Chương 42: Đem tới rắc rối

“Tản ra, tiếp tục truy đuổi…” Phương Chi ra hiệu, nhóm người còn lại lập tức di chuyển, cả cô gái kia cũng chạy vào sâu trong rừng.

Chỉ còn lại Minh và Phương Chi, hắn cũng không tin rằng nàng gài hắn, chỉ đứng im với ánh mắt khó hiểu.

“Sao nhóc ở đây?”

“Còn nàng đến đây làm gì?”

Nghe Minh hỏi, giọng của hắn thiếu sự thân thiện, Phương Chi liếc mắt rồi nói: “Thứ nhất. đây là địa bàn của bang ta. Thứ hai, ta đang đuổi theo một tên mật thám của binh đoàn rô bốt.”

Minh thấy nàng có vẻ giận nên phải xuống nước, sau tất cả, hắn chắc chắn Phương Chi không có lý do gì để hại mình.

“Ta đến điểm hẹn mà nàng nói, rồi bị tấn công và vị bắt đến cái hang trên kia, may mắn thoát ra được, chạy đến đây thì gặp nàng…”

Minh nói khiến Phương Chi biến sắc, nàng gấp gáp hỏi: “Là kẻ nào làm?”

“Ta không biết, lúc này còn nghi ngờ nàng gài ta đấy…” Minh nói toẹt ra, rồi cười cười lấy lòng người đẹp.

“Nhóc có nhớ mặt kẻ đó không?”

“Là gã chủ quán và một ả nhân viên.”

“Nguy rồi, đi thôi…” Phương Chi chạy đi mà không cần chờ Minh.

“Ấy ấy…chờ ta với, ta còn đang bị cấm chế…”

Minh la lớn rồi đuổi theo, chạy tới một bãi đất trống thì thấy Phương Chi đã ngồi trên lưng cự điểu, cả hai bay trở lại khu chợ Âm Phủ, nơi Minh bị tập kích.

Quán nước vẫn đóng cửa, bên trong vẫn không có bóng người, Minh và Phương Chi bước lên lầu. Không có cảnh đổ vỡ tan bành vì sự việc lúc đó xảy ra quá nhanh, Minh còn không kịp chạy nhưng dấu vết để lại chứng minh được có một cuộc ẩu đả ở đây. Phương Chi quan sát cẩn thận chiếc ghế mà Minh đã ngồi, hiện tại lớp băng đã tan đi, chỉ còn lại vũng nước dưới sàn.

“Không phải họ làm… Đây là băng được tạo ra từ phép thuật… Những người của ta ở đây chỉ có Khí lực.”

“Vậy họ đâu?”

Phương Chi không trả lời mà xuống lầu, Minh vẫn theo sau cùng nàng tìm kiếm dấu vết.

“Họ đã đi đâu?” Phương Chi lầm bầm, gương mặt hiện rỏ vẻ lo lắng.

“Ở đây không có gì…” Minh cũng nói vu vơ, hắn đã dùng Mắt Thần để quét nhưng không thấy gì bất thường.

“Bình thường nhưng lại là điều bất thường…những chiếc ly này…” Phương Chi tiến lại gần quầy phục vụ.

Minh nhìn theo, vài chiếc ly được xếp thẳng hàng, bên trong có một ít si rô và thạch dừa.

“Là họ đang pha chế nước uống…nghĩa là có khách…” Hắn suy luận.

“Vậy là…” Cả Phương Chi và Minh đồng thanh.

“Nơi này đã bị phù phép…!” Một giọng nói âm trầm vang lên từ phía sau khiến cả hai giật mình quay lại.

“Thầy…Lý Hải…” Minh bất ngờ thốt lên khi thấy người vừa tới.

“Phó bang chủ…” Phương Chi khẽ gật đầu chào.

Minh càng thêm bất ngờ, hóa ra thầy giáo của nó lại là một thành viên cấp cao trong bang của Phương Chi.

