Chương 35: Bông hồng đằng sau bức tường

Ảo thuật, một dạng phổ biến của hệ Phép thuật, nhưng khác với ảo thuật ở thế giới bên ngoài nhắm vào thị giác và suy nghĩ để đánh lừa, ảo thuật ở thế giời này có thể đánh lừa tất cả các giác quan, là thuật gắn liền với phong ấn che giấu.

Từ sân khấu, một gã thanh niên ăn mặc lịch sự xuất hiện, gã nở nụ cười thân thiện rồi bắt đầu diễn thuật. Gã giờ bàn tay trống trơn lên cho cả hai xem rồi nắm lại, chờ 3 giây rồi mở ra, trong lòng bàn tay hắn là một con búp bê cao tầm 20cm và đang cử động, điều đặc biệt là con búp bê này giống y hệt Gia Linh, từ quần áo tới gương mặt, kiểu tóc khiến cô bé kinh ngạc tột độ.

“Mời hai vị…” Gã thanh niên biểu diễn xong khẽ cười, hướng tới chỗ Minh mời giải mã.

Sau phút giây ngỡ ngàng, Gia Linh lấy lại tinh thần, cô bé khẽ lay cánh tay của Minh rồi lo lắng nói: “Anh…mình phải làm được giống như hắn thì mới qua được…”

“Còn cách nào khác không?” Minh vẫn nhìn chăm chăm vào sân khấu, nét mặt khó hiểu.

“Một là mình phải làm được như hắn, hai là có phép thuật đủ mạnh để khống chế ép hắn cho mình qua ải, ba là…là đủ sức tạo một lối tắt vượt qua đoạn này.”

Đủ sức để vượt qua đoạn đường này có độ dài khoảng 100m mà Gia Linh nói chính là đủ sức dùng một Thánh chú. Nhưng hiện tại cô bé còn đang tập tọe với linh chú thì điều đó là không thể.

Ảo thuật thường bị nhầm với Hiện thuật và Tạo thuật vì cùng chung một hành động đó là lấy ra, tạo ra một thứ gì đó từ hư không. Hiện thuật cơ bản mà người ta thường dùng là lấy đồ vật ra từ một không gian riêng, như Minh thường lấy đồ ra từ chiếc nhẫn. Tạo thuật là tạo ra thứ gì đó bằng phép thuật, giống như Minh Nguyệt tạo ra lửa và căn nhà tranh. Còn Ảo thuật, chỉ là tạo ra ảo giác, ảo cảnh, ảo âm khiến người khác tưởng rằng đó là sự thật, nhưng vốn nó không có thật, nghe thì dễ nhưng nếu không đủ bản lĩnh thì không thể nhận ra được mình đang ở trong một ảo thuật. Với những người đã đủ trình độ để được gọi là một phù thủy, họ có thể khiến một người đang sống khỏe mạnh tưởng mình đã chết, tưởng mình là một hồn ma hay một đại phù thủy có thể khiến một đạo quân quay sang tự đâm chém nhau chỉ bằng một Ảo thuật mạnh mẽ.

Gia Linh lại mếu máo vì không làm được, thử thách này là đơn giản trong hệ phép thuật khi mà người tạo ra nó đã cho biết sẵn đây là một ảo thuật, chỉ cần làm theo là được, nhưng để làm được thì cũng phải là một người được bồi dưỡng tốt, còn Gia Linh chỉ là một cô bé nhà quê không được học hành, nàng tự học là chính.

“Vậy nếu thế này thì sao?” Minh lên tiếng, vẻ mặt đầy tự tin.

Gia Linh khó hiểu nhìn hắn, nàng có thể cảm nhận được Khí lực đang vận chuyển trong người hắn.

“Anh định làm gì?”

“Làm cách thứ tư…” Minh nháy mắt rồi nhếch môi cười.

Khác với Gia Linh, Minh không đủ am hiểu để nhìn ra chân tướng trò này, nhưng hắn có thứ độc nhất Thiên Địa VR – Mắt Thần- thứ không bị ảnh hưởng bởi Ảo thuật. Rút kinh nghiệm, Minh đã dùng Mắt Thần quét ngay từ đầu nên thứ mà hắn đang thấy không hề giống Gia Linh thấy. Cười với cô bé, Minh vận lực phóng tới phía sân khấu, nắm đấm chuyển thành một màu đỏ hồng như than, cảnh vật xung anh cũng bị lấn át bằng sắc đỏ hồng đó.

“Này này…anh bạn không được manh động…!” Tên ‘ảo thuật gia’ đang đứng trên sân khấu liền hoảng hốt lên tiếng, nhưng Minh không hề để tâm.

“Phá Cốt!”

Uỳnh…

Không nhắm vào cái tên ‘ảo thuật gia’ kia, không nhắm vào sân khấu mà Minh lao đến tung đấm vào một cây cột ở một góc của sân khấu.

“Hơ…” Gia Linh bất ngờ, đôi mắt tròn xoe nhìn những thứ trước mặt đang tan biến đi.

Sau cú đấm của Minh, cây cột bị hắn đấm rung lên mạnh mẽ, sau đó cả sân khấu và gã ‘ảo thuật gia’ cùng tan biến, cả vùng không gian xung quanh cũng biến đổi, chỗ sân khấu chính là nơi giao nhau của một ngã tư.

