Minh chạy như điên, không biết là muốn đi tìm gã nam sinh kia hay là đi tìm Hảo Hảo, cảm giác bị thằng khác sàm sỡ cô gái của mình khiến bất cứ ai cũng muốn nổi điên. Nhưng nghĩ lại, gã nam sinh phải đặt một chiếc vòng ở lưng ghế trước khi có người ngồi, nghĩa là hắn không biết trước Hảo Hảo sẽ ngồi ở đó, dù vậy Minh vẫn liệt hắn vào danh sách hàng đầu phải trả thù vì dám la liếm hàng họ của mình. Nhưng rồi nhớ ra một chuyện, trong trường nghiêm cấm mọi hành vi ẩu đả, vi phạm sẽ buộc thôi học dù là bất cứ lý do nào. Nếu muốn đánh nhau thì phải tới nhà thi đấu đăng kí thách đấu, nếu kẻ bị thách đấu đồng ý thì một cuộc so tài sẽ diễn ra, có trọng tài hẳn hoi. Tuy vậy, thỉnh thoảng vẫn có vài trường hợp đánh lén mà nhà trường không biết. Minh nở một nụ cười nhan hiểm, hắn không đi thách đấu mà chạy đến tìm thầy Lý Hải.
“Em định làm trò bậy bạ hay gây sự với ai hả?” Thầy Hải hỏi lại khi nghe Minh hỏi mượn hai chiếc ‘vòng tránh thai’.
“Đâu có…Em có việc cần dùng mà.” Minh cười hề hề tỏ vẻ ngây thơ.
“Hôm trước có vài học sinh hỏi mượn, rồi sau đó có nhiều nữ tân sinh báo lại rằng bị sàm sỡ mà không biết thủ phạm là ai…”
Minh nghe Lý Hải nói, hắn trợn mắt bất ngờ, hóa ra không chỉ có một tên.
“Nhưng có hai nam sinh xấu số bị một nhóm nữ sinh cấp 3 bắt được…vì cái trò này chỉ dùng được với tân sinh thôi…đám nữ sinh kia bằng cách nào đó đã lấy luôn chiếc vòng buộc hai tên nam sinh phải ra mặt nhận tội để xin lại, vì tội làm mất đồ sẽ nặng hơn hình phạt của đám nữ sinh kia…”
“Đù…” Minh thầm rủa trong đầu, hắn chỉ có ý định mượn hai chiếc vòng để trả thù tên kia, nếu chưa làm được gì mà bị đám con gái tóm được cái vòng rồi bắt nhận tội sàm sỡ thì lại càng nhục hơn.
“Mà ngày mai là thi đấu rồi, không lo chuyện chính lại đi lăng xăng chuyện gì vậy?” Lý Hải trừng mắt với Minh.
“Hề hề, vậy em về chuẩn bị…chào thầy…” Minh gãi đầu cười trừ rồi ra về.
Tối đó, sau khi dẫn Hảo Hảo đi ăn mì cay thì Minh trở về phòng luyện tập. Sau một khoảng thời gian không đánh đấm, tập trung tu luyện nên sức mạnh của hắn không chỉ hồi phục mà còn tăng tiến thêm một bậc.
8 giờ sáng hôm sau, Minh bước lên sân khấu khai mạc cuộc thi sau khi được Hảo Hảo tặng cho một nụ hôn lên má. Là tân sinh nên không ai kì vọng vào Minh, kể cả hắn lẫn Hảo Hảo, dù vậy cỗ vũ là nghĩa vụ nên cô bé ngượng ngùng tiếp lửa cho tên trẻ trâu.
Minh xếp vào hàng ngang gần 30 học sinh sẽ tham gia cuộc thi, cũng như bao cuộc thi khác, giám khảo dặn dò này nọ rồi yểm chú bảo vệ tính mạng kèm theo một chiếc thẻ sinh mệnh, trên mỗi chiếc thẻ đều hiển thị con số 100, đây là điểm sinh lực. Mỗi khi chịu một đòn đánh vượt qua khả năng phòng vệ của bản thân thì điểm sinh lực sẽ bị trừ đi tùy theo tỷ lệ uy lực đòn đánh của đối thủ. Thí sinh sẽ bị loại khi điểm sinh lực trở về 0.
