Chương 36: Đoạn cuối

“Đây là…”

Đến cuối đoạn đường thứ hai, Gia Linh ngỡ ngàng vì trước mặt không phải một ngã tư nữa, mà là một khoảng trống rộng lớn với 9 hướng đi, đặc biệt là đều có thể nhìn thấy cửa thoát ra ở điểm cuối của cả 9 con đường đằng đá này.

“Ngã chín…?”

“Không…là ngã 10 đó em…” Minh cũng ngưng trọng quan sát.

Nghe hắn nói, Gia Linh khó hiểu đếm lại một lần nữa rồi quay lại nhìn Minh: “Chín con đường mà anh…!”

Mỉm cười, nghênh ngênh cái đầu, Minh không nói mà tránh sang một bên.

“A…”

Gia Linh lần nữa bất ngờ, ngay cả đoạn đường mà hai người vừa đi qua cũng xuất hiện một cửa thoát ở phía xa, chính là chỗ ngã tư với màn ảo thuật khi nãy.

“Làm sao đây anh…?” Gia Linh đã lộ rõ sự lo lắng và bối rối.

Minh quan sát một vòng rồi tiến tới điểm giữa, nơi giao nhau của 10 hướng có một vật nhỏ đang nằm trên mặt đường.

“Là một viên ngọc…?” Gia Linh cũng chạy lại xem xét.

Minh trầm tư không nói, cả hai đều cẩn thận không dám đụng vào vì sợ có bẫy. Viên ngọc trong suốt tỏa ra ánh sáng nhẹ với nhiều màu khác nhau.

Quan sát một lúc, Gia Linh lên tiếng: “Hình như có mười màu đó anh…mười màu, mười con đường…”

Cô bé quay lại nhìn các lối đi một lượt rồi reo lên: “Đúng rồi…mười màu trùng với màu của mười con đường kia luôn anh…”

Minh gật gù bình tĩnh nói: “Hình như các máu sáng theo thứ tự nữa…”

Hắn đã quan sát kĩ và nhận ra mỗi khoảng thời gian nhất định sẽ có 3 màu sáng trội hơn, trong đó có một màu sáng nhất, một màu khác sáng nhẹ hơn một chút và màu còn lại sáng yếu hơn hai màu kia, nhưng cả ba sáng nổi bật hơn 7 màu còn lại. Cứ thế màu sáng nhất tỏa sáng một lúc rồi yếu đi, màu sáng thứ nhì tăng độ sáng lên trở thành màu sáng nhất, và một trong 7 màu còn lại trở thành màu có độ sáng xếp thứ 3.

“Nó bắt đầu lại…” Gia Linh thắc mắc.

Khi các màu lần lượt sáng hết thì viên ngọc tối đi, sau đó bắt đầu lại một vòng sáng mới.

“Vậy là…mình phải đi theo con đường có màu sáng nhất…?” Gia Linh lại hỏi.

“Đi theo con đường sáng nhất trong thời gian màu đó tỏa sáng…” Minh nhìn cô bé.

Gia Linh nheo mắt lại khi nghe hắn nói, cô bé quay lại nhìn đoạn đường, khoảng cách từ chỗ hiện tại tới điểm thoát cũng không quá xa, nhưng có chắc đó là một đoạn đường yên bình hay còn có trở ngại nào khác?

“Phải thử mới biết được thôi anh…” Gia Linh khẽ cười, với cô bé thì Minh đã trở thành một điểm tựa.

“Ừ…vậy mình đi…”

Minh nói rồi đưa tay xuống nhặt lấy viên ngọc to bằng quả chanh, viên ngọc lập tức bắt đầu lại một vòng sáng mới.

“Màu đỏ…”

“Đi thôi…”

Minh cầm viên ngọc trên tay, tay còn lại kéo Gia Linh chạy vào con đường bằng đá màu đỏ. Cả hai khẩn trương vì biết thời gian sáng của màu đỏ chỉ dưới 30 giây, nhưng cũng rất đề phòng vì sợ có bẫy trên đường.

Chạy gần hết nửa đoạn đường, cả hai đều mừng thầm mà không nói ra, vì những bước cuối cùng đều có thể xảy ra bất ngờ.

“Cẩn thận…” Minh nắm tay Gia Linh bước tới điểm thoát, là một vòng sáng trên mặt đá.

Bốn mắt nhìn nhau, tay nắm chặt, nín thở, hai bước chân cùng đặt vào vòng sáng. Khi bàn chân còn lại nhấc lên cũng là cùng vòng sáng lóe lên, cả hai biến mất.

