Bốp…
“Ai da…!”
Minh lĩnh một cú tát từ bàn tay khổng lồ của con báo màu đen, hắn văng đi một đoạn, lập tức gượng dậy tiếp tục chạy nhưng bộ vuốt sắc nhọn cứ vụt tới.
Roạt…
“Ác…” Minh lại trúng đòn, con báo không cố tình giết hắn nên đã thu vuốt lại, chỉ cào trúng quần áo và móc hắn lên.
“Có tiến triển nhưng quá tệ…” Đưa Minh lên trước mặt, con thú nhận xét.
“Viêm Cừ, đã nói ta là con người chứ có phải thuần chủng tộc của ngươi đâu mà muốn nhanh là nhanh được ngay….!” Minh bị chê nên không khỏi nổi lên chút tự ái, nhưng hắn không giận.
“Nhưng như vậy vẫn quá chậm, ta từng gặp một kẻ là con người, không được hỗ trợ như ngươi nhưng ta cũng phải chật vật khi đuổi theo hắn.”
“Thôi vậy…hôm nay tới đây thôi…” Con báo thả Minh xuống rồi cả hai cùng rời đi.
Trở về khu trung tâm, Minh ê ẩm bước vào con đường đá màu trắng, là con đường thứ 9 trong 10 ải mà hắn và Gia Linh cố gắng vượt qua để trở về. Bên trong là một bờ hồ, gió thổi ngược từ phía xa tới đem theo cảm giác mát lạnh khiến Minh dễ chịu hơn hẳn. Cởi đồ, gã thanh niên trần truồng nhảy xuống tắm.
Đây lẽ ra là thử thách mà Minh phải vượt qua, nhưng hiện tại trở thành nơi nghĩ ngơi của hắn. Ngâm mình trong làn nước mát lạnh, gió thổi nhè nhẹ, Minh lim dim đôi mắt, không phải hắn ngủ mà là nhớ, nhớ Gia Linh, nhớ mẹ, nhớ Hoàng Yến, nhớ Minh Nguyệt, nhớ những người con gái mà hắn đã sung sướng cùng họ. Rồi hắn nhớ lại vài ngày trước, lúc cô gái kì lạ xuất hiện.
…
“Sọ…Sọ Dừa?” Minh lầm bầm sau khi nghe cô gái nói tên của chủ nhân.
Cô gái nhìn Minh và tiếp tục nói: “Bảo bối mà ngươi đang sở hữu chính là một trong hai quả trứng do chủ nhân tạo ra…”
Lúc này thì Minh rơi vào trạng thái ngu người hoàn toàn, bởi ngoài hai qua trứng lủng lẳng bên dưới thằng nhỏ thì chỉ còn một quả trứng khác mà hắn đang sở hữu, là quả Trứng Thiên Địa mà lão Quân đã cho lúc mới vào game, lão cũng nói đó là một trong hai quả trứng do lão tạo ra.
“Không lẽ….lão Quân…” Minh lại lầm bầm theo suy nghĩ.
Lúc này giọng của cô gái vẫn vang lên đều đều: “Những bảo bối đó đã thất lạc nhiều năm sau khi người sở hữu đầu tiên qua đời, và cho đến nay ta mới gặp được kẻ thứ hai…đó là ngươi…!”
Với một thắc mắc cực lớn, Minh hồi hộp nói: “Ta nhận được một quả trứng có thể giúp ta luyện Khí từ một người tên Quân…”
“Vậy là hắn đã tìm được… Còn những bảo bối còn lại?” Cô gái hỏi Minh và tiến lại gần.
“Là sao? Ta thực tình không hiểu…”
Cô gái dừng lại, hai tay tạo ra một quả cầu thủy tinh trong suốt, nhưng ngay sau đó hiện lên hình ảnh của một người thanh niên, tuy khác biệt nhưng Minh nhận ra đó chính là lão Quân 21.