Minh cất chiếc thẻ vào túi rồi quan sát một lượt. 27 thí sinh còn lại thì có tới 23 học sinh cấp 3, còn lại là 4 thiên tài học sinh cấp 2, chỉ có một mình hắn là cấp 1, gọi là học sinh cấp 1 nhưng so với thế giới bên ngoài thì Minh giống như học sinh lớp 1 vừa mới nhập học.
Dừng mắt trước tên nam sinh kẻ thù, Mắt Thần hiển thị thông số:
‘Ngọc Lam, nam, 17 tuổi, học sinh cấp 3…’
“Vãi, con trai mà tên gì yểu điệu vờ lờ…” Minh thầm cười trong bụng rồi liếc qua một người gần đó, là tên biến thái nửa nam nửa nữ luôn khiến hắn nổi da gà.
‘Xuân Phước, n…’
“Thôi thôi…” Minh lắc đầu quay đi hướng khác khi Mắt Thần vừa hiển thị tên của kẻ biến thái, cái tên nói lên tất cả, nửa nam nửa nữ.
Nhìn qua thầy Lý Hải đang đứng trong đội trọng tài, khẽ gật đầu ra hiệu với nhau vì cả hai có một kế hoạch bí mật trong cuộc thi này, đó là vạch mặt cô gái đi cùng Phương Chi hôm trước, cũng là một giáo viên của trường. Thầy Hải có theo dõi nhưng cô gái kia làm việc ở khu khác, không có cơ hội tiếp cận nên mới lợi dụng cuộc thi này và Minh sẽ làm mồi nhử.
Rồi hắn khẽ liếc về hướng đội ngũ hậu cần, bật Mắt Thần quét một người mặc bộ đồng phục của phù thủy, chính là cô gái mục tiêu của hắn và thầy Hải.
‘VR, Thiên Vũ…’
“Ặc…” Minh cố ngậm miệng trước thông tin mà Mắt Thần hiển thị, vì hắn biết tên bắt đầu bằng chữ Thiên có nguồn gốc từ một tổ chức duy nhất – Thiên Địa Hội. Nhưng điều đặc biệt là ngôi trường này không tuyển giáo viên là VR, vậy làm cách nào mà cô gái này có thể onl liên tục trong nhiều ngày? Bởi cách để người thường xác định một VR là chờ đợi xem người này có biến mất sau 8 tiếng hiện diện hay không.
“Không lẽ?” Minh chợt nghĩ tới một điều, có khi nào cô gái này cũng giống hắn.
“Mời các thí sinh vào đấu trường…”
Bỏ qua sự bất ngờ, Minh lấy lại vẻ bình tĩnh rồi theo chân đám thí sinh bước vào cánh cổng phép thuật, là một món bảo vật không gian, có khả năng kết nối và phong ấn một vùng không gian bên trong.
28 thí sinh hiện ra trong một căn phòng kín khá rộng, xung quanh, trên dưới là sáu bức tường bằng gương phản chiếu hình ảnh của cả đám.
“Cái quái gì đây…”
Đám thí sinh ngơ ngác chưa biết phải làm gì, sau đó có vài người lui ra thủ thế vì nghĩ rằng tất cả sẽ phải đánh nhau ở đây.
Minh định dùng Mắt Thần kiểm tra thì căn phòng khẽ rung lên, không biết từ đâu nước xuất hiện tràn khắp dưới sàn và dâng lên rất nhanh. Tất cả trở nên hỗn loạn, chỉ chưa đầy 30 giây sau nước đã ngập lên tới ngang ngực.
“Thế éo nào…” Một tên hét lên rồi lấy ra một thanh kiếm, miệng lầm bầm đọc chú, thanh kiếm lơ lửng trên đầu, múi kiếm hướng thẳng lên trên, sau đó tên này vung tay, thanh kiếm mang theo uy lực từ phép thuật bắn thẳng lên bức tường gương trên đầu, nhưng như trứng với đá, thanh kiếm bật ngược trở lại mà bức tường bằng gương không hề hấn gì.
