“Đi tới đâu là rắc rối tới đó…!” Phương Chi lắc đầu ngán ngẩm nhìn theo bóng Minh đang đi cùng Lý Hải. Rồi nàng đưa bàn tay trắng mịn lên, ngón tay nhỏ lướt trên mặt chiếc vòng đang đeo trên cổ tay, nhấp vào dòng chữ ‘chụp toàn cảnh’.
“Hoàng Yến ơi là Hoàng Yến, đã nghiện mà còn ngại…” Nói vu vơ một câu, Phương Chi cũng rời đi khi người của nàng đã tới xử lý quán nước.
Trở về kí túc xá sau khi được Lý Hải cùng hai giáo viên khác hợp sức hóa giải cấm chế Khí lực, Minh cởi bỏ quần áo chui vào phòng tắm. Hắn xoa xà bông rửa dương vật rồi bắt đầu sục, đã lâu chưa được xuất khí nên vô cùng bức bách, nhưng đang lúc phê pha chuẩn bị ra có tiếng đập cửa, Minh ức chế dội nước rồi mặc chiếc quần đùi ra mở cửa.
“Ơ…Hảo Hảo…” Minh ngơ ngác khi thấy người đang đứng trước cửa phòng là cô bé dễ thương mà hắn đã dụ dỗ thành công xuống ngồi cùng mình ở lớp học.
“Anh đi đâu cả ngày nay vậy?” Cô bé phụng phịu ra vẻ hờn dỗi, tên đầy đủ là Đỗ Như Hảo nhưng Minh thích gọi là Hảo Hảo. Cái tên Như Hảo này khiến hắn nhớ tới một người có tên gần giống là Như Bảo, nhiều lần định hỏi xem thử hai người có dây mơ rễ má gì không nhưng cứ gần cô bé là tay nhanh hơn não, hắn quên mất chuyện đó mà chỉ tranh thủ sờ soạng cô bé, dẫu bị phản đối kịch liệt nhưng vì thế Minh càng hứng, thành công lớn nhất của hắn là đã được cầm tay Hảo Hảo.
“À…anh đi tìm nhà người quen…vô đi em…” Minh đưa tay kéo cô bé phòng.
“Thôi…anh dâm dê lắm, vô mà chết à…” Hảo Hảo xoay người thoát khỏi tay hắn rồi lùi lại đứng ngoài cửa.
“Đang test vòng loại cuộc thi Đ’Phây dưới nhà thi đấu, mình xuống xem đi…” Cô bé rủ rê.
“Éc…thôi vậy cũng được, chờ anh mặc đồ…” Minh cứ tưởng cô bé sẽ chịu vào phòng nhưng không được, hắn quay lại mở cửa giường ngủ lấy quấn áo nhưng không đóng cửa lại, cứ thế tuột luôn chiêc quấn đùi đang mặc ra, trần truồng giữa phòng mặc bộ đồ khác.
“Á…” Hảo Hảo hét lên quay mặt ra ngoài.
Nghe tiếng la của cô bé, Minh càng khoái trá lắc mông khiêu khích. Mặc xong đồ hắn mới quay lại với vẻ mặt đắc ý nhìn nàng.
“Ôi cái đệt…!”
Đứng trước cửa không phải là Hảo Hảo mà là một nam sinh cao to đang nhìn hắn chằm chằm, tên này còn nuốt nước miếng ừng ực khiến dương vật của hắn vốn còn đang cương lập tức teo lại như muốn rụt vào trong người luôn để mà trốn.
“Hứ…”
Minh còn chưa kịp phản ứng thì một nam sinh khác xuất hiện đưa tay che mắt của tên cao to kia rồi kéo đi, trước khi biến mất, tên này còn liếc mắt hăm dọa Minh kèm theo một tiếng hứ.
“Hihi…” Lúc này Hảo Hảo mới lú đầu vô cưới nắc nẻ.
“Em…được lắm…dám để cho người khác nhìn thấy cơ thể anh, bắt đền em…”
“Đền sao?” Hảo Hảo vẫn bụm miệng cười.
“Phải để cho anh thấy lại cơ thể em…” Minh nói rồi xông tới cô bé như hổ vồ mồi.
“Á..hihi!” Nhưng đâu có để cho Minh toại nguyện, Hảo Hảo nhanh chân chạy trước.
Minh rượt tới nhà thi đấu nằm trong khuân viên trường thì tóm được nàng, hắn nắm tay cô bé tiến vào. Bên trong không khác gì nhà thi đấu thể thao ở thế giới bên ngoài. Một khoảng sân rộng ở giữa và xung quanh là các hàng ghế khán giả. Minh kéo Hảo Hảo ngồi ở hàng ghế xa nhất vì khán đài đã gần kín chỗ, chủ yếu là những tân sinh như hắn.