“Kẻ này đã từng đến đây, xưng là Minh Quân, hỏi ta vài thông tin về di tích của chủ nhân, hắn đang đi tìm bảo bối Tử thần.”
“Vậy những món kia là…một con dao, một hòn đá lửa và quả trứng còn lại?” Lúc này thì con báo mới lên tiếng.
Cô gái gật đầu xác nhận: “Chủ nhân tạo ra những thứ đó để bảo vệ vợ mình khi người không ở bên cạnh, nhưng phu nhân chỉ muốn là một người bình thường nên không dùng tới hai quả trứng, chỉ dùng con dao và hòn đá lửa vài lần. Chính vì thế mà 2 quả trứng còn lại tới thời đại này…”
Sau đó, cả ba trao đổi thêm một lúc lâu nữa, Minh đã biết được tên của con báo đen khổng lồ kia là Viêm Cừ, tộc Viêm báo, lạc đến đây sau trận siêu đại chiến. Hai quả trứng được gọi là bảo bối kia, một quả hắn đã sử dụng, giúp luyện Khí, quả còn lại giúp luyện Phép thuật. Minh đã chửi đổng lão Quân một tràng khi biết được sự thật, lão tìm ra quả trứng nhưng lại nói là tạo ra.
Sau khi những thông tin khiến đầu óc quay cuồng qua đi, Minh trở lại với thực tại, hắn gấp gáp hỏi cô gái: “Vậy ta có thể thoát ra ngoài không?”
“Nơi này tự vào thì có thể tự ra, bị đưa vào thì phải là người đó đưa ra, nhưng ngươi đang sở hữu món bảo bối duy nhất giúp ngươi không bị ảnh hưởng bởi áp chế trong này, nghĩa là ngươi có thể tự mình thoát ra.”
“Vậy ra đó là lý do mà hắn dùng được Khí lực…hắn không bị ảnh hưởng bởi cấm chế.!”
Nói xong, quay lại nhìn nét mặt hớn hớ của Minh, Viêm Cừ hỏi: “Thoát ra rồi thì người sẽ làm gì? Đi đòi lại con bé đó? Bằng cách nào?”
Minh sững người tự hỏi, ra ngoài mình sẽ tìm Gia Linh như thế nào? Ngay cả kẻ cướp nàng đi hắn còn không biết thì làm sao mà tìm được, tìm được rồi thì làm sao để đòi lại cô bé.
“Ta sẽ giúp ngươi thoát ra, bất cứ khi nào ngươi muốn.” Cô gái nói rồi biến mất.
Minh hiểu ý của Viêm Cừ, nơi đây rất thích hợp để luyện tập.
“Nhưng ta không đem theo nhiều thức ăn, chỉ được khoảng 10 ngày là hết. Như vậy cũng có khác gì so với bây giờ.”
Viêm Cừ suy nghĩ, đắn đo một lát rồi nói: “Khác chứ, ta sẽ giúp ngươi, nếu chưa đủ thì ra ngoài ngươi tiếp tục tu luyện. Giờ ta mới nhớ ra phép thuật của kẻ đó ngoài tương tự Mạc sư thì còn giống với phép thuật của một người khác nữa, một pháp sư mạnh mẽ sau thời Mạc sư, người này có khả năng cắt đôi cả mặt trăng.”
Lần nữa Minh sầm mặt, kẻ địch thì quá mạnh, hắn cắn răng thật lâu suy nghĩ. Ra hay không ra? Rồi cuối cùng hắn chấp nhận ở lại, luyện thể chất với Viêm Cừ. Dù rất lo lắng cho Gia Linh nhưng hắn biết bản thân mình có thoát ra thì cũng không giải quyết được gì, vậy nên chỉ cầu mong cho cô bé an toàn, an toàn cho tới ngày hắn đủ sức đòi lại.