“Phù…”

“Hả…”

Một tiếng thở dài khi cảm nhận được quá trình dịch chuyển kết thúc, rồi một tiếng bất ngờ của Gia Linh khi nhận ra nơi vừa được chuyển tới.

“Sao vẫn ở đây?”

Cô bé khẽ run khi nhận ra mình đang đứng tại trung tâm ngã 10, nơi mà Minh nhặt viên ngọc lên.

“Vì mình phải đi hết cả mười màu…” Minh nhìn viên ngọc với màu lam đang sáng mạnh hơn.

“Vậy…đi thôi anh…”

Lần này thì Gia Linh chủ động, cô bé kéo Minh chạy vào lối đi bằng đá màu lam. Minh cũng không câu giờ mà chạy theo ngay.

“Sao…hình như nó xa hơn…” Gia Linh cảm nhận.

Minh không nói mà tăng tốc chạy, hắn kéo cô bé bước nhanh hơn vì đoạn đường dài hơn nhưng khoảng thời gian sáng của màu lam không tăng lên. Sự thay đổi của con đường khiến hắn trở nên lo lắng.

Cả hai không chần chừ nhảy vào điểm dịch chuyển, điểm trung tâm ngã 10 lại hiện ra và màu tím đang sáng dần.

“Màu tím nào em…” Minh kéo Gia Linh bước vào con đường màu tím.

“Trời…” Gia Linh thốt lên, con đường này lại dài hơn nữa, gấp đôi so với con đường màu đỏ lúc đầu.

Đúng như Minh lo lắng, hắn đoán các con đường sẽ không dễ mà đi qua. Cả hai chạy hết sức vì thời gian không ngừng trôi qua mà không tăng lên. Minh còn đỡ, Gia Linh phải thở hồng hộc khi chạy gần hết đoạn thứ ba này, thể lực của cô bé đã tới giới hạn sau bao thử thách, những giọt hồ môi đã rơi xuống khi hai người bước vào vòng sáng thứ 3.

“Dùng cái lọ đi em…” Minh biết cô bé không dám dùng lọ bột mà hắn đưa.

“Em để dành cho lúc khẩn cấp…hic!” Gia Linh cắn môi, nàng có thể dùng bột phép thuật để hồi phục nhưng không nỡ.

“Vậy giờ có phải tình huống khẩn cấp không?” Minh cười cười, cả hai vừa bước vào con đường màu lục.

Khác vời khung cảnh nhìn thấy khi đứng ở điểm trung tâm của ngã 10, khi bước vào con đường thì mới nhìn thấy được thử thách bên trong. Trước mặt hai người là một con đường ngắn, ngắn hơn cả đoạn đường lúc đầu khi mà chỉ cần 10 bước là có thể qua, đúng là 10 bước, nhưng là 10 bước nhảy.

“Hic…” Gia Linh lại mếu máo, cô bé lấy lọ bột ra.

Hai hàng viên đá chạy dọc từ nơi Minh đang đứng tới vòng sáng, mỗi hàng mười viên với kích cỡ như viên gạch men lơ lửng trên không trung, nhưng thiếu mất bốn viên, bên dưới là khoảng không đen tối vô tận. Minh bước tới để quan sát thì lập tức bốn viên đá bay lên xếp vào bốn vị trí bị thiếu, trên bốn viên đá đó là những đoạn xương khô, có vài khúc xương rớt ra rồi rơi xuống khi viên đá bay lên. Một cảm giác rùng mình bao trùm nhưng cả hai nhanh chóng nhận ra ngay đây là 10 cái bập bênh, nếu chỉ bước lên một viên đá sẽ lập tức bị rớt xuống, mà phải hai người phải bước lên mỗi viên đá ở mỗi hàng cùng một lúc đúng theo thứ tự.

“Sẵn sàng chưa em?”

“Sẵn sàng!”

“Đếm đến ba nhé…!”

“Đồng ý…”

“Một…hai…ba…hấp!”

Theo tiếng đếm của Minh, hai người cùng bật nhảy lên cái bập bênh thứ nhất, đáp xuống cùng lúc nên chỉ hơi chông chênh vì Minh nặng hơn.

“Một…hai…ba…” Tiếp tục nhảy đến cặp đá thứ hai.

“Một…hai…ba…”

Minh có Khí lực nên nhảy với khoảng cách 3 mét là chuyện nhỏ, nhưng với Gia Linh thì khó khăn hơn, vì nàng phải tập trung dùng phép thuật hỗ trợ, một tay cầm Thiên Thạch, một viên cầm lọ bột phép thuật nhảy theo tiếng hô của Minh. Cái khó chính là phải căn sao cho hai người rơi xuống cùng một lúc, chỉ chênh lệch một chút là sẽ xảy ra vấn đề liền, và nếu một người bước hụt là cả hai cùng rơi xuống.

