Chương 46: Là con gái

Đề thi rất đơn giản, vượt qua thử thách trong các Thuật cảnh(tên gọi vùng đất, vùng không gian bên trong cánh cửa dịch chuyển, kiến thức em có hạn nên nhiều chi tiết trong truyện hay bị ảnh hưởng bởi các tác phẩm kinh điển khác _) và trở về trường, ngoài ra không có bất kì hướng dẫn nào khác. Học sinh phải tự tìm đường đi cho mình, người trở về đầu tiên sẽ giành cúp vô địch. Trường hợp 2 người về cùng 1 lúc thì dựa vào điểm sinh lực để quyết định thứ hạng, nếu là 1 học sinh đơn lẻ về cùng một nhóm thì sẽ lấy điểm sinh lực trung bình của cả nhóm đó để so sánh. Phần thưởng khá hậu hĩnh nhưng điều hấp dẫn nhất vẫn là những chiến lợi phẩm mà học sinh đoạt được trong cuộc thi, ngoài những vật phẩm cá nhân mà các thí sinh đã đăng kí đem vào cuộc thi không được chiếm đoạt, thì mọi thí sinh có quyền lấy bất cứ thứ gì trong các thuật cảnh. Đã từng có trường hợp học sinh trở thành đại gia sau khi trở về từ cuộc thi với một món đồ vô cùng quý giá, thứ không tìm được ở bất kì nơi nào khác.

Dưới cái nắng chói chang, sự nóng nực của sa mạc, 28 người cùng tiến vào thành phố sau khi hội ý. Lúc đầu còn đề phòng lẫn nhau, sau đó cả đám quyết định tạm thời ngừng chiến cho tới khi đụng độ kẻ địch. Một cuộc hội ý diễn ra, có người nói nên kiểm tra trên biển trước, có người nói trong sa mạc cũng đáng nghi nhưng hầu hết đều cho rằng trong thành phố sẽ có lối thoát. Cuối cùng là biểu quyết và không ai muốn đi một mình nên tất cả cùng vượt đồi cát tiến vào thành phố.

“Ta chưa từng thấy kiến trúc nào như thế…”

“Trông không giống bất cứ nơi nào ở Việt Nam…”

“Hoang tàn thế này, có lẽ là một thành phố nào đó bị tận thế vùi lấp…”

Những lời bàn tán liên tục khi đi ngang qua những tòa nhà cao tầng đã bị cát vùi lấp một nửa. Minh im lặng không nói, hắn không tiên phong cũng không đi tụt lại phía sau, gương mặt đăm chiêu suy nghĩ mà không để ý tới những ánh mắt khác thường từ đám thí sinh, trong đó có cả Xuân Phước. Không phải hắn ngạc nhiên với thành phố này như đám thí sinh còn lại, thành phố này không xa lạ gì với hắn, mà bởi vì sự bất ngờ đến từ phút chót với cái tên Thiên Vũ.

Ban đầu kế hoạch của hắn và Lý Hải là sẽ ép cô ta sử dụng băng thuật, Minh cũng được thầy Hải cho biết cô ta tên là Diệp Vy, là một thiên tài phép thuật khi mới 16 tuổi đã là phù thủy cấp 1, là một giáo viên của trường và cũng là một thành viên của bang hội Đà Lạt . Nhưng hiện tại cô gái ấy lại là VR và là chỉ huy của Thiên Địa Hội với tên Thiên Vũ, Minh ngập tràn những suy nghĩ trong đầu.

“Thôi kệ, cứ theo kế hoạch…” Hít một hơi thật sâu rồi quyết định, hắn biết chỉ huy của Thiên Địa hội sẽ không hề đơn giản, nhưng hắn tin rằng cô ả sẽ không dám bắt mình đi lần nữa trong khi hàng tá phù thủy mạnh mẽ khác đang bảo vệ cuộc thi.

“Cẩn thận…”

Một người ra hiệu cho cả nhóm, phía trước xuất hiện một luồng gió phụt từ dưới mặt cát lên, rồi ngay sau đó xuất hiện xung quanh đám thí sinh.

“Có sinh vật ở dưới cát…chạy mau…” Một thí sinh là học sinh cấp 3 phát hiện ra vấn đề, lập tức hô lên rồi chạy thật nhanh tới phía trước.

Vụt…Ầm…

Một con vật to lớn lao lên kéo theo cơn lốc bằng cát khiến tất cả hoàng hồn tản ra, tới khi con vật rơi trở lại mặt cát rồi chìm xuống dưới thì sự ngỡ ngàng hiển thị trên tất cả gương mặt, bởi trước khi con vật biến mất, mọi người nhìn thấy rõ đó là một con cá mập, nhưng chúng lại bơi dưới cát giống như dưới biển.

“Cá mập sa mạc…Chạy mau!”

