Chương 41: Rối loạn

Dù rất muốn đến bang Đà Lạt cho biết thế lực kiểm soát nơi này nhưng Minh vẫn phải nghe theo lời dặn của Phương Chi, tìm đến chợ Âm Phủ nếu cần gặp nàng.

Xuống xe, bước vào một quán nước sang trọng, là điểm hẹn mà Phương Chi đã nói, chủ quán là một người đàn ông vạm vỡ.

“Cho một ly trà đá đường…” Vừa nói vừa đưa ra một tờ giấy nhỏ, người chủ quán hơi bất ngờ rồi nhanh chóng mời Minh lên lầu.

Đó là tờ giấy với mã hiệu của Phương Chi, nàng dặn hắn chỉ cần đưa tờ giấy cho chủ quán là sẽ có người báo cho nàng biết, Minh đắc ý bước lên lầu mà không để ý rằng hắn là khách duy nhất trong quán. Đợi cho Minh khuất bóng, người đàn ông búng tay như gọi ai đó. Ngay lập tức một cô gái rất xinh đẹp xuất hiện, trên tay nàng dính chút máu nhưng nhanh chóng bị một ngọn lửa phừng lên đốt cháy, những vết máu biến mất.

“Làm thật nhanh gọn nhưng không được khinh địch, không được để hắn chống cự nếu không sẽ rất nguy hiểm.” Người đàn ông nói nhưng không nhìn cô gái, hắn phất tay tạo phép thuật, các cửa lập tức tự đóng lại mà không cần chạm tay. Bên ngoài, một nhóm tuần tra mang huy hiệu của bang Đà Lạt vừa đi qua.

“Tuân lệnh…” Cô gái cúi đầu nhận lệnh rồi bước lên lầu.

Minh ngồi rung đùi huýt sáo, vẻ mặt đầy kích thích khi nhớ lại cái đùi trắng ngần và bờ mông săn chắc của Phương Chi. Tuy vậy hắn vẫn cảnh giác, bật Mắt Thần quét con đường phía dưới xem có kẻ nào khả nghi hay không.

Đứng ngoài cửa, cô gái quan sát cử chỉ của Minh rồi bước vào, trên tay hiện ra một ly trá đá.

“Xin mời…” Đặt ly nước xuống trước mặt Minh, cô gái nở một nụ cười thật tươi rồi quay lại bước ra phía cửa.

Minh bị nhan sắc của cô gái làm đầu óc bay bổng nhưng nỗi ám ảnh về tên biến thái kia vẫn còn đó, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh dù vẫn không rời mắt khỏi cặp mông to kia. Tới khi cô gái ra khỏi gian lầu Minh mới quay lại cầm ly nước đưa lên miệng, nhưng có vài người đang đứng phía đối diện nhìn sang khiến hắn khựng lại, Mắt Thần liền hoạt động.

“Chỉ là dân làng bình thường định vào quán…” Minh lầm bầm, cách một lớp kính nên hắn không nghe được những người kia đang nói gì, nhưng nhìn nét mặt với vẻ bất ngờ, thắc mắc và thất vọng của họ, sau đó quay lưng rời đi thì Minh có thể đoán được phần nào nguyên nhân. Hắn giơ ly nước ra trước mặt quan sát, mắt trợn to bất ngờ kèm theo cảm giác sởn tóc gáy…

Vụt…

Minh bật người nhảy ra xa theo phản xạ, ngay lập tức chiếc ghế hắn đang ngồi bị đóng băng. Cô gái kia vẫn đứng bên ngoài quan sát, khi thấy Minh nhận ra vấn đề liền ra tay định đóng băng hắn. Hơi bất ngờ khi thấy Minh tránh được đòn của mình, cô gái bước vào nhưng không xông tới, đôi tay tỏa sáng vẽ những hình thù kì lạ vào không khí. Minh biết cô ta đang tạo phép thuật, mà càng lâu nghĩa là phép thuật càng mạnh mẽ, lập tức vận khí toàn thân lao tới phá kính để nhảy xuống đường thoát thân. Tốc độ của hắn đã tăng lên đáng kể, nhưng có kẻ còn nhanh hơn. Khi vừa tới sát lớp kính, Minh đột nhiên khựng lại, vẫn trong tư thế chuẩn bị lao đầu phá kính nhưng hắn lơ lửng trên không, cơ thể hoàn toàn bất động. Gần đó, gã đàn ông bước ra từ vòng sáng trên sàn nhà, tay hắn giơ ra như nắm lấy thứ gì đó trong không gian.

Gã liếc mắt qua cô gái hừ lạnh: “Ngươi lại thất bại…”

Cô gái ngừng thi triển phép thuật, nét mặt thoáng lên vẻ sợ hãi, gã đàn ông chính là chủ quán mà Minh đã gặp.

