Chương 39: Lánh mặt

“Đi xa? Mà mẹ ta với Hoàng Yến sao rồi?” Minh hỏi, người đẹp xuất hiện đã dập tắt cơn điên của hắn.

“Mẹ và Hoàng Yến? Chỉ vậy thôi sao?” Phương Chi làm mặt hờn dỗi.

“À…cả nàng nữa, lần đó không bị gì nặng nề chứ?” Minh lập tức sửa sai.

“Hài…hai người kia vẫn khỏe, còn đây vẫn bị ám ảnh bởi hai chị em nhóc đấy…” Phương Chi thở dài ra vẻ khổ sở.

“A...nàng vẫn nhớ ta và Hoàng Yến xoạc nhau sao? Nhắc mới nhớ, lần đó không có nàng giúp thì nguy to…Cảm ơn nhé…!”

Minh kể chuyện tỉnh rụi khiến Phương Chi đỏ mặt không nói được gì, đôi tay nhỏ khẽ siết chặt dây cương vì nhớ lại cảm giác lúc đó, cảm giác khi cầm dương vật của hắn trong tay. Đằng sau, quần Minh cũng đội lên một cục khi nhắc lại chuyện cũ, cảm giác mềm mại từ đôi tay kia không thể nào quên được.

“Thôi nói chuyện khác đi! Sao trông nhóc thảm quá vậy? Lại quậy ở đó nữa sao?” Phương Chi lảng tránh.

“Cũng không có gì, chỉ là vết thương bên ngoài thôi…!” Minh trầm giọng, hắn nhớ lại hai ngày trước, khi quyết định thử kích hoạt một thứ và rồi ăn đòn của Viêm Cừ tới tấp, chỉ trong hai ngày hắn đã bị hành gấp mấy lần các ngày trước.

“Hừ…! Bọn này đuổi dai nhỉ!”

Minh còn đang ngán ngẩm nhớ lại thì bị câu nói của Phương Chi nhắc nhở, hắn quay lại, vẫn là đám người kia cưỡi quái điểu bám theo mà hắn không nhận ra được kẻ nào trong số chúng.

“Nhóc…! Cầm lái đi…!”

Phương Chi nói và kéo hai dây cương ra sau lưng đưa cho Minh, hắn nhận lấy nhưng tỏ ra bối rối: “Ta chưa cưỡi thú bao giờ…Ách…!”

Khi dây cương vừa rời tay Phương Chi cũng là lúc con cự điểu cấp linh thú chao đảo, Minh cầm dây kéo loạn xạ khiến con thú bay không ổn định, điểu khiển một con thú không dễ như chạy xe.

“Yên nào…!”

Trong lúc hắn còn đang cố giữ thăng bằng, Phương Chi đứng dậy và quay lại, một chân đạp lên vai Minh tạo thế, nàng lấy ra một món vũ khí trông như một khẩu súng, họng súng liên tục bắn ra những tia lửa điện. Minh chết lặng, một tình huống kích thích cực độ, một chân Phương Chi đạp lên vai hắn nên chiếc váy bị tụt xuống để lộ cái đùi trắng không tì vết đầy hấp dẫn. Vì Phương Chi gác chéo chân trái lên vai trái của Minh nên hắn chỉ thấy được chiếc đùi và một phần bờ mông lấp ló dưới tà váy, nhưng chỉ như vậy cũng đủ khiến dương vật đang cứng lại càng cứng hơn. Nàng lấy một viên đạn gắn vào, lên nòng, nhắm vào đám người kia và bóp cò…

Bùm…xẹt xẹt…

Một bảo vật có hình dạng và tính năng như khẩu súng phóng lựu, dùng loại đạn tích điện, viên đạn rơi vào giữa bọn người kia và phát nổ, phóng ra một loạt tia lửa điện như sét bắn vào đám người cưỡi quái điểu.