…
Chấn động khiến Minh tỉnh lại, hắn leo lên bờ lấy một tấm khăn trải ra nền đá, rồi cứ thể tồng ngồng ngồi ăn một mình, thỉnh thoảng nhìn ra giữa hồ, nơi có một sinh vật thường gây ra một cơn chấn động làm rung chuyển cả nơi này.
“Chỉ còn đủ thức ăn cho hai ngày nữa…!”
Thu dọn chiến trường, Minh vẫn hoàn toàn trần truồng ngồi xuống vận công.
“Còn một thứ nữa, mình có nên thử không ta?”
“Chơi luôn, cứ thử trước cho chắc…”
Minh lầm bầm một mình dù vẫn nhắm mắt vận công, lấy ra một viên ngọc màu đen nắm trong tay.
Nơi đây được gọi là mê cung nhưng thực ra là một nhà giam đã có từ rất lâu, dùng để giam cầm những kẻ phản loạn, những kẻ ác nhân, những thành phần bất trị…chứ không phải là để thử thách nhân tài như Gia Linh được biết.
Còn những cửa ải mà hắn vượt qua là phần thử thách cho kẻ hết hạn giam giữ, nếu kẻ đó may mắn vượt qua hết thì mới có thể ra ngoài.
Hai hôm sau…
Gã thanh niên quần áo tả tơi, thương tích đầy mình đứng trầm ngâm trước con đường thứ 10, cũng là ải khó nhất phải vượt qua nếu muốn thoát ra, nhưng Minh được ưu tiên nên không cần phải vượt ải từ đầu mà có thể trực tiếp tiến vào.
Cô gái quản ngục xuất hiện, nhìn Minh rồi thở dài, hai tay giơ lên tạo thành một viên ngọc với ánh sáng màu nâu, là màu của con đường thứ 10 này, sau đó đưa cho Minh rồi lại biến mất.
Ttươi tỉnh hẳn lên, hắn quay lại hỏi Viêm Cừ đang ngồi phía sau.
“Tại sao ngươi giúp ta?”
Viêm Cừ hỏi lại: “Đến bây giờ mới hỏi câu đó thì ta cũng không hiểu nổi ngươi ” Sau đó nói tiếp:
“Ta giúp ngươi vì mong một ngày nào đó ta sẽ được ra ngoài…” Viêm Cừ cũng giống như Minh, không phải tù nhân mà chỉ là nạn nhân.
“Vậy…trả lại ngươi thứ này…” Minh ném viên ngọc màu đen cho Viêm Cừ.
Nhận thấy sự ngạc nhiên của con vật khổng lồ, Minh cười cười: “Yên tâm, khi nào đủ sức, ta sẽ quay lại đưa ngươi ra khỏi đây…”
“Vậy…” Viêm Cừ định nói gì đó rồi lại thôi, là gã đã đưa cho Minh viên ngọc Nguyên Khí của mình. Việc này rất hệ trọng, vì trao Nguyên Khí cho người khác đồng nghĩa với việc trao cả tính mạng cho họ.
Không nói gì, Minh vẫn chỉ mỉm cười, hắn cũng lấy ra Nguyên Khí của mình. Một viên ngọc màu trắng mờ như sương, trên bề mặt là hai sắc kí màu đỏ và màu vàng, nhìn kĩ sẽ thấy bên trong là khắc ấn hình con chuột lông trắng, và ngay bên cạnh con chuột là khắc ấn hình con báo đen uy mãnh.
Viêm Cừ trợn tròn mắt khi nhìn thấy Nguyên Khí của Minh, khác hẳn của hắn và những Nguyên Khí mà hắn từng xem qua. Hai khắc ấn một trắng một đen bên trong, bên ngoài là hai màu kì dị.
Minh thu lại Nguyên Khí cất đi rồi hướng tới cửa thứ 10, nhờ có cô gái kia nên hắn chỉ cần vượt qua con đường này là có thể thoát ra.
“À…còn một chuyện nữa…Ngươi biết thanh kiếm của ta?” Minh khựng lại, hắn thắc mắc nhưng tới giờ mới nhớ.
