Minh bất ngờ tột độ vì vẫn nghĩ đây là một tên ba đê giả gái chứ không phải một người con gái giả trai, vì hóa thân bằng phép thuật nên nếu không đủ năng lực thì rất khó để nhận ra. Tuy vậy, nói tới gái là cái đầu của hắn trở nên nhanh nhạy hẳn.
“A…ta với ngươi là người yêu của nhau đó nha, lâu rồi không gặp nên cho ta ngắm chút chứ…!” Minh chớp thời cơ.
Khẽ chau mày như đã quên chuyện đó, Xuân Phước cười nhạt không trả lời, lấy ra một chiếc khăn lau gương mặt con trai đang dính đầy bụi bẩn của mình.. Minh cũng không muốn thả thính trong tình trạng này, hắn không đem theo khăn nhưng không muốn xin xỏ nên phải kéo vạt áo lên lau mặt.
“Cơn bão đang tan rồi…” Minh nói khi cảm nhận được sức gió ép cánh cửa yếu dần.
“Bão cát mà, chỉ một lát là hết…” Xuân Phước vẫn đang kiểm tra lại đồ đạc của mình.
Lúc này Minh chợt nhận ra được tín hiệu của thầy Hải, hắn và Lý Hải đã lên kế hoạch nên có cách bí mật liên lạc với nhau. Hiểu ý, Minh lén lấy trong nhẫn ra một viên ngọc nhỏ bằng đầu ngón tay, viên ngọc trong suốt và ở giữa là một chấm đỏ tỏa sáng nhẹ, nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy cái chấm đó chính là một đốm lửa đang cháy. Minh thu Khí không giữ cánh cửa nữa mà để cho gió đầy vào.
“Ngươi làm gì vậy?” Xuân Phước giật mình hỏi khi thấy Minh có ý định thả cánh cửa ra, trong ánh măt có chút bực bội vì vừa lau người xong thì hắn lại để gió đem cát bụi vào trong.
“Xin lỗi trước nhé, ta sẽ làm ngươi thất vọng đấy…” Minh mỉm cười và thả thay cho cánh cửa mở tung, nhưng gió vẫn còn mạnh nến chính hắn cũng bị cơn đẩy ngã thẳng tới chỗ Xuân Phước khiến cô gái trong hình dạng một tên ba đê hoảng hốt tránh né.
“Á…tên khốn…!” Hét vào tai Minh một câu khi hắn chồm lên người mình, Xuân Phước giơ tay tạo phép thuật, ánh sáng màu đỏ xuất hiện quanh hai bàn tay và bao quanh cánh cửa, một động tác kéo nhẹ trong không khí nhưng cánh cửa tự đóng lại mà không cần đụng tay, Xuân Phước vẫn giơ tay duy trì phép thuật để giữ cánh cửa khép chặt ngăn gió lùa vào.
Dù biết Xuân Phương thực sự là con gái nhưng ôm một cơ thể con trai vẫn khiến Minh sợ hãi, hắn lập tức bật, giơ viên ngọc lên.
“Ngươi định làm gì nữa?” Xuân Phước nghi hoặc hỏi, là thiên tài phép thuật nên không khó để nhận ra thứ Minh đang cầm là gì.
“Lúc nãy ta xin lỗi trước rồi đó…” Cười bí hiểm, Minh thả tay cho viên ngọc rớt xuống trước ánh mắt khó hiểu của Xuân Phước.
Phụt…phừng…
“Á…khốn kiếp…!”
Viên ngọc trông nhỏ bé nhưng khi vừa rơi xuống lập tức tạo thành một ngọn lửa mạnh mẽ bao trùm căn phòng vệ sinh khiến Xuân Phước hoảng hốt tạo một kết giới bảo vệ cơ thể. Trong ánh lửa bập bùng, một tay cố giữ cánh cửa, một tay giữ kết giới chống chịu ngọn lửa nhưng làm hai việc một lúc nên Xuân Phước không thể ngăn cản hoàn toàn sức nóng của ngọn lửa, điểm sinh lực của nàng còn lại 96 và vẫn đang giảm dần.
“Đành vậy…!” Thầm nói, Xuân Phước nhắm mắt lại niệm chú, một quầng sáng lóe lên và hiện ra một cô gái xinh đẹp với gương mặt đỏ ửng vì nóng.
Trở về hình dạng thật mới có thể sử dụng hết khả năng của mình, Xuân Phước nắm chặt tay, kết giới của nàng mạnh mẽ hơn đẩy ngọn lửa ra xa. Lúc này cô nàng mới thấy Minh đang đứng ngâm mình trong ngọn lửa, trên tay là tấm thẻ sinh mệnh chỉ còn lại 13 điểm.
