Học Viện phép thuật Đà Lạt là nơi đào tạo phù thủy nổi tiếng nhất Thiên Địa VR. Tuy không phải là một trong những thế lực mạnh nhất nhưng lại là một trong số ít địa điểm chưa từng chịu một tấn công quy mô lớn hay một cược xâm chiếm nào trong viễn cảnh loạn lạc như hiện tại.
Minh láo ngáo bước tới cánh cổng cao lớn, nơi có hai người bảo vệ đang kiểm tra danh tính của học sinh vào trường.
“Giấy tờ của cậu đâu?”
Người bảo vệ hỏi, Minh đưa tờ giấy cho gã xem.
“Được rồi…vào đi…”
Bước qua cánh cổng, không gian bên trong là một khối kiến trúc cao lớn với hàng chữ ‘Nhà thi đấu’ được tạo thành từ phép thuật, liên tục đổi màu trông rất sinh động. Quan sát thấy một nhóm thiếu niên khác đang tập trung trước sảnh ‘nhà thi đấu’ với sự lóng ngóng hiện rõ, Minh đoán chắc đây cũng là nhóm học sinh mới vào, hắn tiến về phía đó, nhưng nhắm tới một cô gái xinh đẹp khác đang ngồi trên bậc bước gần đấy, nàng khác biệt với đám thiếu niên kìa vì đang cột lại dây dày mà không cần dùng tay.
“Bạn ơi…cho hỏi…” Minh lịch sự mở lời.
Cô gái nhìn hắn một lượt từ trên xuống rồi hỏi: “Bạn cần gì?”
“À…mình là…mình mới nhập…học…” Minh nói nhỏ, vốn dĩ hẵn chỉ định vào đây để tránh mặt nhưng khi nhìn qua đám thiếu niên kia, đứa nào cũng nhỏ tuổi hơn mình nên hắn ngượng miệng khi nói mình mới nhập học.
“Vậy bạn lại tập trung với nhóm đó, lát nữa sẽ có người hướng dẫn.”
“Vậy…cảm ơn…!” Minh tranh thủ tia thẳng vào cổ áo của cô gái, vì hắn đang đứng còn cô gái ngồi, không thấy nói gì thêm nên hắn quay người bước đi.
“À…bạn ơi…”
Minh quay lại ngay lập tức khi cô gái cất tiếng.
“Thấy mình…có đẹp không?” Nở một nụ cười thân thiện, cô gái đứng dậy nhìn hắn, mái tóc xõa hai bên và gương mặt dễ thương khiến Minh run rẩy.
“Đẹp…đẹp lắm…”
“Vậy…bạn có muốn làm quen với mình không?” Cô gái hỏi với đôi mắt tròn xoe.
“À…” Lúc này thì Minh tỉnh lại sau cơn mê sắc đẹp, hắn thoáng bối rối khi người ta chủ động như vậy, sau nhiều lần ăn hành hắn đã trở nên cẩn thận hơn. Dùng Mắt Thần quét thông tin của cô gái rồi sau đó mới trả lời.
“Có…được như vậy thì còn gì bằng…” Minh hồ hởi đáp khi Mắt Thần cho biết thông tin của cô gái, là một học viên khóa trên bằng tuổi hắn.
“Há há…vậy là mình thành công rồi…”
Cô gái bật cười thu hút ánh mắt của những người xung quanh, sau đó nhìn Minh, đôi tay nhỏ đưa lên vuốt qua khuôn mặt xinh xắn. Lập tức cô gái thay đổi, trước mặt Minh là một người với gương mặt con trai, đội tóc giả và lông mày rậm, mặt mụn và tô son đỏ…chuẩn team lô tô.
“Hơ…” Minh giật mình lùi lại.
