, sau đó hắn vẽ lên không trung những đường sáng kì lạ. Phía sau, Tôn Sùng tạo một kết giới ngăn người khác ở bên ngoài nhìn thấy.

Vẽ xong, Tôn Vinh dừng lại và bắt đầu niệm chú, những đường sáng đó tự di chuyển rồi biến đổi thành hình dạng một con ốc sên hư ảo hướng vào bên trong trường học mà bay đi, nhưng khi vừa tới khoảng không phía trên bức tường rào thì con ốc sên bị chặn lại bởi một kết giới, nó liền bám lấy kết giới đó. Đó là một ma thuật, con ốc sên hư ảo dường như dăng gặm nhấm, dù khá chậm nhưng Tôn Sùng đứng phía sau có thể cảm nhận rõ chỗ kết giới bị con ốc sên gặm đã yếu dần đi.

“Đi…” Tôn Vinh ra lệnh.

Mục đích của hắn không phải là vượt qua kết giới bằng cách này, mà đây chỉ là chiêu dương đông kích tây, bọn chúng sẽ vào trong bằng đường khác. Nhưng khi vừa quay lưng thì một giọng nói già nua vang lên…

“Các ngươi là ai?”

Một ông lão tóc bạc trắng đứng phiêu diêu trên không, không cần động tác màu mè hoa lá mà chỉ đưa tay búng nhẹ, một tia sáng khác bắn thẳng vào con ốc sên khiến nó tan biến.

Tôn Vinh quay lại cười nhẹ rồi đổi hướng rời đi, kế hoạch tối nay của bọn chúng đã thất bại khi đụng phải phù thủy mạnh nhất nơi đây, hiệu trưởng của trường – giáo sư Bạch Kim.

Trong phòng của Minh, Xuân Phước che miệng ngáp ngủ, vẻ mặt chán nản, đôi mắt mơ màng thỉnh thoảng liếc nhìn qua hai người còn lại, mà thực ra là liếc Minh khi hắn trợn mắt há mồm vì nghe được một chuyện ngoài sức tưởng tượng của hắn.

“Nàng…nàng nói thật chứ…” Minh tròn mắt khi tiếp tục nghe được một chuyện động địa.

“Ta nói thật mà…Thầy Quân còn hứa sẽ đưa ta tới một thế giới rất hấp dẫn, nơi không có phép thuật và không có chiến tranh, ta có thể tự do đi chơi khắp thế gian… Nhưng thầy nói còn thiếu nhiều thứ nên nói ta đợi.” Diệp Vy tròn mắt khẳng định, câu này hắn đã hỏi nàng cả chục lần từ đầu tới giờ.

Minh như đứng hình, hắn lắp bắp: “Vậy là…vậy là lão Quân vẫn còn sống…!”

“Ta buồn ngủ lắm luôn á…!” Xuân Phước dụi mắt, nàng quá nhàm với biểu cảm đó của hắn.

“Vậy thì ngủ ở đây luôn đi…” Diệp Vy cười cười nhìn Xuân Phước.

“A…được, lát đứa nào đòi về thì biết tay…!” Xuân Phước giơ nắm đấm hăm dọa.

Đêm đó, quả thật là Diệp Vy và Xuân Phước ngủ lại phòng của Minh. Ban đầu khi nghe hai người nói như thế thì hắn mừng rỡ tới mức chân tay run rẩy. Hai cô gái chọn một giường khác nằm chung mà không cần khóa cửa, điều này càng khiến tên quay tay lâu ngày trở nên kích động tới nỗi không thể nào ngủ được, hắn chờ, chờ tới lúc mà hắn chắc rằng hai nàng đã ngủ say thì mò qua. Nhưng đời không như mơ, Minh ngồi phịch xuống giữa phòng thất vọng khi thấy trên giường là hai tên ba đê đang ôm nhau ngủ, chính là Diệp Vy và Xuân Phước vẫn giữ nguyên hình dạng nam sinh. Kết quả là Minh vác thằng nhỏ đã teo lại chỉ bằng ngón tay út vào giường khóc thầm, dù biết đó là hai cô gái chính hiệu nhưng cái cái cảnh hai thằng con trai ôm nhau đã làm tiêu tán ý đồ dâm loạn của hán.

Ngủ không được, Minh ngồi dậy luyện công, hắn nghĩ về những chuyện mà Diệp Vy đã nói lúc tối, đến bây giờ nghĩ lại mà hắn vẫn không thể tin nổi.