Lại một tiếng hét nữa vang lên, tất cả cùng tản ra tứ phía, hướng tới tòa nhà gần nhất cắm đầu chạy thẳng. Cá mập sa mạc là một chủng loài được tạo ra từ loài cá voi sát thủ và phép thuật, có khả năng bơi lội dưới cát tương tự như ở biển, trước kia người ta biết Thiên Địa VR chỉ có một nơi có loài này sinh sống, còn bây giờ đã có nơi thứ hai.

Minh ra vẻ hoảng hốt rồi cũng chọn một hướng để chạy, phía sau là những cột cát bắn lên không trung do hơi thở của những con cá mập sa mạc tạo ra. Theo tiết lộ của thầy Hải thì Diệp Vy trong đội hậu cần sẽ đi theo thí sinh cuối cùng tách nhóm, vì thế dù xung quanh là một bày cá mập đang lởn vởn tìm con mồi thì hắn vẫn cố chậm lại để trở thành người cuối cùng, chọn hướng không có ai và chạy tới.

Nhưng đời không như mơ, bày cá mập vốn thông minh và săn bắt theo bày, Minh bị chúng bao vây nên buộc phải đổi hướng, chạy tới một tòa nhà chỉ còn phần sân thượng nhú lên khỏi biển cát.

“Hề hề…chào…” Minh nhe răng cười vì một nhóm thanh niên đã tới đây trước, trong đó có cả người mà hắn sợ nhất – Xuân Phước.

Nhìn đám con trai kia bao vây xung quanh Xuân Phước khiến Minh lại nổi da gà, một phần vì nghĩ tới một đám biến thái tụ tập với nhau và một phần là đám thanh niên kia đều quăng cho hắn một tia sát ý mạnh liệt với hàm ý ‘cấm mày đụng tới ‘em’ của tao’.

Minh quay mặt sang hướng khác tìm đường thoát thân, hắn thầm nghĩ rằng xuống chơi với cá mập còn hơn chơi với bọn này. Và dường như cầu được ước thấy, một con cả mập phóng thẳng lên không trung và lao thẳng tới Minh vì hắn đứng gần nhất. Bất ngờ vì bị tất công nhưng Minh vẫn bình tĩnh nhảy sang bên tránh hàm răng sắc nhọn trong gang tấc, hắn không muốn để lộ sức mạnh quá sớm.

Táp hụt, con cá mập dài hơn 5m rớt xuống sân thượng rồi trượt thằng tới chỗ Xuân Phước và đám thanh niên, nhưng ngoài tưởng tượng của Minh, cái đám biến thái kia không tránh né, cả 4 tên bước lên chắn trước Xuân Phước, cùng niệm chú tạo ra một vầng sắc quang màu đỏ xung quanh hai cánh tay, rồi cả 4 tên cùng thực hiện một động tác như chưởng tới, vầng sắc quang đó phóng tới quấn quanh con cá mập…

“Lên…”

Theo tiếng hô, 4 tên cùng gồng tay hất con cá mập qua một bên khiến nó trượt khỏi sân thượng và rớt trở lại mặt cát bên dưới.

Minh khá bất ngờ với khả năng của 4 tên này, hắn nhận ra đó là biến chiêu của Dịch thuật mà hắn mới được thầy Tùng dạy hôm qua. Nhưng rồi một loạt bóng đen khác vọt lên không trung, Minh giật mình tránh né hàm răng thứ hai nhắm vào mình. 3 con cá mập phóng lên cùng một lúc, 2 con còn lại nhắm vào nhóm của Xuân Phước, lúc này thì cả đám phải tản ra.

Ầm..Ầm..Ầm…

Mỗi con nặng hàng tấn rớt xuống khiến nền sân thượng nứt toạc, tất cả đều biết chỗ này không thể ở lâu nên cùng nhìn ra xung quanh tìm lối đi.

Vụt…vụt..vụtt…

Lại một loại 5 con cá mập phóng lên, lần này đám thanh niên kia rút kinh nghiệm nên chủ động ra đòn trước, mỗi tên ra sức làm lệch hướng một con cá mập khi chúng còn ở trên không trung tránh cho rớt xuống vị trí bị nứt.

Ầm…

Con còn lại lao thẳng tới chỗ Xuân Phước, nhưng cũng như Minh chỉ tránh né mà không cản lại khiến con vật rớt xuống tạo ra một đường nứt dài hơn, dương như tên này không quan tâm tới 4 gã nam sinh kia.

Dù là học sinh nổi trội nhất trường nhưng chúng vẫn chỉ là học sinh, chưa đủ năng lực để hất văng những con cá mập to lớn chỉ bằng vài cái phất tay, cũng không có kẻ nào muốn để lộ chiêu thức khi cuộc thi chỉ mới bắt đầu.

“Phải ra khỏi đây thôi…” Một tên lên tiếng.