“Bạn làm bạn trai của mình nha…” Cô gái, mà bây giờ là một thằng bống mắt xanh mỏ đỏ nói với giọng nam ẻo lã rồi nhào tới ôm lấy cánh tay Minh, ép sát người hắn bằng cái ngực phẳng phiu và những chiếc xương sườn, đôi mắt chớp chớp khiến Minh xém chút nữa nôn ọe. Định vùng vẫy rồi thoát ra để bỏ chạy nhưng nhận được ánh mắt từ khắp mọi phía đang nhìn, Minh chùn bước, hắn cứ để cho tên biến thái kia ôm lấy mình. Bởi hắn đã dính trấu, bỏ chạy thì sẽ mang tiếng hám sắc, đám con gái nơi đây sẽ dè chừng khi tiếp xúc với hắn. Còn đứng lại chịu trận thì sẽ mang tiếng gay, kiểu nào cũng chết…
“Định mệnh…chơi tới luôn…” Thầm nghĩ trong đầu, bị troll một cú quá thốn, Minh liều mạng quyết định, vì dù gì hắn cũng không ở đây lâu, nhưng cần có người rành rọt nơi này để chỉ dẫn.
Hai gã thanh niên ôm nhau giữa sân khiến tất cả cùng ồ lên, sau đó tất cả giơ ngón tay cái ra hiệu ủng hộ. Nhưng Minh vẫn nhanh mắt nhận ra được vài luồng sát khí từ xa, vài gã thanh niên khác tỏ ra hậm hực khi Minh đưa tay ôm eo thằng biến thái bên cạnh.
Minh thầm ngán ngẩm: “Định mệnh, ở đây gay nhiều vãi…!”
Rời nhau ra, Minh không nói gì mà tiến lại tập trung với đám thiếu niên, còn tên biến thái kia cũng quay lưng bước đi với vẻ mặt hoang mang. Người phụ trách hướng dẫn đám tân sinh cũng xuất hiện, là một người đàn ông trung tuổi, sắp xếp phòng ở và lớp học cho đám bọn Minh xong thì lấy ra một nắm nhẫn và dây chuyền.
“Đây là nhẫn phép thuật và dây chuyền phép thuật…là vật hỗ trợ chính cho các bạn tới khi các bạn đủ năng lực tạo ra phép thuật mà không cần dùng đến nó, khi đó các bạn sẽ được gọi là phù thủy thực sự. Còn bây giờ, mỗi người chọn một món mà mình thích…”
Đám thiếu niên nhốn nháo tranh nhau, người lấy nhẫn, kẻ chọn dây, chỉ có Minh đứng im chờ cho tới lúc bọn nhỏ chọn hết thì hắn mới tiến lên, dù gì thì hắn cũng là kẻ lớn nhất đám. Nhưng thực ra là hắn tranh thủ lúc này để ngắm toàn bộ đám con gái, cũng có một vài em nổi trội nhưng nhớ lại tình huống lúc nãy, Minh lắc đầu ngao ngán.
Tiếp theo là nhận phòng ở, nam nữ tách biệt, và đặc biệt là khu phòng của con gái được bảo vệ bằng một Thánh chú chỉ cho phép con gái được tự do ra vào, nếu một thằng con trai nào bén mảng tới gần sẽ bị tóm sống.
Đám nhà giàu được chọn phòng ở cao cấp, còn đám láo ngáo như Minh thì dồn chung vào một tầng. Minh cũng không quan trọng lắm, hắn vẫn chỉ có một mục đích duy nhất là tạm trú ở đây một thời gian.
“Bọn mình ở tầng 3…”
“Đây rồi…” Thằng nhóc dẫn đầu nhóm của Minh hô lên khi tới tầng 3. Sau đó bọn chúng lại tranh nhau vì mỗi phòng chỉ có 12 người, người phụ trách cho phép tự chọn phòng và tự chọn người ở cùng phòng. Minh cũng chẳng buồn tranh đua, hắn cứ để cho đám nhóc làm loạn một lúc, tới khi tất cả đều vào trong, chỉ còn một mình hắn chưa có phòng thì mới bước tới..
Không cần mở cửa vẫn có thể biết được phòng đủ người hay chưa và ai ở trong phòng vì trên cánh cửa có gắn một màn hình hiện thị avatar của mỗi người ở trong. Minh nhìn lướt qua một lượt, chỉ còn một phòng trống chưa có người ở, còn lại đều đã full.
“Định mệnh…” Minh bước tới phòng trống và buột miệng chửi thề, hai chữ ‘3D’ to tướng ghi phía trên cánh cửa. Hắn lui lại nhìn, tầng này có 7 phòng từ 3A tới 3G, không biết số phận định đoạt thế nào mà từ khi bước chân vào học viện này là 2 từ đó đã ám lấy Minh, đợt tân sinh lần này có 73 nam và 72 thằng kia đã có phòng…
“Hàiii…” Thở dài, Minh đẩy cửa bước vào, hắn càm thấy ở một mình cũng tốt.