Diệp Vy, tên thật là Thiên Vũ, nàng đến từ một nơi mà người ta chỉ cho rằng có trong tưởng tượng, đó là Thiên quốc, hay còn gọi là thiên đàng. Lúc đó nàng mới hơn 12 tuổi, rồi cũng tình cờ gặp lão Quân và được lão tặng cho một quả trứng vốn là một bảo bối Tử Thần, sau đó lão đưa nàng vào ngôi trường này với tên Diệp Vy. Quả trứng giúp cho người sử dụng có được khả năng thiên bẩm về phép thuật, vì thế Diệp Vy nhanh chóng trở thành một thiên tài phép thuật hàng đầu và cũng nhanh chóng trở thành con mồi bị các thế lực, kẻ mạnh nhắm tới.

Nhận ra được mối nguy nên nàng đã tự tạo ra một vụ tai nạn khi dùng phép thuật để che mắt, rồi ở lại chính ngôi trường này làm một giáo viên bình thường để tránh sự dòm ngó từ những kẻ âm hiểm.

Bí mật này nàng chỉ nói cho lão Quân và người bạn hiện tại là Xuân Phước biết, bây giờ Minh là người thứ 3. Dù nàng ở thế giới này đã lâu nhưng ‘người trời’ khác người thường, Diêp Vy tuy là cơ thể có phát triển nhưng tính tình và cảm xúc vẫn giữ nguyên như lúc mới hạ phàm, vẫn là một cô bé ngây thơ, vì thế Lý Hải chỉ dọa vài câu là cô nàng đã rưng rưng nói toẹt ra.

“Lão Quân thối…dám lừa một cô bé…!”

Minh thầm chửi khi nghĩ tới một chuyện khác mà Diệp Vy đã kể, rằng lão Quân đã hứa đưa cô bé tới một thế giới khác đầy niềm vui, đổi lại nàng phải đưa cho lão món bảo vật để vào ‘nước trời’, nơi mà chỉ có người đã chết mới có thể vào. Đây cũng là lý do mà nàng trở thành một VR khi lão Quân đã làm gì đó với nàng mà chính bản thân nàng cũng không rõ.

“Khoan…!” Minh vỗ đùi cái bép khi nghĩ tới một chuyện, hắn mở mắt thật to như vừa tìm thấy ánh sáng khi bị lạc trong đêm tối.

“Lẽ nào lão Quân biết cách trở ra thế giới bên ngoài?”

“Cái lão này rất âm binh, nhất định là như thế…!”

“Phải tìm lão cho bằng được…!” Minh vỗ đùi bem bép mừng hớn hở.

Đột nhiên hắn ngưng trọng: “Nhưng vào được Thiên quốc thì phải là người đã chết…!”

“Đúng rồi…thầy Hải, thầy Hải…há há..!”

Minh cứ tự nói tự cười một mình giữa đêm…

Sáng hôm sau, Minh vẻ mặt lờ đờ với đôi mắt thâm đen vì thiếu ngủ chạy băng băng đi tìm thầy Hải. Đêm rồi hắn kích động quá độ tới nỗi trời hừng sáng mệt quá mới thiếp đi, đến khi tỉnh dậy thì Diệp Vy và Xuân Phước đã trở về từ lúc nào.

“Ê…nó kìa…!”

Một tên hét to khiến Minh giật mình nhìn sang, vài ba tên học sinh cấp 2 cũng đang nhìn hắn.

“Đúng nó rồi, chặn nó lại…” Một tên to con tỏ vẻ đại ca ra lệnh cho 3 tên còn lại, lập tức bọn chúng lao tới, mỗi thằng một tay kéo Minh đi khi tên này còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

“Bọn bay định làm gì?” Minh giãy dụa.

“Cứ đi rồi sẽ biết…!” Tên đại ca là học sinh cuối cấp 2 trợn mắt hăm dọa rồi kéo Minh đi xồng xộc.

Đang vội lại bị đám ất ơ này làm mất thời gian, Minh định đập cho tụi nó một trận nhưng dù gì hắn suy nghĩ cũng nhanh nhạy hơn người ta, nhịn một tí để được yên thân trong này còn hơn là đập nhau rồi bị đuổi, khi mà ngoài kia là những kẻ nguy hiểm luôn rình rập mình. Cứ thế, Minh để cho tụi nó kéo đi..

Tới một góc khuất sau nhà thi đấu, Minh thấy một nhóm rất đông nam sinh tụ tập mà trung tâm chính là nhóm 4 tên đã ở cùng Xuân Phước hôm trước trong cuộc thi và một thanh niên khác có vẻ già tuổi nhất đám.