Gã đàn ông giơ tay còn lại tạo một vòng sáng dưới chân cả ba người, một thuật chú dịch chuyển, cả ba biến mất. Từ một con hẻm vắng người phía sau quán nước, vòng sáng lóe lên và có 3 người xuất hiện, Minh bị gã đàn ông nắm cổ kéo đi khi hắn vẫn còn bất động. Tuy bị trúng thuật khiến cơ thể không cử động được nhưng đầu óc hắn vẫn tỉnh táo, hắn vẫn nhìn thấy mọi người đang qua lại trên đường, nhưng dường như không ai để ý tới hiện trạng của hắn là đang bị bắt cóc, hay nói chính xác hơn là họ không nhìn thấy cả 3.

Lúc này gã đàn ông lại giơ tay vẽ lên không trung rất nhiều vòng sáng, sau đó những vòng này xếp thẳng một hàng liên tiếp nhau rồi hạ xuống mặt đất, gã đàn ông kéo Minh bước vào. Hắn được dịch chuyển tới phòng khách của một căn nhà nào đó nhưng không có người, gã đàn ông vẫn giữ cổ Minh và cô gái kia vẫn đứng bên cạnh. Nhưng gã đàn ông không bước đi, chiếc vòng sáng dưới chân 3 người tiếp tục lóe sáng, Minh thấy mình vừa được dịch chuyển đến một căn nhà khác. Hắn nhận ra kế hoạch của gã đàn ông này, liên tục dịch chuyển trong những căn nhà không người thế này thì rất khó bị phát hiện, và chính hắn cũng sẽ không biết được đường dẫn tới địa điểm bí mật của 2 người này. Cứ thế vòng sáng lại lóe lên, Minh thấy mình đang ở trong phòng tắm của một nhà nào đó, nhưng chỉ một giây sau lại thấy đang ở trong phòng ngủ của một nhà khác, một chiếc quần lót nữ màu đỏ nhăn nhúm nằm dưới sàn nhà, khung cảnh cứ liên tục biến đổi, tới khi hắn thấy được ánh lửa lập lòe thì bị gã kia ném xuống đất.

“Ngươi…canh chừng hắn…” Gã đàn ông gầm gừ với cô gái.

“Tuân lệnh…” Cô ta cúi đầu nhận lệnh với thái độ rất sợ hãi.

Gã đàn ông rời đi, Minh cảm thấy cơ thể được thả lỏng, hắn thở hồng hồnc, gương mặt nhăn nhó vì cơ thể mỏi rã rời, bị ép phải giữ nguyên một tư thế trong thời gian dài thì ai cũng thế. Ngước lên quan sát, một đống lửa đang cháy gần đó tỏa sáng xung quanh, Minh nhận ra mình đang ở trong một hang động. Rồi hắn nhìn thấy cô gái kia vẫn đứng gần đó nhìn mình làm Minh khó hiểu, nhưng rồi hắn lập tức hiểu ra khi bị một chiếc lồng xuất hiện nhốt hắn bên trong.

“Các người là ai? Tại sao bắt ta?”

Cô gái không trả lời mà dựa lưng vào vách đá, đôi mắt nhắm hờ dường như cũng rất mệt mỏi, nhưng Minh đã kịp thấy sự rối loạn trong ánh mắt đó…

Minh không hỏi nữa mà thúc động Mắt Thần, hắn cũng không cố gắng phá cái lồng mà ngồi xuống tranh thủ nghỉ mệt, bởi đã bị phong ấn Khí lực thì có vũng vẫy cỡ nào cũng thế thôi. Trong đầu ngập tràn thắc mắc và câu hỏi lớn nhất đó là liệu có phải Phương Chi gài hắn?

Một lúc lâu sau, Minh mở mắt ra thì không thấy cô gái đâu, hắn thử vận Khí nhưng không được. Đã đi học được một tuần nên Minh có thể nhận ra cái lồng đang nhốt mình được tạo ra từ phép thuật hoàn toàn, không giống những cái đã gặp qua nên có lấy Phong Nha ra thì cũng không làm gì được, muốn phá giải thì phải dùng phép thuật hoặc Khí lực đạt cảnh giới tương ứng, nhưng hiện tại thì hắn không có…

Bước tới ngắm nghía cái lồng, thử dùng sức nhưng chiếc lồng không nhúc nhích. Minh nhớ lại kiến thức đã học: Phép thuật được tạo ra từ bốn yếu tố đất, nước, lửa và không khí là cấp Linh chú, từ 3 yếu tố là Huyền chú, 2 yếu tố là Thánh chú và 1 yếu tố là Thần chú. Chỉ cần phá vỡ một trong các yếu tố sẽ làm suy yếu hoặc hóa giải được phép thuật đó. Nhưng đừng nghĩ Thần chú chỉ có 1 yếu tố mà dễ hóa giải.

“Ở đây có đá, lửa và không khí, nghĩa là cái lồng này được tạo ra từ phép thuật cấp Huyền chú trở lên” Minh lầm bầm rồi tiếp tục suy luận: “Đá quá nhiều, không khí cũng vậy, mình không thể kiểm soát được…”

Rồi hắn nhìn qua đống lửa, là lửa được tạo ra từ phép thuật chứ không phải lửa tự nhiên. Lấy trong nhẫn ra một thứ, là chiến lợi phẩm còn lại lấy được từ bọn VR ở ngôi làng lần trước, một thứ trông như lon sữa bà thọ, Minh xoay cái chốt có hình dạng như chiếc núm.