“Hắn định làm gì?” Không thể hiểu nổi hành động của Minh, tuy vậy Xuân Phước vẫn có ý nới rộng kết giới thêm để bảo vệ hắn nhưng nhìn nụ cười nham hiểm và cơ thể không có hề hấn gì nên nàng mặc kệ, để xem mục đích của hắn là gì.
Nếu thẻ sinh mệnh trở về 0 thì nó sẽ tự đưa thí sinh thoát ra bằng một phép thuật, đó không phải kế hoạch của Minh nên hắn vận Khí toàn thân bảo vệ cơ thể khi chỉ còn lại 4 điểm, lúc này mới giống như thí sinh gặp nạn không thể thoát ra, đội hỗ trợ mới can thiệp. Sau những ngày chăm chỉ luyện tập, Nguyên Khí của hắn đã sậm màu hơn, nghĩa là nguồn Khí của hắn đã mạnh hơn và cấp độ cảnh giới Cường hóa cũng tiến một bậc nên có thể chống chọi với ngọn lửa tự nhiên trong thời gian ngắn. Lúc đầu là hắn cố ý giảm Cường hóa cơ thể để ngọn lửa thiêu đốt làm cho điểm sinh mệnh giảm xuống.
Minh lặng im ngắm cô gái trước mặt, không phải dạng cực kì xinh đẹp nhưng vẫn là một mỹ nhân hiếm có, từ khi đến Đà Lạt tới giờ hắn mới thấy được một người có thể sánh ngang với Phương Chi về nhan sắc. Chợt thấy kết giới của Xuân Phước khẽ chập chờn, chứng tỏ cô nàng cũng đã tới hạn liên tục dùng thuật, Minh bấm vào chiếc nút yêu cầu hỗ trợ trên chiếc thẻ của mình, điều này đồng nghĩa với việc hắn xin dừng cuộc chơi. Mục đích chính là ép buộc Diệp Vy phải dùng phép thuật băng hệ để dập lửa cứu người.
Phép thuật là tên gọi chung của năng lực được tạo ra từ nguồn năng lượng thiên địa, để tạo ra một phép thuật thì cần tới kiến thức cơ bản và kiến thức phép thuật. Dựa và khả năng duy trì của phép thuật, người ta chia làm hai loại là thuật và chú.
Thuật là năng lực phép thuật được tạo ra và duy trì trong thời gian ngắn, duy trì bởi người sử dụng, nghĩa là người sử dung luôn phải thi triển nội dung phép thuật đó trong đầu, tương đương với việc luôn phải giải hàng loạt các thuật toán cơ bản và kiến thức phép thuật. Còn chú là dạng nâng cấp của thuật khi mà năng lực phép thuật được duy trì bằng năng lượng thiên địa thông qua 4 yếu tố: nước, lửa, đất và không khí. Khá rắc rối nên người thường gọi chung là thuật chú hay phép thuật.
Sự việc ngoài dự tính của Minh khi mà chính bản thân hắn cũng đang chật vật với ngọn lửa vì không ai cứu. Đây là lửa tự nhiên nhưng được đưa vào một món bảo vật phép thuật, chính là viên ngọc nhỏ để tạo lửa trong các thí nghiệm cao cấp, vì vậy không dễ mà dập được nó nếu không biết cách, và Minh chỉ được thầy Hải chỉ cho cách sử dụng rồi dặn rằng sẽ có người tới cứu khi bấm nút, và còn một điều hắn cũng không biết là ngọn lửa đã bao trùm cả tòa nhà nhiều tầng chứ không chỉ ở mỗi phòng vệ sinh. Phía bên ngoài, hai người cùng ẩn thân ở hai nơi khác nhau tìm đường vào tòa nhà rực lửa trong cơn bão cát.
“Cái tên nhóc này…thật là…Không dặn thì cũng không biết là hỏa phong công hưởng với nhau hay sao?” Lý Hải thầm chửi bởi Minh đã nghịch ngu khi quăng một ngọn lửa không bị dập tắt vào một cơn gió khủng khiếp, kết quả là tòa nhà đó trở thành một ngọn đuốc khổng lồ, những tàn lửa được gió mang khi xa hàng trăm mét, đứng ở gần đó tưởng chừng như là một cơn bão lửa.
Rồi Lý Hải nhìn vào một góc tường, nơi có một bóng người đang núp cơn gió và nhìn và tòa nhà lửa, chính là Diệp Vy. Lấy ra một thứ trông như ống nghiệm, thứ mà lần trước hắn đã dùng để thu thập không khí trong quán nước đẫm máu hôm trước, Lý Hải nhắm mắt tập trung niệm thuật…
Vụt vụt…
Chỉ trong chớp mắt Lý Hải đã biến mất và hiện ra ngay bên cạnh Diệp Vy, gã đưa chiếc ống sát mặt nàng để lấy một chút hơi thở.
“Ngươi…” Diệp Vy giật mình phát hiện thì Lý Hải đã lui về sau một khoảng, phản ứng của nàng hơi chậm so với tưởng tượng của gã.