Căn phòng cũng được thiết kế bằng phép thuật khi mà không có một chiếc giường nào, trên hai bức tường dài là 12 cánh cửa vừa đủ một người đi qua. Minh mở thử một cửa, bên trong là một không gian nhỏ với một chiếc giường và một bàn học. Cánh cửa có mật mã riêng khiến Minh cười thầm, hắn đoán là người thiết kế những căn phòng này từng là học sinh, hiểu được tâm lý của học sinh khi tạo ra không gian riêng tư để những thằng như hắn có thể thoải mái xem sex và thủ dâm.
Quăng cái túi lên giường, quăng chiếc nhẫn phép thuật lên bàn, Minh ngả lưng tranh thủ nghỉ mệt.
…
Sáng hôm sau, Minh cùng đám tân sinh tập trung dưới sân làm thủ tục nhập học. Tới lúc này hắn mới biết số lượng tân sinh nhiều hơn hẳn, vì hôm qua là ngày cuối tuyển sinh nên bọn hắn được đưa vào ở chung 1 tầng và xếp học cùng 1 lớp, ngoài ra còn 6 lớp khác ở cùng tòa nhà của hắn, mỗi tầng 1 lớp.
Học viện này không giới hạn độ tuổi nhập học, chỉ có 2 yêu cầu, đó là không bị tâm thần và đã dậy thì. Vì nếu một kẻ điên biết dùng phép thuật thì rất nguy hiểm, và quá trình dậy thì được điều khiển bởi não bộ, nếu chưa dậy thì mà luyện phép thuật, não bộ sẽ liên tục ở trong tình trạng căng thẳng, điều này có thể ảnh hưởng tới quá trình phát triển cơ thể, thường thấy là dậy thì muộn hoặc các trường hợp tương tự trong một tác phẩm văn học kinh điển mà Minh đã được học qua là 12 Nữ Thần. Vì vậy độ tuổi trung bình của đám tân sinh là 13 tuổi, một số ít nhỏ tuổi hơn và một số lớn hơn, Minh là một ví dụ. Ngó xung quanh một lúc, hắn mừng thầm khi thấy có đồng minh, các lớp khác còn có người lớn tuổi hơn hắn.
Buổi chiều, buổi học đầu tiên của Minh. Là học viện phép thuật nhưng vẫn có các môn về luyện Khí, tuy vậy học viên không dạy chuyên sâu vì chỉ học để biết được cơ chế của Khí lực, khi giao đấu với kẻ dùng Khí lực sẽ không bị động và kiến thức Khí động học rất quan trọng đối với những người nghiên cứu và chế tạo bảo vật.
Vì lớn nhất lớp lên Minh ngồi ghế cuối, và ngồi một mình thì ai cũng biết lý do là gì rồi đấy. Ban đầu là những kiến thức về toán lý hóa tương tự ở thế giới bên ngoài của Minh, hắn đã học qua nên chỉ ngồi ngáp dài ngắm gái mặc kệ ông thầy cao to đen hôi ở trên gào thét. Tới môn thứ hai ‘Nhập môn phép thuật’, cả lớp phấn khích khi cô giáo vào lớp.
“Ôi…cô Bích Phương…”
Tiếng xì xầm bàn tán liên tục vì Bích Phương là một trong những giáo viên nổi tiếng nhất học viện, vừa vì nhan sắc lẫn công trình nghiên cứu nổi tiếng của mình.
Minh thì ngược lại, hắn vô cùng quan ngại trước sắc đẹp lộng lẫy của bất kì cô gái nào, cú troll ngày hôm qua hắn vẫn còn ám ảnh. Vì thế hắn không chú ý đến Bích Phương là mấy, điều này khiến cô giáo nó có phần khó chịu…
“Các em đã biết, phép thuật được tạo nên từ 4 yếu tố, đó là đất, nước, lửa và không khí. Và cũng có 4 quy luật bất di bất dịch đó là…em trai ngồi cuối lớp..!” Bích Phương hăng say giảng bài, nàng hướng về phía Minh và khẽ gật đầu ra hiệu cho hắn nói tiếp.