“Mong là có tác dụng…”

Minh lầm bầm, đó là một quả bom cao su, là một món đồ phòng thân do Thiên Địa hội cấp miễn phí cho người chơi, có tác dụng tạo ra một lớp cao su dày bao bọc cơ thể khi bị rơi từ trên cao xuống nhằn giảm chấn thương hoặc có tác dụng như phao cứu sinh nếu người sử dụng đang ở dưới nước.

Nhắm thật chuẩn rồi ném quả bom vào đống lửa…

Bụp…xì xì…

Không có tiếng nổ to, quả bom kích hoạt tạo ra một đám khói trắng rồi lập tức đông kết, tạo ra một khối cao su ôm trọn đống lửa bên trong. Minh không chậm trễ, hắn lập tức dùng sức cố bẻ cong những thanh sắt nhưng không thể.

“Chết tiệt…” Minh nhìn qua thấy khối cao su có dấu hiệu nhăn lại vì vị lửa đốt nóng, hắn tức giận vỗ mạnh vào chiếc lồng khiến nó rung lên.

“Đúng rồi…” Minh thử dùng sức đẩy chiếc lồng, nó bị xê dịch.

Nhìn khe hở của những thanh sắt bên dưới có thể lòn chân qua được, hắn rít lên: “Chơi luôn…”

Cúi xuống nắm lấy hai thanh sắt rồi nhấc chiếc lồng lên, khá nặng nhưng Minh đủ sức bước đi. Hắn bật Mắt Thần để nhìn đường vì ngọn lửa đã bị khối cao su bao trùm.

Đi được một đoạn, Minh cảm thấy chiếc lồng dường như đang nặng hơn, hắn biết đó là do khối cao su sắp bị ngọn lửa đốt cháy hoàn toàn, nếu ngọn lửa trở lại khi hắn đi chưa đủ xa thì sẽ không đủ sức để nhấc chiếc lồng lên nữa. Nghĩ đến đó, đôi chân vô thức bước nhanh hơn, thỉnh thoảng chiếc lồng va vào thành hang động khiến Minh chao đảo.

“Mẹ kiếp…” Minh chửi khi thấy con đường dẫn đi lên, hắn thở hồng hộc nhưng không dám dừng lại.

Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, ngọn lửa phừng lên tỏa sáng vòm hang khi khối cao su bị đốt cháy hoàn toàn. Lúc này, Minh cảm thấy chiếc lồng…nhẹ hơn, là vì hắn đã đủ khoảng cách để làm yếu đi một yếu tố tạo thành chiếc lồng.

Mắt Thần được kích hoạt tối đa vì hang động tối đen, Minh đi thêm một đoạn nữa thì thấy được ánh sáng le lói, hắn bước chậm lại. Mười ngày luyện tập với Viêm Cừ đã giúp thể lực hắn tăng lên đáng kể, trong đó một phần là được khắc ấn Viêm Báo tái tạo cơ thể hắn.

Không có bóng người, Minh thận trọng từng bước vì sợ có bẫy, cho tới khi tới cửa hang, lối thoát ở trước mặt nên Minh không chần chừ mà chạy ra thật nhanh…

“Ôi đệt…”

Tiếng la khiếp đảm của hắn vang lên vì bên ngoài cửa hang là vách múi, Minh dồn hết sức để dừng lại nhưng đang mang thêm một vật nặng nên bị trượt tới…

“Agraaa…” Cả người và lồng lăn xuống…

Minh hé mắt tỉnh lại, cơn đau ê ẩm khắp người, hắn nhìn xung quanh, không thấy ngọn núi kia đâu mà chỉ là một rừng cây rậm rạp, hắn đã lăn xuống tận cánh rứng phía dưới chân núi, chiếc lồng vẫn còn nguyên. Quá nhọ khi vừa dùng mất quả bom cao su, món đồ cực kì hữu ích trong trường hợp té núi như thế này, tuy vậy trong cái rủi có cái may, nhờ có chiếc lồng nên Minh không bị thương nặng, khi va vào đá và cây rừng, chỉ là lăn lộn nhiều vòng nên bầm dập toàn thân và choáng váng.

Rồi có tiếng bước chân rất nhẹ như đang rình rập, Minh cẩn trọng nhìn xung quanh nhưng không thấy ai. Rồi đột nhiên chiếc lồng rung lên, khung sắt trước mặt hắn bị bẻ cong vừa đủ để chui qua…

Không chần chừ, Minh biết ngay là có ai đó đang giúp mình nên lập tức chui qua… Hắn chạy thẳng một mạch để đến con đường ra khỏi Đà Lạt.

Chạy được một đoạn, Minh định dừng lại nghỉ mệt thì một nhóm người xuất hiện, trong đó có Phương Chi, bên cạnh nàng là cô gái xinh đẹp hắn chưa từng gặp qua ngoài trừ…đôi mắt, là đôi mắt rối loạn mà hắn đã thấy trong hang động kia…

Tất cả đều bừng bừng sát khí, kể cả Minh…