Lý Hải mỉm cười chào lại, gã bước tới vị trí giữa quán, lấy ra bốn chiếc lọ khác nhau.

“Thuốc khử thuật…” Minh kinh hô, đây là một loại thuốc quý hiếm.

Không ai lên tiếng, Lý Hải rắc 4 loại bột lên sàn nhà tạo thành hình tròn rồi niệm chú, lập tức đống bột đó phản ứng, bốc cháy như pháo bông que cầm tay mà người ta hay đốt trong các bữa tiệc. Đám lửa nhanh chóng lan rộng ra xung quanh đốt cháy cả gian nhà, nhưng là đốt cháy phép thuật được yểm lên. Căn nhà rung lên dữ dội khi ngọn lửa phủ kín, những chiếc bàn ghế vốn đang được xếp gọn gàng bổng dưng bị xô đẩy đổ ngã chổng đơ rồi gãy nát, những chiếc ly đặt trên kệ rơi xuống vỡ tan, khu quầy phục vụ bị chẻ đôi sau tiếng động mạnh, những giọt máu bay trong không trung như một cơn mưa…

Khi ngọn lửa tan đi thì cả ba đều kinh hãi trước khung cảnh vừa hiện ra, một cảnh máu me chết chóc. Đồ vật đổ vỡ khắp nơi, khắp gian nhà là những giọt máu đỏ dính trên đó đã khô, một mùi tanh bốc lên làm người ta phải sởn tóc gáy. Dưới sàn nhà, dưới đống bàn ghế vỡ nát là hai thi thể đầy máu, bên góc tường là một người khác bị chiếc tủ trang trí đè lên, hai chân của người này bị xoắn vào nhau như hai sợi dây, nhìn qua là đủ biết người này đã phải chịu một cơn đau khủng khiếp trước khi chết. Nằm trên quầy phục vụ đã gãy đôi là một người đàn ông mặc quần áo giống với ‘chủ quán’ mà Minh đã gặp, mà thực ra đây mới chính là chủ quán, cơ thể của người này cũng gãy gập như chiếc quầy, phía sau còn vài cánh tay của những người khác lòi ra nhưng không ai muốn bước tới để xem nữa.

“Bọn chúng là ai?” Phương Chi lên tiếng, gương mặt bừng lên sự căm phẫn.

Minh im lặng, hắn không biết hai người kia, nhưng hắn biết một điều rằng những người này chết thảm là do hắn, do hắn nên những kẻ kia mới tìm tới đây.

“Chủ quán đã đạt cảnh giới Thạch hóa, giết ông ấy một cách tàn nhẫn thế này và phù phép che giấu thì phải là Phùy thủy cấp 5 trở lên.” Thầy Lý Hải nói rồi tiến tới kiểm tra các thi thể.

Trước kia người luyện phép thuật không chia cấp độ, nhưng khi những ngôi trường dạy phép thuật xuất hiện, người ta phân cấp để dễ đào tạo hơn. Ban đầu, những tân sinh như Minh được gọi học sinh và chia làm 3 cấp. Tới đi vượt qua bài kiểm tra cuối cấp 3 thì mới được gọi là phù thủy.

Khi đó, những người muốn nắm quyền trong một tổ chức nào đó thường phải thách đấu lẫn nhau, điều này không tránh khỏi tổn thất nên thường xuất hiện những kẻ thứ 3 ngư ông đắc lợi. Vì thế người ta lại chia cấp độ phù thủy để tất cả đều phải vượt qua thử thách để xác định năng lực. Phù thủy được chia làm 7 cấp, sau khi tốt nghiệp cấp 3 sẽ đạt phù thủy cấp 1, vượt qua bài thi trung cấp sẽ đạt phù thủy cấp 2, vượt qua cuộc thi cao đẳng sẽ đạt phù thủy cấp 3, vượt qua bài thi đại học sẽ đạt cấp 4. Tương tự, vượt qua các bài thi cao học sẽ đạt cấp 5, tiến sĩ cấp 6 và giáo sư cấp 7.