Minh vẫn để ý tới cái đám kia vì sợ chúng đánh lén, nhưng cũng vì thế hắn nhận ra gã Xuân Phước dường như chú ý tới hắn còn nhiều hơn là 4 tên nam sinh đẹp mã đang ra sức thể hiện để lấy lòng mình.

“Ta không phải ba đê…”

Minh lầm bầm rồi tiến tới sát lan san sân thượng chỉ cách mặt cát bên dưới vài mét. Mắt Thần không thể giúp Minh nhìn xuyên cát nhưng nó có thể giúp nhìn rõ được chuyển động của từng hạt cát trên bề mặt, từ đó hắn có thể xác định được bọn cá mập chuẩn bị lao lên một lần nữa.

“Tới rồi…”

Thả người nhảy xuống cát khi những con cá mập vừa trồi lên, Minh lợi dụng lúc chúng phóng lên sân thượng để chạy đi, dù bên dưới vẫn còn con khác nhưng bớt được bao nhiêu hàm răng thì tốt bấy nhiêu, hắn vận toàn lực chạy thật nhanh khi nghe thấy tiếng động lớn và tiếng sụp đổ phía sau, những con cá đã phá sập phần sân thượng cũ kĩ. Một bóng đen lướt qua khiến Minh giật mình, hắn đưa tay che mắt nhìn lên, chính là Xuân Phước đang đứng trên một thứ và bay đi nhanh hơn hắn.

“Thảm bay?”

Thảm bay là một món bảo bối đắt tiền, là phương tiện di chuyển thể hiện độ sang chảnh tương tự như cưỡi rồng. Sự xuất hiện của món bảo bối 3 sao khiến khán giả bên ngoài trầm trồ không ngớt.

Minh cũng phải thán phục, dù là đồ đi mượn, ba mẹ mua cho hay tự chế tạo thì cũng rất đáng nể. Hắn định lấy hàng của mình ra khoe nhưng một âm thanh như tiếng rít gào của gió ập vào tai.

“Cái định…”

Nhanh đến không kịp trở tay, Mắt Thần vừa hiển thị hai từ ‘bão cát’ thì Minh đã bị hất văng đi khi một cơn gió cực mạnh lao tới. Lồm cồm ngồi dậy, hắn không dám đứng thẳng vì sợ bị hất văng đi nữa. Cát phủ kín bầu trời, Minh cố gắng bật Mắt Thần để tìm một chỗ trốn.

“Hự…ặc…”

Vừa ngóc đầu lên để quan sát thì một vật bị gió cuốn đập thẳng vào người Minh khiến hắn bay đi xa, cát vào đầy miệng. Nhưng trong cái rủi có cái may, không biết bằng cách nào đó Minh cùng thứ kia bị gió cuốt vào sảnh của một tòa nhà.

“Ủa...là ngươi…” Minh bất ngờ khi nhận ra cái thứ vừa đập vào mình lại là Xuân Phước, cả hai nhận ra nhau dù trên người dính đầy cát và phải kéo áo lên che mặt để thở.

Gió bên ngoài càng lúc càng mạnh hơn trong khi tòa nhà này trống trơn vì tất cả các cửa đều đã bị gió cuốn đi mất. Minh liếc thấy phía xa có hai chữ WC và một mũi tên chỉ vào một hướng.

“Đằng kia…”

Hét lớn ra hiệu, dù gì cũng đang cùng cảnh ngộ nên Minh không ngần ngại kéo Xuân Phước chạy theo hướng đó. Đúng như hắn đoán, WC nằm trong góc khuất nên vẫn còn một phòng còn cửa, cả hai chạy vào. Nhưng xui xẻo một điều, là mở ra được nhưng lại không đóng được, vì quá lâu ngày nên tay nắm cửa kẹt cứng sau khi mở ra.

“Khụ…”

Xuân Phước ngồi lên bồn cầu ho sặc sụa, còn Minh thì đứng tựa lưng vào cánh cửa, toàn thân vận lực ép chặt cánh cửa không ngăn cơn gió bên ngoài tràn vào, hắn cố giữ cho không khí bên trong thoáng đãng để thở. Lúc này Mắt Thần vẫn còn hoạt động, và Minh trợn tròn mắt trước thông tin vừa nhận được khi lén nhìn Xuân Phước.

‘Xuân Phước, nữ, 17 tuổi…’

Lần đầu tiên vô trường bị troll nên Minh luôn cho rằng đó là tên biến thái và tìm cách tránh né, vì thế hắn không biết rằng người đang ngồi trước mặt mình là một nữ sinh thiên tài nổi tiếng nhất trường với thuật hóa thân, dung mạo thực của nàng chỉ học sinh cấp 3 trở lên biết được vì sở thích của nàng là hóa thân thành còn trai mọi lúc mọi nơi.

“Nhìn gì mà nhìn? Móc mắt giờ!”

“Éc…”

....