“Giờ thì nó là thanh kiếm, còn trước kia, nó là một nửa của một thần binh, là vũ khí của con rồng mạnh nhất. Ta không có mặt trong trận siêu đại chiến nên không rõ vì sao nó gãy, bị nhốt ở đây từ ngày đó nên cũng không biết nửa còn lại ở đâu!” Trả lời Minh, Viêm Cừ biết hắn định hỏi gì nữa nên trả lời trước luôn.
Minh gật gù, hắn quay bước…
“À…còn một chuyện…” Lần này là Viêm Cừ.
“Thanh kiếm của ngươi…được tạo ra từ Long Nhân tộc, vì thế nó cũng mang năng lực đặc trưng là phong hệ. Và…ta không biết vì sao nó chọn ngươi, nhưng ta biết chắc chắn 1 điều rằng để dùng được nó thì chủ nhân cũng phải có phong hệ…!”
Lần này tới Minh trợn tròn mắt, nói thế nghĩa là hắn có phong hệ. Nhìn gương mặt đáng thương của Minh, Viêm Cừ liền tung trảo táng hắn bay vào ải thứ 10 vì không thể giúp Minh chuyện này.
Lộn vài vòng mới ngồi dậy được, Minh đưa tay xoa đầu sau khi ăn đòn lần nữa. Nếu ải thứ 9 chỉ có 2 bờ, ở giữa là 1 hồ nước rộng lớn với những mãnh thú bên dưới sẵn sàng làm thịt, thì ải thứ 10 là hai bờ với một vực sâu ở giữa, trên trời là những quái điểu khổng lồ chờ sẵn.
Để vượt qua hai ải này cần phải có phép thuật rất mạnh, nhưng Minh không có thứ đó, Khí lực của hắn cũng không đủ để gọi là mạnh, nhưng Minh vẫn tới sát mép vực thẳm chuẩn bị vượt ải. Từ đằng sau, Viêm Cừ chậm rãi bước tới.
“Sẵn sàng chưa?”
“Rồi….!” Minh trả lời rồi hít một hơi thật sâu, vận khí phòng ngự toàn thân, trong đầu vẫn vang vọng hai chữ phong hệ.
Binh…
Véoo…
Viêm Cừ tung một trảo bằng thể lực thẳng vào Minh, đánh hắn bay đi như sút một quả bóng. Phần của mình đã xong, nhìn Minh bay đi với ánh mắt mang một tia hy vọng, Viêm Cừ đã ở trong này hàng chục năm và Minh là niềm hy vọng tự do của hắn.
Aaaa…
Bờ bên kia khá rộng, đủ để hạ cánh an toàn nhưng Minh không có cánh, hắn tiếp đất bằng mông nên trượt thẳng tới vòng sáng. Khung cảnh thay đổi, Minh ngồi chình ình giữa chiếc bàn mà tối hôm đó chia chác chiến lợi phẩm, hắn quay lại vị trí cũ.
Nghe tiếng la, trưởng làng và đám hộ vệ lập tức có mặt, tất cả đều ngỡ ngàng khi thấy Minh trở lại, ngỡ ngàng vì hắn đã thoát ra khỏi nơi cầm chắc cái chết, ngỡ ngàng vì nhìn Minh thay đổi rất nhiều dù chỉ hơn mười ngày không gặp. Thương tích đầy mình nhưng ai cũng nhận ra được cơ thể hắn đã săn chắc hơn. Cũng như khắc ấn Bạch Thử giúp Minh tăng cường giác quan, khắc ấn Viêm Báo giúp hắn tăng cường thể chất.
“Gia Linh…” Minh khó khăn nói.
Trưởng làng Khương ra hiệu cho hộ vệ ra ngoài hết, cả lão cũng đi ra, chỉ còn lại một người, là Gia Thịnh, lúc này hắn mới lên tiếng:
“Ta biết rồi, không phải do lỗi của cậu…”
“Chú biết…?” Minh ngạc nhiên hỏi lại.
