Phía trên vốn cũng là một vùng không gian đen tối, lại càng đen hơn với con mưa đá ồ ạt nhưng Minh nhìn thấy Gia Linh đang lơ lửng trên không, mà chính xác là nàng đang bị kéo bay đi, để lại những giọt nước mắt rơi xuống theo những viên đá, cô bé không thể lên tiếng.
Quá bất ngờ, Minh chỉ kịp gào lên theo phản xạ và đứng im nhìn lên, hắn thấy một vùng hồng quang phía sau Gia Linh, có lẽ đó chính là thứ đã cướp cô bé từ trên lưng hắn. Phải mất 2 giây mới hoàn hồn lại, định gào lên lần nữa để đòi trả người thì một tiềng gầm khủng khiếp khác vang lên khiến hắn sợ đến mức run rẩy.
Graoo…
Cùng lúc với tiếng gầm, trong chớp mắt một bóng đen to lớn xuất hiện ngay trên đầu Minh. Nó lấn át, hất văng cơn mưa khiến những tảng đá bay ngược lên và văng ra xung quanh như một vụ nổ. Bóng đen lao tới vị trí của Gia Linh khiến hắn đã sợ lại càng sợ hơn…
Hụych…
Rồi cũng trong khoảnh khắc đó, tưởng chừng như cái thứ kia sẽ hất văng cả cô bé đi thì một ánh chớp màu hồng lóe lên, bóng đen khựng lại giữa trời và rơi xuống thẳng chỗ Minh đang đứng.
Sợ rủn chân không thể chạy, tức run người không thể bỏ chạy vì Gia Linh bị cướp đi, Minh đứng hình không biết làm gì trước những thứ đang diễn ra. Và cuối cùng, não hắn tự hành động, đôi chân vô thức nhảy vào vòng sáng trước khi bóng đen kia nghiền nát cơ thể hắn.
Khung cảnh khu vực trung tâm lại hiện ra, Minh còn nghe được tiếng động như bom nổ và con đường kia rung lên dù không thấy được những gì bên trong. Chỗ hắn đang đứng sẽ thấy cả 10 con đường đều giống nhau, chỉ khác ở màu sắc, những gì bên trong thì phải bước vào mới thấy được.
Lại đứng hình, gã thanh niên nghiến răng ken két, lần này hắn đã có quyết định, bất chấp hậu quả của việc chạy sai đường và hết thời gian của màu sáng, hắn chạy vào con đường mà mình vừa thoát ra.
Vụt...
Minh ngơ ngác khi khung cảnh mới hiện ra, hắn đã chọn đúng con đường thứ 7 nhưng bên trong lại là…núi đá mà hắn đã vượt qua từ lâu.
“Khốn kiếp…!”
Chỉ có thể là một câu chửi, Minh cũng ngờ ngợ nhận ra được rằng đây là kết quả khi chạy sai thứ tự màu sáng của viên ngọc, và lúc này hắn mới nhớ, viên ngọc đó đang ở trong tay Gia Linh.
Không còn lựa chọn, bị tụt về 2 cửa khiến lòng hắn nóng như lửa đốt(tưởng chừng như đã tái và có thể lấy ra nhậu luôn cũng được J), Minh vận lực điên cuồng vượt qua núi đá, khu vực trung tâm hiện ra sau khi nhảy vào vòng sáng, hắn chạy vào con đường kế tiếp mà khi nãy đã cùng Gia Linh vượt qua. Ải sương mù hiện ra và Minh lại vượt qua nhanh chóng, tiếp đến chình là ải mưa đá.
Khói bụi vẫn chưa tan hết, nơi đây gần giống với ải núi đá lúc nãy khi mà những viên đá, tảng đá từ con mưa phủ kín con đường một lớp cao. Nhìn lên trên, không có thứ mà Minh mong đợi, cơn mưa không còn và Gia Linh cũng biến mất.
Chỉ còn tiếng hai hàm răng chà đạp nhau…
Có tiếng động, Minh giật mình nhìn tới phía trước, bụi đã tan bớt nên có thể nhìn thấy một bóng đen khổng lồ đang lù lù ở đó. Hắn vận lực xông đến chỗ nó một cách nhanh nhất có thể, không hề sợ hãi dù khi nãy thứ đó suýt đè nát mình.
Định xông tới tra hỏi xem cô bé của mình đang ở đâu, nhưng khi tới gần, nhìn cái đầu to bằng cả căn phòng bị dập nát một bên, cứ như vừa lãnh một cú đấm khổng lồ thì Minh đoán rằng nó không phải kẻ cướp Gia Linh, nhưng dù nghĩ như vậy hắn vẫn hỏi…
“Ngươi… cô bé đang ở đâu?”