Phương Chi thu súng, nàng trở lại vị trí, ngồi phía trước và lấy lại dây cương khi hắn còn đang chìm trong tưởng tượng về thứ nằm bên kia chiếc đùi mịn màng, âm thanh la hét của đám người phía sau mới khiến hắn tỉnh lại rồi há hồm kinh ngạc, chỉ một phát đã hạ cả chục tên.

“Lợi hại!” Minh tán thưởng, nhưng không rõ là hắn tản thưởng điều gì.

“Hơn hai chục triệu một viên chứ có ít đâu…!” Phương Chi trả lời, nàng điều khiển con chim bay cao hơn.

“Mà…nàng tìm ta có việc gì?”

“Thật ra thì…ta cần nhóc giúp…!”

Hai tiếng sau, con cự điểu hạ cánh cho Minh và Phương Chi xuống đất, một khu vực hẻo lánh thuộc tỉnh Lâm Đồng. Hai người men theo một lối mòn tiến vào rừng, tới một khu đất trống hoang tàn, mà nói đúng hơn là vừa trải qua một cuộc chiến.

“Mới vài hôm trước, nơi đây còn là một ngôi làng bình yên dưới sự bảo hộ của bang hội Đà Lạt ta, nhưng có một bang hội khác mới thành lập, muốn lấn chiếm vùng kiểm soát nên kết quả là một cuộc chiến xảy ra xóa sổ ngôi làng này…”

“Nhóc cũng hiểu chuyện đánh nhau tranh đoạt là chuyện bình thường vì đây chỉ là một trò chơi mà thôi, đúng không? Tuy vậy ta vẫn thấy áy náy khi cuộc chiến đã khiến nhiều người vô tội phải chết.”

Minh chau mày, biết rằng đây chỉ là một trò chơi nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng, có gì đó khiến hắn cảm thấy rằng nơi đây là một thế giới thực sự.

“Vậy nàng muốn gì ở ta?”

Nhìn thẳng vào mắt Minh, Phương Chi trịnh trọng nói: “Ta muốn nhóc ngăn cản thế lực kia, không xâm phạm địa bàn của bang ta nữa!”

Minh trợn mắt: “Nàng nghĩ ta có thể ngăn cản một bang hội? Bằng cách nào? Bằng niềm tin à?”

“Đúng, bằng niềm tin…vì thế lực kia chính là Binh đoàn Rôbốt, mà đứng đầu là người quen của nhóc.” Phương Chi trả lời lại khiến hắn trợn mắt thêm một lần nữa.

“Binh đoàn rôbốt? Người ta quen?”

“Đúng, họ vẫn giữ nguyên hình dáng nên ta có thể nhận ra được.”

“Họ?”

“Là đám bạn chí cốt của nhóc đấy...”

Minh nắm chặt tay, đôi mắt lóe lên sự giận dữ. Hắn, một thành viên của đội game thủ có tiếng ở thế giới bên ngoài, nhưng đám trẻ trâu không giữ được tình bạn khi trình độ phân biệt rõ rệt, tất nhiên là hắn chơi game hơn hẳn tụi bạn. Chính vì thế Minh đã bị loại ra khỏi nhóm, mất đi danh hiệu và mất luôn cơ hội chụp lén một cô gái trong đội để về thủ dâm.

“Chuyện này để sau cũng được…giờ phải chạy cái đã…” Phương Chi nói khi đang nhìn vào mặt đá của chiếc vòng mang trên tay.

“Chạy…?” Minh khó hiểu nhìn xung quanh, Mắt Thần cho thấy hàng chục tên ngụy trang đang áp sát với tốc độ khá nhanh.

“Bọn này đuổi ghê thật…” Hắn có chút kinh hãi khi vừa thoát ra là trở thành mục tiêu săn đuổi liên tục.

“Nhóc kiếm đâu ra nhiều kẻ thù quá vậy…ta chơi từ đầu tới giờ còn chưa bị đuổi như thế này bao giờ….” Phương Chi băng rừng dẫn đường.

“Oan cho em…em nào có biết…!” Minh theo sau và không quên bật Mắt Thần.