“Cấm anh đụng chạm, không là em bỏ về đó…!” Hảo Hảo cảnh báo, Minh gật đầu đồng ý với gương mặt đáng thương, hắn phải đồng ý vì cô bé nói là làm, lần trước hắn phớt lờ cảnh báo đó và kết quả là cô bé bỏ về giữa giờ học và cả ngày hôm sau Minh phải ngồi một mình.
“Mời thí sinh tiếp theo…”
Tiếng loa vang vọng từ ban giám khảo khiến mọi con mắt đổ dồn về sân thi đấu. Đây là vòng tuyển chọn của cuộc thi tranh cúp vô địch toàn trường diễn ra hàng năm mang tên người sáng lập ra cuộc thi là cựu hiệu trưởng của trường – giáo sư Đ’Phây, một phù thủy tài ba người dân tộc thiểu số.
Thí sinh bước ra giữa sân khiến khu vực khán đài mà học sinh cấp 3 đang tụ tập như dậy sóng, tiếng la hét cổ vũ từ đó lan rộng qua phần khán đài tân sinh làm cho không khí vô cùng sôi nổi.
Minh thì trợn mặt nhìn vào người đang đứng dưới đó, chính là tên biến thái mà hắn đã gặp hôm đầu tiên vô nhập học. Tên này mặc một chiếc váy ngắn mỏng tang màu đen, để lộ đôi chân lông lá, hai cánh tay to bè làm những động tác uyển chuyển như một cô gái chính hiệu công thêm phần trang điểm đậm khiến Minh nổi da gà. Nhưng tiếng hò hét cổ vũ vẫn không ngừng khiến giám khảo phải đứng lên ra hiệu thì đám đông mới ngừng lại.
Nhìn sự háo hức của đám đông, Minh thầm nghĩ ở thế giới này sự bình đẳng giới đã đạt được thành tựu lớn, người ta cảm thấy phấn khích, mong chờ khi một người nào đó dám sộng thật với giới tính của mình. Khác hẳn với thế giới bên ngoài khi mà tới năm 2069, rất nhiều người vẫn còn kì thị giới tính thứ 3. Rồi Minh thầm hỏi, nếu vậy thì những năm trước đó như thời 2018, bình đẳng giới sẽ mất cân bằng như thế nào, liệu những tác giả viết ra những tác phẩm siêu kinh điển kia có kì thị giới tính hay không?
Đám tân sinh như Minh thì la hét theo phong trào là chính, bởi mới vào trường thì có biết được bao nhiêu thông tin về đám anh chị đi trước đâu. Đám học sinh cấp hai thì la hét vì nhận ra được được tên biến thái kia đang dùng thuật hóa trang, một thuật rất khó thực hiện khiến bọn chúng nể phục. Còn đám học sinh cấp 3 thì hò hét vì nhận ra được tên biến thái kia là ai.
“Mời em thực hiện bài thi…” Vị giám khảo cười tự nhiên với tên biến thái, lão biết đó là một trong những học sinh tài năng nhất của trường, tất cả thí sinh đều có chung một đề thi, ai vượt qua thì được tham gia cuộc tranh tài.
“Á…Anh…”
Hảo Hảo hét lên, gương mặt tỏ ra giận dữ khiến Minh thót tim, hắn biết biểu hiện này của cô bé là gì nhưng mình có làm gì đâu.
“Anh dám…” Hảo Hảo hất tay Minh ra rồi chạy đi, để lại một tên ngơ ngác không hiểu chuyện gì, đến nỗi không biết đường đuổi theo cô bé. Tới khi bóng dáng nhỏ xinh khuất khỏi tầm mắt thì hắn mới tỉnh lại.
“Mình có làm cái đéo gì đâu…” Minh lầm bầm khi cũng dần trở nên tức giận, nhưng rồi phải tỏ ra vô tội khi thấy mấy người xung quanh đang nhìn mình.
Không biết nên làm gì, Minh cứ ngồi thẫn thờ nghĩ lại xem mình có vô tình đụng vào chỗ cấm khiến cho cô bé giận hay không, rồi săm soi thật kĩ xem mấy người ngồi bên cạnh có làm gì cô bé hay không, nhưng bên trái Hảo Hảo là lối đi, còn bên phảil là hắn, trên dưới đều là nữ và các hàng ghế cách khá xa, hắn không nghĩ rằng cô gái phía sau lại chồm lên để sàm sỡ Hảo Hảo. Tới khi tiếng reo hò của khán đài lại vang lên dữ dội hơn lúc đầu, lúc đó hắn mới nhận ra tên thí sinh biến thái kia đã hoàn thành bài thi và vượt qua vòng loại.
Lần lượt các thí sinh được gọi tên và vượt qua vòng loại, trong đó có tới hai gã học sinh cấp 3 mặc đồ đỏ, 3 cô nàng xinh đẹp quyến rũ và vài nhóm học sinh. Quy định của cuộc thi cho phép thí sinh tham gia độc lập hoặc theo nhóm.