Như đã biết tới sự hiện diện của thằng trẻ trâu từ trước, cái đầu khổng lồ vẫn nhắm mắt, chỉ có hơi thở đều đều. Vì thứ này quá lớn, chỉ nhìn thấy được cái đầu giống mèo nên hắn đoán đây là một Thánh Miêu trở lên.
Không có động tĩnh, Minh cũng không hỏi thêm vì biết thứ trước mặt nghe được, trong khi hắn cũng đang bất ngờ vì thông tin mình nhận được từ Mắt Thần.
‘Tên…’
‘Chủng tộc…’
‘Cấp độ…’
Bất ngờ vì Mắt Thần không có thông tin và cũng không đo được cấp độ, tuy vậy hắn vẫn đứng hiên ngang trước một con thú có thể khiến hắn tan xác chỉ bằng một cú tát, bởi giờ đây hắn đang điên lên chứ làm gì biết sợ nữa.
“Ngươi đang hỏi ta?”
Giọng nói đầy uy mãnh phát ra từ cái đầu đen khổng lồ, Minh cũng hồi hộp nhưng không lùi, hắn đáp lại: “Ở đây còn kẻ nào khác để cho ta hỏi sao?”
Lúc này thì con thú mới khẽ động, mi hé ra để lộ một đôi mắt màu lục rất sáng.
Minh phải hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh, màu lục là cấp Thánh thú, mà còn rất sáng tức là trước mặt hắn là một Thánh thú hùng mạnh.
“Ngươi có biết là vì ngươi rất đặc biệt nên mới còn đứng ở đó không?”
Đối phương đã đe dọa, Minh không còn đường lui nên cũng không rút kiếm ra dọa lại luôn, Phong Nha xuất hiện và biến hình, lưỡi kiếm tỏa ra uy áp không kém sắc lục kia.
“Như vầy có đặc biệt hơn không?”
Minh ngạo nghễ nói, hắn biết hiện tại thực lực của mình chưa thể nào động tới một Thánh thú nhưng vẫn lấy hàng ra khoe.
Thấy được nét bất ngờ thoáng qua từ đôi mắt xanh lục, Minh đoán kẻ này nhận ra thanh kiếm.
“Hừ…thôi được…hết thời rồi nên cũng không dọa được một tên nhãi con…còn bị hù ngược lại…”
“Cô bé đó…đã thoát ra ngoài…”
Minh nghe xong nữa mừng nửa nghi hoặc, lập tức hỏi lại: “Làm sao có thể?”
“Không phải ngươi đánh đổi tính mạng chỉ để biết được tin tức của cô bé sao? Biết được rồi còn chưa thỏa mãn?”
…
Minh lặng thinh vài giây, hắn thầm tính kế, không thể nói chuyện với một kẻ mạnh hơn theo cách thông thường được, dù rằng ở nơi này không dùng được Khí lực, nhưng với thể lực của một con thú có kích thước như thế này cũng thừa sức đập chết hắn, tất nhiên là Minh vẫn chưa biết điều này.
“Là do thứ đã khiến ngươi bị như thế này?” Minh hỏi, chỉ tay vào vết thương trên mặt con thú.
“Hừm…Sao ngươi hỏi nhiều vậy?”
“Sao người không trả lời mà toàn hỏi lại vậy?”
“Vì ngươi cứ hỏi hoài..”
“Vì ngươi không trả lời thì ta cứ phải hỏi…”
…
“Vậy giờ ngươi muốn gì?” Con thú khổng lồ khẽ cựa mình khiến những viên đá lăn lốc tứ phía.
“Cô bé thoát ra như thế nào…?”
“Là do kẻ đó…” Con thú nói, sắc lục từ đôi mắt kèm theo tia giận dữ.
“Kẻ…?” Minh nghi hoặc, Gia Linh thoát ra được thì hắn có mừng nhưng lại càng lo lắng hơn, kẻ nào đã bắt mất nàng?
“Một kẻ sử dụng phép thuật…có thể ra vào nơi đây như ra vào một căn phòng…một kẻ rất mạnh…”
Con thú nhìn Minh rồi nói tiếp: “Ngươi là kẻ ngu ngốc, nếu lúc nãy tiếp tục chạy theo mê cung thì có thể thoát ra và đòi lại cô bé rồi…”
Minh biết con thú nói đúng nhưng cũng có phần chế nhạo hắn, thoát ra thì có thể, chỉ là có thể nhưng còn đòi lại Gia Linh thì…
Lặng người vài giây, Minh thu kiếm, hắn biết mình đã quá hạn thời gian qua ải của 3 màu còn lại, nên nếu muốn thoát ra thì có lẽ phải chạy lại từ đầu nhưng viên ngọc đã biến mất theo Gia Linh.
“Nhóc…nói ta nghe tại sao ngươi có thể dùng được Khí lực?”