Gia Thịnh không trả lời mà nhắm mắt lại ngăn dòng cảm xúc, hắn gằn giọng nói: “Là do ta không bảo vệ được con bé…”
Minh nghiến răng, hắn cũng chung cảm xúc với Gia Thịnh, một kẻ bị cướp người yêu, một kẻ bị cướp con gái.
“Kẻ đó là ai?”
Nghe Minh hỏi, Gia Thịnh mở mắt nhìn hắn rồi nói: “Cậu không nên biết thì hơn. Gia Linh yêu quý cậu, vì thế hãy trân trọng mà cố phải sống…đó là niềm mong ước của nó…!”
“Là kẻ nào?” Minh hỏi lại, ánh mắt đầy giận dữ, thấy Gia Thịnh có vẻ bình yên ở làng mà không đi tìm cô bé là hắn đã khó chịu.
“Ngươi có biết cũng không làm gì được đâu, Gia Linh đã chấp nhận đi theo để đổi lại an toàn cho gia đình, tính mạng cho dân làng và cho cả ngươi…Con bé đã đồng ý đi theo để cho ngươi được sống…Nếu có bất kì ai đi tìm con bé thì kẻ đó sẽ phải chết.” Nói tới đây, Gia Thịnh không cầm được nước mắt, hắn bất lực khi Gia Linh bị bắt đi, hắn biết mình quá yếu đến mức không dám nghĩ tới việc đòi lại con gái.
“Vậy thì càng phải đi tìm cho bằng được Gia Linh, ta sẽ bảo vệ người con gái của mình bằng mọi giá…!”
Gầm gừ với bố vợ hụt, Minh điên cuồng chạy đi, hắn quá uất ức với Gia Thịnh, tuy rằng Gia Thịnh đã chọn lựa đúng đắn khi đảm bảo yên bình cho những người còn lại, nhưng Minh vẫn không thể chấp nhận, hắn thề rằng sẽ tìm và cứu được Gia Linh.
Cắm đầu chạy không cần phương hướng, không biết bao lâu và không biết bao xa, tới khi mệt lử mới dừng lại. Bất chợt một bóng đen che đi ánh hoàng hôn, Minh giật mình nhưng không kịp lui lại, một con cự điểu khổng lồ xà xuống, bộ vuốt sắc nhọn quắp lấy ngang người hắn rồi bay lên.
“Ạc…khốn kiếp…”
“Thất tình hay sao mà trông rầu rĩ vậy em trai?”
Đang bực mình sẵn, Minh định cho con chim một kiếm thì giọng nữ ngọt ngào vang lên, hắn dừng lại kịp trước khi khiến cả 3 rơi xuống.
“Phương…Phương Chi!”
“Hì…”
Chính là Phương Chi, cô nàng đang ngồi trên lưng con cự điểu, mỉm cười rồi dùng chiếc roi thả xuống cho Minh leo lên.
“May mà tới kịp…” Phương Chi cảm thán khi Minh đã yên vị sau lưng mình.
“Kịp gì?”
“Hì, sau lừng kìa!”
Minh ngoái lại nhìn ra sau, gần chục động vật biết bay khác đang đuổi theo bọn hắn.
“Nàng làm gì mà bị bọn chúng rượt ghê vậy?”
“Hi hi! Không phải ta, mà là ngươi đó!”
“Ta…?”
“Hàii! Em nào có thể khiến Minh nhà ta quên mất là bản thân mình đi tới đâu là kẻ thù tới đó hay sao?” Phương Chi thở dài.
“Ách...! Vậy…giờ mình đi đâu?” Minh thốt lên, đúng là đi tới đâu hắn cũng dính vào đủ mọi chuyện.
Phương Chi quay lại làm vẻ mặt bí hiểm: “Đi xa…!”