Nơi đây vẫn còn thuộc vùng kiểm soát của bang Đà Lạt nên đám người kia không đuổi vào sâu, chạy một lúc thì cả hai ra khỏi rừng, Phương Chi lấy con chim ra và tiếp tục leo lên cưỡi.

“Đám lúc đầu là người từ bang hội miền trung, còn bọn lúc nãy là từ Sài Thành, có lẽ bọn chúng vẫn chưa bỏ cuộc đâu…Nhóc nên tạm thời tránh mặt một thời gian.”

Minh gật gù, hắn cũng rất mệt mỏi vì luyện tập với Viêm Cừ nên cần nghỉ ngơi, rồi nhớ tới một chuyện, hắn hỏi vội khi cự điểu đang hạ dần…

“Nàng có biết một kẻ dùng phép thuật với màu hồng đặc trưng, có năng lực giống với năng lực của Mạc sư không?”

“Màu hồng? Mạc sư? Có chuyện gì?” Phương Chi hỏi lại, Minh không hề biết nét mặt nàng đã thay đổi khi nghe hắn nói.

“À...tên khốn này đã cướp người trước mặt ta…nghe người ta nói kẻ này rất mạnh nên không cho ta đi tìm, ta còn nghe nói hắn có năng lực của một vị đại sư khác cũng rất mạnh.”

Phương Chi quay lại nhìn hắn với ánh mắt hoang mang: “Cướp người trước mặt nhóc?”

“À…ta nói chưa đúng, là cướp người sau lưng ta…vì ta đang cõng cô bé đó…”

Minh chữa lời, nhưng hắn đã hiểu lầm câu hỏi và thái độ của Phương Chi, nàng biết người này nên có chút khó tin vào lời của Minh kể, nhưng sự tức giận của hắn là thật nên nàng tạm thời tin câu chuyện của hắn.

“Đó là một người rất mạnh, và ta cũng khuyên nhóc nên từ bỏ ý định đòi người…”

“Tại sao? Kẻ này mạnh đến mức không ai dám làm gì? Mạnh đến mức ta không được phép biết tới hắn luôn?”

“Đúng, người này rất mạnh...tới khi nào đủ thực lực thì nhóc sẽ biết thôi!” Phương Chi nói trong khi điều khiển con chim tiếp đất.

“Thật là tức quá mà, ta nhất định sẽ đòi lại nữ nhân của mình…!” Minh gầm gừ, ánh mắt lóe lên chiến ý.

Phương Chi bị ánh mắt đó làm đứng hình vài giây, nàng hơi bối rối khi một thằng nhóc 16 tuổi mạnh miệng đến thế, nhưng nàng biết hắn nói thật và có thể làm được, vì những gì nàng nghe được về hắn tuy ít nhưng không phải ai cũng làm được như vậy.

“Đây…cầm lấy…!” Lấy ra một túi đồ và một tờ giấy, Phương Chi dúi vào tay hắn.

“Nhóc tạm thời ở trong này, đây là nơi an toàn nhất thành phố, an toàn hơn cả bản doanh của bang ta, những kẻ kia sẽ không thể tìm vào trong. Ta cũng cần phải giải quyết một số chuyện…”

“Ừ…vậy cũng được…!” Sau cơn giận dữ, Minh mới để ý xung quanh, nơi hắn đang đứng là một khoảng sân rộng rãi, hàng chục thanh thiếu niên khác cùng tiến về một hướng, nơi có cánh cổng lớn nằm giữa bức tường rào rất dài.

“Đây là…” Minh ngơ ngác hỏi.

Phương Chi tiếp tục cưỡi chim, nàng phấn khích trả lời: “Học viện phép thuật…!”

“À…còn một chuyện nữa, kẻ yêu màu hồng mà nhóc nói…không phải là hắn, mà là ả….!”

Tiếng của Phương Chi vọng lại kèm theo tiếng vỗ cánh của con chim khổng lồ, Minh như một thằng ngốc vì cứ liên tục xoay đầu nhìn vào cánh cổng kia lại quay lên nhìn bóng Phương Chi đang xa dần.