“Hấp…Rốp rốp!” Hai tiếng xương mục nát vì bị đạp lên từ cả hai bên, là Minh và Gia Linh cùng đạp lên những khúc xương nằm trên tảng đá, cô bé run rẩy không dám nhìn vào nó.

“Một…hai…ba…!” Tiếng hô lần thứ 11 của Minh, cả hai cùng nhảy từ cặp đá thứ 10 vào vòng sáng phía trước.

“Phù…” Gia Linh mặt tái đi vì căng thẳng, phép thuật có nhiều cái ưu nhưng cũng có hạn chế, và một trong số đó là để thực hiện phép thuật thì trí não luôn phải tập trung đọc chú, niệm thuật, nếu mất tập trung, chỉ một sai sót nhỏ cũng sẽ khiến phép thuật đó tan biến.

“Làm tốt lắm em…” Minh lau những giọt mồ hôi đang chảy thành dòng trên má cô bé.

“Mới…được có 4 ải…” Gia Linh nhăn nhó.

“Cứ bình tĩnh, đừng lo lắng nhiều…” Minh trấn an và lấy thêm một lọ bột đưa cho nàng, hắn chỉ còn lại ba lọ.

Cửa thứ năm, là một con đường đá đúng nghĩa khi mà cả đoạn đường là một núi đá lởm chởm.

“Ạc…” Gia Linh che miệng thốt lên, trong 30 giây mà vượt qua đống đá cao hơn 100m là điều không thể đối với nàng, những tảng đá to chồng lên nhau ngổn ngang. Nàng có thể nhảy xa 3m nhưng nhảy cao 3m là không thể.

“Như vầy đi…”

Minh nói rồi không chờ Gia Linh thắc mắc, hắn lấy ra một đôi giày, là một trong ba chiến lợi phẩm mà hắn chia chác lúc tối. Đây là một bảo vật dùng Khí lực, có khả năng tăng lực đôi chân cho người sử dụng. Minh hoàn toàn có thể dùng được, nhưng vì một lý do mà hắn không lấy ra dùng ngay tù đầu là vì đôi giày quá hôi. Hắn không rõ đôi này của tên nào trong ba gã VR kia nhưng nó quá hôi, vì thế hắn không dám dùng. Nhưng bây giờ không còn lựa chọn nên Minh buộc phải lấy ra.

Mang giày xong, không quên lau tay rồi khom người, kéo Gia Linh lên lưng mình.

“Á…anh…” Gia Linh có chút bất ngờ nhưng cô bé nhận ra ý định của Minh, hắn sẽ cõng mình vượt qua thử thách này.

“Ôm chặt nhé…!” Minh nhắc nhở, hai tay hắn đã ôm trọn bờ mông của nàng.

“Hứ…!” Gia Linh cũng không chống cự mà để mặc cho hắn bóp, cô bé vòng tay qua ôm cổ hắn, cơ thể mềm mại áp chặt vào lưng Minh.

“Hấp…” Có Đôi giày hỗ trợ, Minh cõng theo một người nhảy lên những tảng đá khá dễ dàng.

Gia Linh cầm viên ngọc trong tay, cô bé lo lắng khi nó lại sắp chuyển màu, Minh chỉ mới vượt qua được một nửa đoạn đi xuống ở phía bên kia nữa. Minh không xem cũng biết, hắn vẫn thầm ướm chừng thời gian trong đầu.

Đoạn đường này thử thách khả năng dùng phép thuật để bay của người khác, nhưng Gia Linh chưa có khả năng bay, Minh cũng chưa đủ sức để thổi bay đống đá này.

“Ba…hấp…hai…hấp…một…!” Minh vừa thở vừa đếm, hắn đã lên đỉnh.

“Anh…” Gia Linh lo lắng giơ viên ngọc đang chuyển màu ra.

“Vậy thì…liều ăn nhiều…” Minh lầm bầm rồi siết chặt mông cô bé. Gia Linh không rõ hắn định làm gì nhưng cũng tự động ôm chặt hơn.

“Húuuu….!” Minh tru lên một tràng rồi bật nhảy, từ đỉnh đống đá nhảy thẳng xuống.

“Agraaaa….!” Sau tiếng hú là tiếng la của cả hai vang vọng khắp mê cung.