“Có dấu vết gì không?” Phương Chi hỏi.

“Tất cả chết vì bị một sức ép làm dập nát xương và nội tạng, mắt bị phá nát…” Thầy Lý Hải đáp lại.

Minh hít một hơi thật sâu, những kẻ kia đã hủy mắt của họ để không lưu lại dấu vết, vì người ta có thể dùng phép thuật để xem được một đoạn hình ảnh mà nạn nhân đã thấy trước khi chết.

“Nhờ phó bang chủ đưa nhóc này về trường giúp tôi…” Nói xong Phương Chi nhìn Minh bằng ánh mắt đe dọa: “Tốt nhất nhóc cứ ở yên trong đó tới khi ta tìm được kẻ nào gây ra chuyện này, nếu không…”

Minh gật đầu lia lịa như gà nhặt thóc, hắn làm gì dám phản đối, kẻ địch quá mạnh mà còn không biết tung tích. Rồi hắn nhớ tới cô gái kia.

“À…cô gái đi bên cạnh nàng khi ở trong rừng là ai vây?”

“Là thành viên của bang ta, ngươi đừng có tơ tưởng…” Phương Chi nói với ánh mắt khinh thường vì nghĩ Minh hám gái. Lý Hải cũng quay sang nhìn Minh chờ đợi điều gì đó.

Đắn đo không biết có nên nói ra điều mình thắc mắc hay không, Minh sợ mình nhầm khiến nội bộ bang của Phương Chi mất hòa khí, rồi khi đó sẽ chính bản thân mình cũng sẽ bị Phương Chi xa lánh. Nhưng nếu không nói ra, hắn sợ chính nàng cũng gặp nguy hiểm, dẫu rằng nàng cũng là VR-không thể chết.

“À…ta chỉ nói những gì ta thấy…không có ý hiềm khích hay gì khác… Kẻ đã dùng phép thuật định đóng băng ta, có đôi mắt và ánh mắt giống hệt cô gái đã đi bên cạnh nàng…”

“Thật không?” Phương Chi bất ngờ, hỏi lại và nhận được cái gật đầu chắc nịch của Minh.

“Ta biết người luyện phép thuật có thể cải trang thay đổi hình dáng, nếu hai người đó là một hoặc kẻ đã bắt ta ngụy trang để hãm hại cô gái kia thì trường hợp nào cũng rất nguy hiểm…” Minh nói ra suy nghĩ của mình.

“Ta sẽ kiểm tra …người ta có thể tùy ý thay đổi hình dạng nhưng không thể thay đổi hơi thở của mình…” Thấy Lý Hải nói rồi niệm chú, hai tay tạo ra một quả cầu như một làn khói phát sáng, sau đó lấy ra một chiếc ống thủy tinh trông như ống nghiệm, làn khói tự động chui vào đó.

“Được rồi, về thôi…”

Lý Hải hất đầu ra hiệu cho Minh đi trước, nhưng dường như hắn còn sợ nên không đi, gương mặt nhăn nhó năn nỉ:

“Thấy phá giải cấm chế giùm em với….”

“Sao giờ mới nói…” Lý Hải tiến lại chạm tay vào gáy Minh.

Pực…

Một áp lực vô hình đánh bật tay của hắn ra khiến cả ba cùng kinh ngạc.

“Phó bang chủ cũng là phù thủy cấp 5 vậy mà…không lẽ kẻ kia là cấp 6…” Phương Chi chau mày lo lắng.

“Không, cùng là cấp 5 nhưng kẻ này sở hữu Thiên Thạch…” Lý Hải trầm giọng xoa bàn tay tê rần.

Minh chỉ biết đứng im chứ không dám ý kiến gì, rồi cúi đầu xuống đất ra vẻ vô tội khi cả Phương Chi và Lý Hải cùng nhìn hắn với ánh mắt như muốn nói rằng: ‘ngươi đã gây tội với kẻ nào rồi đưa rắc rối tới đây…?’