“Tại sao cô không ứng cứu…?” Lý Hải cất chiếc ống rồi nghiêm trọng hỏi.
“Ta…ngươi cũng thấy mà, ngọn lửa quá lớn…ta vào được nhưng không trụ được lâu nên đang tìm cách khác…”
“Luyện băng thuật mà sợ lửa ư?” Lý Hải chơi bài ngửa vì đã chậm trễ thời gian so với kế hoạch, hắn biết Minh sắp phải lao ra trước khi bị nướng chín.
“Ngươi…thầy Hải nói gì ta không hiểu?”
“Không hiểu?” Lý Hải hỏi lấp lửng rồi lấy ra hai chiếc ống.
“Một chứa hơi thở của cô và một chứa hơi thở của hung thủ ở quán nước hôm trước…ta sẽ giao hai thứ hai cho hiệu trưởng và bang hội Đà Lạt, lúc đó cô sẽ hiểu. Hoặc là bây giờ cô cứu người và chúng ta giải quyết chuyện này mà không cần người khác.…”
Sắc mặt của Diệp Vy thay đổi rõ đến mức Lý Hải có thể nhìn thấy dù bão cát vẫn còn. Nàng ta ấp úng không nói nên lời.
“Kh…Ngươi nói thật chứ? Nếu ta cứu tên kia thì ngươi sẽ không nói cho ai biết?” Diệp Vy không giấu nổi sự lo lắng.
“Thật…cô biết rõ ta mà…” Lý Hải nói chắc nịch nhưng trong đầu thêm một lần ngạc nhiên vì cô ta dễ tin người, nhưng hắn vẫn đề phòng trường hợp giả vờ ngây thơ rồi lật lọng.
Đắn đo thêm một chút rồi Diệp Vy khẽ gật đầu, cả hai tiến sát tòa nhà rực lửa. Đôi tay nhỏ chìa ra trong cơn bão cát, một quả cầu sáng trắng tựa khói sương có kích thước bằng trái banh hiện ra trong lòng bàn tay đó. Diệp Vy niệm chú, quả cầu trắng hơn và bắt đầu xoay tròn, lúc này có thể nhìn ró đó giống như một trái banh tuyết…
“Hấp…” Hít một hơi thật sâu, Diệp Vy hạ người và cúi xuống đập quả cầu xuống mặt cát khiến nó vỡ ra tạo thành một cơn hơi sương vô cùng lạnh lẽo lan thẳng vào trong tòa nhà, bất cứ thứ gì tiếp xúc với làn sương đó lập tức bị đông cứng. Lý Hải đứng phía sau nhìn một khoảng lớn mặt cát đã bị đông cứng mà thầm thán phục, đây là một loại phép thuật rất khó. Dù vậy, hắn
Chỉ vài giây sau ngọn lửa dường như đã bị dập tắt hoàn toàn, hai người bước vào tìm kiếm, là trọng tài và đội hỗ trợ nên cả hai đều có thể xác định được vị trí của Minh. Khi bước đến khu vực WC, Lý Hải và Diệp Vy giật mình thủ thế khi thấy một bóng đen tàn tạ đi ra, đen đúng nghĩa đen khi mà khắp người hắn toàn là than và than. Rồi một người khác bước ra ngay sau đó, vẻ ngoài trái ngược hoàn toàn, quần áo tươm tất không một vệt cháy xém, người này chính là Xuân Phước, còn người đen kia chính là Minh.
Không phải Minh kém hơn Xuân Phước, mà là khi chịu hết nổi ngọn lửa hung hãn, Xuân Phước đòi chạy ra nhưng Minh cản lại, hắn không muốn bể kế hoạch nên phải cắn răng chờ tới cùng, vì thế hắn lấy thân che chắn cho Xuân Phước vì kết giới của cô nàng mới chỉ là sơ khai, chưa thể cản hoàn toàn ngọn lửa. Kết quả là quần áo của Minh không được cường hóa nên cháy đen thành than.
“Thầy…”
“C…cô…”
Minh và Xuân Phước cùng lên tiếng khi nhận ra giáo viên của mình, rồi hắn liếc sang Diệp Vy: “Sao không hóa trang luôn đôi mắt để người ta khỏi nhận ra….?”
“Ý ngươi là sao?” Xuân Phước nghi hoặc.
“Ý ta là, cô giáo đang đứng trước mặt chúng ta là một trong những kẻ đã thảm sát quán nước ở chợ Âm Phủ mấy hôm trước.
“Ngươi nói cái gì…đừng có vu khống…” Xuân Phước nổi giận.
“Hung thủ đã tấn công ta bằng băng hệ, cô Diêp Vy cũng có, thầy Hải có được hơi thở của đám hung thủ, và giờ chỉ cần kiểm tra hơi thở của cô ta là biết được thôi…