“Khốn kiếp…”
Ai đó chửi đổng khi nước đã ngập lên tới đầu, tất cả đều không thể đứng nữa mà phải bơi. Dù ở đây đều là những thiên tài phép thuật, nghĩa là có trí tuệ hơn người, nhưng đó chỉ là giỏi hơn người về học và sử dụng phép thuật, thỉnh thoảnh đánh nhau trong trường chứ chưa hề có kinh nghiệm thực tiễn. Trong khi cả đám đang la hét vì mực nước dâng lên gần sát bức trần bằng gương, Minh cũng hốt hoảng nhưng vẫn kịp dùng Mắt Thần quét toàn bộ căn phòng. Những bức tường gương được bảo vệ bằng phép thuật và gia cố phía sau là khung thép để chống chịu đòn tấn công vật lý, nhưng trên một bức tường đứng, có một khoảng gương không có khung sắt gia cố phía sau, Minh biết chắc chắn đó là lối thoát nên ngoi lên hít một hơi thật sâu rồi lặn xuống, bơi đến vị trí đó trước sự bất ngờ của đám thí sinh lẫn khán giả.
Vận lực tung đấm, ở dưới nước nên uy lực và tốc độ bị giảm đi nhiều nhưng có Khí lực, Minh vẫn giáng từng cú đấm mạnh mẽ vào giữa tấm gương. Bên trên, đám thí sinh cũng lặn xuống vì nước đã dâng lên tới trần.
Sau 4 cú đấm, bức tường đã có một vết nứt, và càng nứt dài hơn, nhiều hơn khi Minh tiếp tục tung đấm.
Rắc…
Uỳnh…
Rào…
Khoảng tường đó vỡ tung, nước tràn ra ngoài cuốn theo tất cả. Nếu bình tĩnh thì bất cứ ai cũng có thể phát hiện ra vị trí đó khác biệt so với những phần còn lại dựa vào âm thanh khi gõ vào chúng, nhưng trong cơn hoản loạng, tất cả chỉ la hét và đề phòng lẫn nhau.
Minh gượng dậy ho sặc sụa vì sặc nước, định thần lại thì phát hiện tất cả bị nước cuốn ra ngoài. Bên ngoài này là một con đường dốc giống như một hang động, hướng mà dòng nước đang chảy tới chỉ là một màn đen, hướng còn lại có ánh sáng. Lúc này thì không ai nói ai, tất cả đều lấy ra bảo vật hỗ trợ lao thẳng đến hướng có ánh sáng. Hầu hết thí sinh đều đã mang giày gia tốc, là bảo vật phép thuật giúp tăng tốc chạy, đám thí sính cứ thế lao đi vun vút. Một số thí dùng bảo vật trông như chiếc xe cân bằng, đứng lên đó ngả người về phía trước là cũng lao đi với tốc độ rất nhanh. Một nhóm lại chơi khác biệt khi dùng những chiếc ván trượt, là bảo vật nên dù mặt đường không hề bằng phẳng nhưng vẫn có thể phóng đi chỉ với một cú đẩy chân nhẹ nhàng. Minh hối hận vì đã bỏ lại đôi giày của tên Trọng Trường trong mê cung, chỉ biết vận toàn lực để chạy đi nhưng vẫn bị tụt lại phía sau, cũng như một kẻ chạy bộ làm sao đua được với kẻ chạy xe.
“Hự…Khốn kiếp!” Không đề phòng, Minh bị một kẻ nào đó hất văng vào vách trong lúc chen lấn. Nhưng cũng chưa xác định được tình hình nên không ai tự ý đánh nhau.
Cuối cùng cũng thoát ra, tất cả lại ngơ ngác khi trước mặt là một bờ biển, địa đạo mà bọn hắn vừa thoát ra đang thu nhỏ lại và biến mất.
Quay lưng lại phía sau, một đồi cát kéo dài với những nóc nhà nhô lên, xung quanh là sa mạc rộng lớn. Minh nheo mắt nhìn ra xa, một tòa nhà chọc trời sừng sững đón gió.
“Đó là…là một thành phố bị cát vùi lấp…” Một thí sinh nhận ra cảnh tượng.
“Biển, sa mạc, thành phố, tòa nhà chọc trời…lẽ nào đây là…” Minh mường tượng tới một thành phố nổi tiểng bậc nhất ở thế giới của hắn với toà nhà cao nhất thế giới. Nhưng ở đây là một thành phố bị cát vùi lấp và không một bóng người, trừ 28 cái bóng vừa chui lên khỏi mặt đất…