“Nghe nói mày là thằng trẩu nhất đám tân sinh?”

“Hốt em xinh nhất lớp, giờ lại còn muốn hốt luôn em xinh nhất trường…mày ngon rồi…!” Một trong 5 tên đó tiến lên tát một cái trời giáng vào mặt Minh khiến hắn ngã lăn quay, đám đông xung quanh lập tức cười ồ lên, giọng cười nhạo đều rang như đã diễn tập trước.

Minh lồm cồm bò dậy, thì ra là vì gái… Từ sau khi kết thúc cuộc thi Minh hay gặp Xuân Phước nên khiến cái đám này tức giận, dù chỉ là cãi nhau suốt nhưng vẫn hơn đám thanh niên này học chung nhiều năm và vẫn chưa từng chạm mặt chứ đừng nói là được nói chuyện.

“Mày khôn thì tránh xa nàng ấy ra, nếu không…” Tên thứ hai tiến tới nắm lấy cổ áo Minh kéo lên, miệng gầm gừ bỏ lửng câu nói.

Muốn yên thân thì phải chịu nhục, nhưng bản tính ngông cuồng vốn có và độ chai lỳ với bao cuộc truy sát trước khi tới đây nên Minh không hề sợ bọn này, dẫu vậy Minh vẫn tính toán thiệt hơn, hắn không hy vọng rằng sẽ xơi được bà chằn lửa kia nên chấp nhận ‘ngậm đắng nuốt cay’ để được ở trong này thêm ngày nào tốt ngày đó. Không nói gì, Minh cúi đầu đi về…

Một tên có vẻ là thủ lĩnh của cả đám, hắn thì thầm gì đó với 4 tên còn lại, những thanh niên khác không nghe thấy nhưng Minh thì có, tai hắn thính hơn người thường…

“Con điếm đó tỏ vẻ cao sang có gì mà tụi bay thích đến vậy, chỉ là muốn chơi cho biết thì cần gì phải bày ra mấy cái trò con nít này…!”

Nghe được câu nói, Minh điên tiết quay lại thì tên đó đã đứng lên đi mất.

“Mày nhìn cái gì…? Cút!” Một tên nhìn Minh hét to.

Định bật lại thì lại xuất hiện một nhóm khác kéo tới, Minh cố hạ hỏa, hắn đã quyết định phải hơn thua với bọn này dù có đươc Xuân Phước để ý hay không.

“Mày tới đây làm gì?” Một tên tiến lên hỏi, chính là tên đã tát Minh.

“Nghe nói tụi bay uy hiếp một tân sinh…” Thanh niên dẫn đầu đám vừa tới lên tiếng, hắn nhìn qua Minh rồi nói tiếp: “Nếu muốn cạnh tranh, thì hãy làm một trận, ai thắng thì có quyền theo đuổi nàng ấy…”

“Mày…!” Tên kia không nói lên được lời nào.

Một tràng im lặng, không một kẻ nào lên tiếng sau màn thách đấu giữa những thiên tài hàng đầu chỉ vì một cô gái. Tất cả nín lặng chờ đợi một câu trả lời, tên lúc nãy tát Minh hậm hực vô cùng vì hắn cũng là một thiên tài nhưng lại hoạt động theo nhóm 4 người, nếu đánh lẻ thì sẽ khó mà thắng nổi một thiên tài khác hoạt động đơn lẻ.

“Nếu muốn thì cả nhóm tụi mày cứ tham gia một phe…”

“Được…là mày nói đó…khi nào đấu?” Tên kia hùng hổ khi có đồng đội.

“Trưa nay đi…!” Thanh niên kia vẫn bình thản.

“Được…mày đi đăng kí đi…!

Lúc này đám đông mới bắt đầu rìm rầm bàn tán, đám học sinh luôn muốn được xem những trận thách đấu của học sinh trong trường, nhất là những thiên tài hàng đầu. Nhiều đứa bắt đầu kiếm kèo bắt độ.

“Khoan…”

Minh hét lớn khiến tất cả im lặng trở lại, hắn tiến đến đối mặt với tên vừa cho mình cái tát và thanh niên bảnh trai cũng xi mê Xuân Phước vừa thách đấu.

“Ta cũng muốn tham gia thách đấu…!” Minh tự tin nói…

“ĐỆT…!”

Lần này cả đám đồng thanh trừ nhân vật chính…