Minh chán ngấy, trong sách có hết nhưng vẫn hỏi và muốn học sinh trả lời cho bằng được, hắn ể oải trả lời:
“Không thể hồi sinh một người đã chết bằng phép thuật, không thể tác động đến thời gian thực bằng phép thuật, phép thuật không tự sinh ra và tự mất đi, nó chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác, và cuối cùng là không thể tạo ra tình yêu bằng phép thuật…”
“Ồ…”
Minh trả lời xong khiến cả lớp ồ lên, hướng về phía cô giáo. Minh khó hiểu nên khẽ hỏi cô bé ngồi ở bàn trên…
“Bạn…không biết hả…” Cô bé ngượng vì thua Minh vài tuổi, e dè vì hắn là 3d.
“Phải gọi là anh chứ…” Minh chớp cơ hội liền, vì cô bé là tân sinh, chưa thể dùng phép thuật để ngụy trang lừa đảo như tên 3d hôm qua.
Cô bé nói mà không nhìn hắn: “Cô Bích Phương là phù thủy nổi tiếng khi gần đây đã thử nghiệm thành công một phép thuật phá vỡ quy tắc thứ tư mà…anh vừa nói…”
“Hả? Thật không?” Minh nheo mắt nhìn lên Bích Phương.
“Thật mà, cô Bích Phương đã công bố đoạn phim quá trình thử nghiệm và kết quả đã được hội đồng giáo sư công nhận… Anh lên thư viện mà xem, công trình ‘Bùa Yêu’ được xếp hạng top đầu những công trình nổi bật nhất đó…”
Minh gật gù, hèn chi đám học sinh cuồng loạn đến thế, chắc bọn nó bị trúng bùa yêu hết rồi. Hết buổi chiều, Minh đi ăn rồi trở về phòng, tắm rửa sau đó chui vào giường ngồi luyện Khí vì hắn không có hứng thú với phép thuật.
Sáng hôm sau, Minh lên lớp, là môn đúng chủ đề của hắn: Khí động học. Đứng lớp là một thầy giáo đứng tuổi.
“Thầy Lý Hải, là người luyện cả hai hệ Phép thuật và Khí lực, từng bị người ta cho rằng thầy có vấn đề về tâm thần khi công bố về nghiên cứu về Thiên đình.” Cô bé hôm trước ngồi bàn trên nay đã bị Minh kéo xuống ngồi cùng với minh, trả lời hắn khi Minh hỏi về vị giáo viên.
Minh nhíu mày suy nghĩ gì đó rồi tập trung nghe giảng dù bản thân đã sử dụng được Khí và luyện Khí băng một công pháp tuyệt đỉnh.
“Ưu thế của phép thuật trong chiến đấu là khả năng tấn công từ xa và từ khắp mọi hướng, nhưng nó còn phụ thuộc vào 4 yếu tố tạo nên phép thuật, nếu thiếu một yếu tố sẽ ảnh hưởng lớn tớí người dùng phép thuật…và điều đó có thể được tạo ra từ Khí lực khi các em đạt cảnh giới Thạch hóa trở lên…Nghĩa là chỉ có thể dùng Huyền chú trở lên để đấu với người đạt cảnh giới Thạch hóa.”
Một tuần sau…Minh đã quen dần trở lại với cuộc sống học sinh, với gương mặt đẹp trai và ga lăng, hắn đã có một nhóm bạn khá thân. Cả tuần rồi hắn cũng không thấy cái tên biến thái gặp hôm đó làm Minh cảm thấy yêu đời hơn.
Cuối tuần, học sinh được nghỉ học và có thể ra ngoài. Minh cũng thế, cả tuần rồi ‘trở về tuổi thơ’ nên muốn ra ngoài cho thoải mái. Đeo khẩu trang kín mặt, Minh khoác chiếc áo trùm đầu, đứng trước cổng học viện cẩn thẩn quan sát xung quanh bằng Mắt Thần rồi lên đường tìm bản doanh của Phương Chi, trông hắn lúc này giống một tên trộm chó…
“Thưa chủ nhân, có bắt nó luôn không?”
“Chờ thêm chút nữa xem nó đi đâu, chúng ta không được để lại dấu vết…”
Hai giọng nói vang lên từ mặt đường, phía trước Minh đã lên một chiếc xe kéo tiến về chợ Âm Phủ…