“Thí sinh cuối cùng đã hoàn thành bài thi, kết thúc vòng loại. Giờ đến phần tiếp theo…”
Giám khảo lên tiếng làm đám khán giả càng thêm náo nhiệt, phần này sẽ là chọn ngẫu nhiên 3 học sinh được ưu tiên tham gia cuộc thi mà không cần vượt qua vòng loại. Minh thở dài, hắn không ham hố gì, vấn đề nan giải của hắn hiện tại là phải biết được vì sao Hảo Hảo giận mình. Lúc này đám học sinh ngồi gần đó đang vô tay chúc mừng khi nam sinh vừa vượt qua vòng loại đang trở về chỗ ngồi cách Minh vài hàng ghế.
“Cái mặt gian gian, đàn ông mà đi đeo vòng, chắc cũng lại là ba đê rồi…” Minh chán nản bình luận về tên nam sinh cấp 3 kia.
Ở giữa sân, giám khảo đặt một thứ trông như một quả cầu lên bàn, đám học sinh không ngừng hò hét. Đó là thiết bị chọn lựa ngẫu nhiên của trường, một trong những phát minh độc quyền của giáo sư Đ’Phây nên chỉ sử dụng trong trường này. Vị giám khảo cầm quả banh và ném lên cao, quả banh không rơi xuống mà dừng lại giữa không trung, nó bắt đầu xoay tròn và phát ra ba tia sáng.
Rồi một điều Minh không ngờ tới, là tên nam sinh đó không vào ghế của mình mà đi thẳng lên tới hàng của Minh và ngồi ghế của Hảo Hảo đang bỏ trống. Minh thì nổi da gà không dám quay sang nhìn, hắn định bỏ đi nhưng đột nhiên một tia sáng chiếu thẳng vào vị trí của hắn, là quả banh kia đã dừng lại, và Minh là một trong ba người may mắn, đám đông lại ồn ào bàn tán ganh tị.
“Chúc mừng ba học sinh may mắn, tân sinh có một đại diện tham gia cuộc thi…tối ngày mai các em tập trung ở đây để nhận số báo danh.” Tiếng giám khảo oang oang vang lên, tân sinh như Minh thì vừa gan tị vừa trầm trồ với sự may mắn của Minh, đám học sinh lâu năm thì chỉ cười phá lên như châm chọc.
Minh đang hoang mang thì cảm nhận được gã nam sinh bên cạnh càng lúc càng ngả người qua bên mình, hắn lòn tay qua lưng ghế của Minh. Không thể chịu nổi, Minh bật dậy ‘chạy ngay đi’.
Chạy tới cánh cửa dẫn ra ngoài, Minh thở hổn hển liếc lại chỗ tên nam sinh kia, thấy hắn đang đeo thêm một chiếc vòng nữa vào cổ tay. Rùng mình lắc đầu, Minh chạy thẳng…
Định về phòng nhưng đôi chân lại chạy tới kí túc xá nữ, Minh tới phòng bảo vệ xin gặp Hảo Hảo rồi chờ đợi bảo vệ thông báo lên phòng của nàng.
“Nữ sinh trong phòng nói cô bé ngủ rồi…giờ sắp là giờ giới nghiêm, cậu mau trở về phòng.” Nữ bảo vệ trả lời Minh.
Biết là cô bé đang giận mình, Minh thất thểu quay bước, giờ giớ nghiêm cấm mọi học sinh rời khỏi kí túc xá. Tới một ghế đá gần đó, Minh ngồi xuống rà soát lại trí nhớ lần nữa xem mình có vô tình đụng chạm gì lúc đó hay không, đang miên man suy nghĩ thì có tiếng chuông, là chuông báo hiệu tới giờ giới nghiêm, khuân viên trường trở nên vắng vẻ tĩnh lặng vì mọi học sinh đều đã trở về kí túc xá trước đó. Minh thở dài đừng dậy định đi về nhưng rồi giật mình khựng lại vì nghe thấy tiếng bước chân, hắn nheo mắt nhìn. Tiếng bước chân kia là của một người quen của hắn mới thấy trước đó, chính là tên biến thái còn mặc nguyên bộ váy đen đang lắc mông đi về phía kí túc xá nữ.
“Mi tìm con gái làm gì hả tên ba đê kia…” Minh lầm bầm.
Nhưng rồi một chuyện nữa ngoài dự tính của hắn, cứ tưởng tên biến thái sẽ dừng lại trước phòng bảo vệ xin gặp người nhưng hắn lại đi thẳng vào cổng, khẽ cười với cô bảo vệ rồi ung dung bước vào trong khiến Minh trợn mắt khó hiểu…
“Lẽ nào…” Minh lầm bầm, tự do ra vào kí túc xá nữ thì phải là nữ thật sự.