“Ta luyện Khí thì tất nhiên là dùng được Khí rồi…!”
“Hừ…!” Con thú hừ lạnh, tỏ vẻ không vừa ý với câu trả lời của Minh, nó nói tiếp: “nếu ngươi nói cho ta biết tại sao ngươi dùng được Khí lực thì ta sẽ nói cho ngươi biết thông tin về kẻ đã bắt cô bé…”
Nghe nói tới Gia Linh là Minh tỉnh táo lên hẳn, hắn lập tức gật đầu đáp ứng: “Ngươi nói đi…”
Con thú thở dài rồi nói: “Kẻ đó đã vào đây vài lần, ít nhất là 2 lần, phép thuật mà kẻ này sử dụng rất giống với một pháp sư đại tài…Mạc sư!”
“Mạc sư? Sao kì vậy, bọn ta tìm được một món đồ có thể mở ra cánh cửa tiến vào Hoàng Lầu của Mạc sư, nhưng rốt cuộc là tới cái mê cung này…không lẽ nơi đây cũng là do Mạc sư tạo ra?” Minh thắc mắc.
“Nơi này không phải do Mạc sư tạo ra vì nó đã tồn tại từ trước thời Mạc sư… Mà nói linh tinh làm gì, tới lượt của ngươi!” Con thú ngóc đầu dậy chờ đợi.
“À…thì thú thực là…Khí của bản thân ta luyện thì không có bao nhiêu, chủ yếu là dùng từ thứ này…” Vừa nói vừa lấy mảnh Long Nguyên giơ lên cho con thú khổng lồ xem, tới nước này thì Minh cũng không còn gì để phải giấu diếm.
Lại một thoáng bất ngờ khi thấy mảnh ngọc tím trên tay Minh, nhưng rồi con thú lại gầm gừ tỏ ra không hài lòng với câu trả lời của hắn.
“Ngươi giả ngu à? Nói cho ta biết tại sao ngươi dùng được Khí lực, còn tất cả thì không?” Con thú đứng dậy.
Minh phải lùi lại vài bước, hít thật sâu vì thấy được toàn bộ kích thước và hình dạng cơ thể của nó. Một màu đen tuyền, hai chiếc nanh trắng dài chỉa xuống và hai con mắt màu lục, chiếc đuôi cũng màu đen đập mạnh khiến đá vỡ vụn.
“Ta…!” Minh khiếp đảm định nói gì đó nhưng không thể trấn tĩnh khi đứng trước một con báo đang nổi giận, phải, một con báo khổng lồ màu đen, nó to lớn hơn cả thanh niên trâu Sửu Thành Niên biến hình mà Minh đã gặp trước đây.
“Vì hắn sở hữu một trong những bảo bối Tử Thần!”
Một giọng nói khác vang vọng trên khiến cả Minh lẫn con thú giật mình rồi cùng nhìn lên, một cô gái lơ lửng trên không.
“Ngươi là…?” Con thú khổng lồ lui lại thủ thế.
“Ta là người cai quản nhà tù này… Ta là…người nhưng không phải người…”
Cô gái vừa nói vừa hạ xuống nền đá, giữa con thú và Minh, câu nói khiến cả hai bất ngờ tới mức đần mặt ra.
“Cô nói đây là nhà tù?”
“Cô không phải người, chỉ là ảo ảnh từ thứ đó…!”
Câu trên là con thú hỏi, còn câu dưới là Minh nói, vì hắn nhận ra cô gái này trông y hệt con người nhưng thực ra chỉ là ảo ảnh do một thứ khác chiếu ra, thứ này nằm ở vị trí trái tim của cô gái.
Nhìn qua con thú, cô gái lên tiếng: “Đúng, đây là một nhà giam đặc biệt, do chủ nhân của ta tạo ra theo ý muốn của những thế lực lúc bấy giờ.” Quay sang Minh, cô gái nói tiếp: “Và ngươi còn sở hữu một thứ khác xứng tầm tinh hoa của trí tuệ…”
Lúc này con thú mới nhớ lại chủ đề mà nó quan tâm nhất, bỏ qua vấn đề đây là một nhà giam, nó hỏi cô gái: “Ngươi nói hắn dùng được Khí lực là do sở hữu thứ gì…?”
“Là hắn sở hữu một trong những bảo bối của chủ nhân ta tạo ra. Người là con người nhưng đã tu luyện thành công một bí pháp có thể biến hình như các loài thú, có sức mạnh thể lực vượt trội, có Thần Khí và đôi mắt màu tím, vì thế thường được gọi là Tử Thần, nghĩa là vị Thần với sắc tím chứ không phải thần chết.”
Dừng lại vài giây, cô gái tỏ vẻ khính trọng rồi nói tiếp: “ Tên của người là…Sọ Dừa…!”