Vài giọt nước mặt khẽ rơi ra từ khóe mắt Gia Linh, cô bé sợ hãi với cảnh rơi tự do này. Còn Minh, hắn cũng lo nhưng vẫn tự tin, liều mạng nhảy từ trên cao 100m xuống cái vòng sáng, chỉ cần sai một ly là đi một mạng, gì chứ rơi từ 100m xuống vẫn quá khả năng chịu đựng của Minh.

Vụt…

Chiếc vòng lóe sáng khi hai bóng đen rơi xuống, một pha thể hiện ở đẳng cấp cao của Minh thành công.

“Hộc…hộc…Gì nữa đây…” Vừa trở lại điểm trung tâm là Minh cõng Gia Linh phóng ngay vào con đường màu vàng.

Gia Linh từ từ hé mắt ra nhìn, một màn sương trắng bao phủ tất cả, không thể thấy được vòng sáng ở đâu.

Vẫn ở trên lưng Minh, Gia Linh lại vô thức ôm chặt hắn, cô bé cũng bó tay với thử thách này. Nếu là người đủ khả năng, có thể dùng phép thuật tạo ra cơn lốc cuốn đám sương này lại.

Nhưng trái ngược với Gia Linh, Minh khẽ cười, hắn có Mắt Thần, và hắn đang thấy được toàn cảnh của con đường này.

Hai người đang đứng ở trung tâm của một sân đá rộng lớn hình tròn, vòng sáng phía xa nằm im cố định nhưng sân đá này lại đang xoay tròn không quá nhanh, nhưng vì có phép thuật nên người ta sẽ không thể nhận ra sân đá đang xoay nếu không xử lý được đám sương mờ ảo này. Chính vì thế nếu liều lĩnh đi mò vào trong sẽ bị lạc ngay.

Minh cất bước, Gia Linh ôm chặt, thỉnh thoảng hắn sút trúng vật gì đó phát ra âm thanh rạo rạo quen thuộc, âm thanh phát ra khi mà hai người đạp lên những bộ xương khô lúc nãy.

Vụt…vòng sáng lóe lên…

Gia Linh im lặng, cô bé chỉ biết ôm chặt và ngồi im trên lưng hắn, vì giờ đây những thử thách này vượt qua khả năng của nàng.

“Hừm…”

Tiếng hừ lạnh của cô gái có mái tóc màu hồng khi quan sát mọi hành động của Minh, một chút ngạc nhiên thoáng qua nhưng nụ cười mỉm liền trở lại. Cô gái đứng dậy, tiến tới bức tường…

“Xin…ng…ười…!” Gia Thịnh cố gắng cất tiếng, nhưng cô gái chỉ liếc mắt một cái rồi bước vào.

“Đoạn thứ 7…” Minh vẫn cõng Gia Linh trên lưng, hai tay vẫn tranh thủ xoa nắn cặp mông tròn.

Một đoạn đường bình thường như đoạn đầu tiên, nhưng trên mặt đường là vài bộ xương gãy nát. Nhưng Minh biết tới lúc này thì không có gì bình thường cả, hít một hơi rồi bước tới.

Ba bước, năm bước…nửa đoạn đường mà chưa có gì xảy ra, Minh càng hồi hộp.

Bất ngờ, mặt đất rung chuyển, tiếng rào rào như mưa vang vọng, cả hai lập tức nhìn lên. Cả vùng trời đang trút xuống một cơn nưa, nhưng là cơn mưa đá.

“Khốn kiếp…!” Minh rùng mình, hắn có Mắt Thần nên thấy trước, lập tức vận khí vọt lẹ khi Gia Linh còn đang nheo mắt nhìn lên.

Ầm..ầmmmm…

Những tảng tá lớn nhỏ rớt xuống, va chấn khiến con đường rung chuyển. Đá rớt xuống đâu có nằm im, chúng vỡ ra văng tứ tung khiến Minh chật vật tránh né, vừa phải nhìn lên để tránh ở trên rơi xuống, vừa phải nhìn xung quanh để tránh đá văng tới..

“Một chút nữa…!” Minh thở nặng nhọc, môi nở nụ cười vì vòng sáng đã tới gần.

“Hàhà…!” Tiếng cười chiến thắng khi chuẩn bị bước vào điểm dịch chuyển.

Đột nhiên Minh khựng lại khi chỉ còn vài bước, hắn cảm thấy trên lưng trống trải… Lập tức quay lại, không thấy Gia Linh đâu, cơn mua đá vẫn trút xuống... Rồi một giọt nước rơi trúng người hắn, khướu giác tốt nên hắn nhận ra mùi hương của cô bé, hắn nhìn lên…

“Linh… KHÔNGGGG…!”

Tiếng gào lấn át tiếng của cơn mưa đá.