“Đây là thứ tạo ra ảo thuật…” Minh chỉ vào bốn cây cột cao tầm 1 mét ở bốn góc đường còn đang tỏa sáng, bàn tay tay bằng than của hắn đang tắt dần, gương mặt nhắn nhăn nhó vì sức nóng khủng khiếp. Hắn đã phải chuyển sang tay trái vì vết phỏng ở tay phải lần trước còn chưa lành hẳn.

Gia Linh không nói gì, nhưng ánh mắt ngập tràn ngưỡng mộ của cô bé đã nói lên tất cả. Hóa ra cả hai đã tới một ngã rẽ nữa, tiếp tục chọn một trong ba con đường để tiếp tục đi, và màn ảo thuật kia đã che dấu cái ngã tư này. Cứ ngỡ mình phải giải mã được trò của gã kia thì sẽ qua được nhưng đó cũng chỉ là lừa đảo, vì còn một ảo thuật khác lồng lên che dấu con đường, nếu có hóa giải được trò của gã kia thì cả hai vẫn còn ở trong ảo thuật này, một con đường khác mở ra và cả hai sẽ lạc vào một mê cung ảo khác.

“Em chọn đi…”

Nhìn ba hướng đi với ba màu khác nhau, Gia Linh mỉm cười rồi nói: “Mình cứ đi thẳng đi anh…”

“Đồng ý…” Minh mỉm cười, nắm tay cô bé bước vào đoạn đường được tạo ra bằng những phiến đá màu đỏ đen.


Sài Thành…

“Con khốn…trả tiền cho tao, trả thú cho tao…!”

Gã thanh niên túm lấy cổ của Lệ ép nàng vào tường, sau lưng hắn là một đám láo nháo, hắn chính là kẻ đã bị mẹ con Lệ chôm mất con rồng.

Bị bóp cổ đến ngạt thở nhưng Lệ vẫn không phản ứng gì, vì nàng không đủ sức chống cự và không có thế lực bảo hộ, đôi mắt ngấn nước khẽ nhìn vào một góc xa, nơi có một cô gái với mái tóc màu xanh lá và một hình xăm cùng màu trên ngực, là một chỉ huy thực tập của Thiên Địa Hội. Cô gái chỉ đứng nhìn mà không can thiệp chuyển ẩu đả, bắt ép đang diễn ra trước mắt.

Lệ vô lực phản kháng, bị bóp cổ tới mức hoa cả mắt thì nàng nghe thấy một mùi hương quen thuộc…

Rặc…rặc…

“Khốn kiếp…!”

Gã thanh niên hoảng hốt thả Lệ ra và lui lại, đám tay chân của hắn đã bị bẻ chân chỉ trong chớp mắt, mà một điều kì quái là dù đau đớn nhưng chúng không thể la hét.

“Cút…”

Giọng nữ nhẹ nhàng mà lạnh lùng sát khí, Tuyết Hoa đứng chắn giữa Lệ và bọn côn đồ, nàng đã bẻ chân bọn chúng và yểm một linh chú khiến bọn chúng dù đau đớn đến mấy cũng không thể hét thành tiếng.

“Mày..được lắm…” Gã thanh niên không làm gì được nên lùi lại thêm mấy bước, hắn liếc mắt về chỗ cô gái tóc xanh.

“Các ngươi dám làm loạn trong khu vực Sài thành?” Vừa xuất hiện, cô gái tóc xanh liền buông một câu phủ đầu.

Một cái liếc mắt đầy sát khí của Tuyết Hoa dành cho cô gái, nàng vẫn lạnh lùng: “Phải có ta nhắc thì ngươi mới làm nhiệm vụ hả…Thiên Nga?”

Mái tóc xanh phất phơ, bộ váy ngắn cách điệu để lộ một nửa hai quả đào tươi cùng hai chữ Thiên Nga màu xanh trên ngực, cô gái tức giận quát: “Ngươi…đừng tưởng quen biết chỉ huy cấp cao rồi muốn làm gì thì làm, ta sẽ viết báo cáo tội ngươi gây gổ đánh lộn còn lăng mạ chỉ huy…”

Dừng lại rồi cô gái quay sang phía Lệ: “Còn ngươi…ta đã nhắc nhiều lần là phải trang trí cửa hàng theo quy định, tại sao ngươi không làm theo, ta sẽ kiến nghị phạt ngươi thêm 1 tháng không trợ lý…”

“Quy định? Là của cấp cao hay là của ngươi quy định? Thiên Địa hội có quy định về quyền tự do buôn bán, ngươi muốn cưỡng ép quyền tự do của người khác?” Tuyết Hoa bật lại, vì Lệ vẫn còn đau cổ và choáng váng nên không thể lên tiếng.

Thiên Nga tức giận tột cùng, vì là chỉ huy thực tập, chưa có quyền phạt trực tiếp nên muốn gì thì đều phải báo cáo lại cho chỉ huy cấp trên xử lý. Bất ngờ cô nàng nở một nụ cười nguy hiểm…

“Hừm…Được thôi… Bọn ngươi, theo ta về ghi tường trình…” Thiên Nga nói với đám côn đồ rồi liếc mắt với Tuyết Nga: “Cứ chờ đó, đến lúc các ngươi sẽ phải quỳ gối mà xin xỏ…”

Để lại một câu đe dọa, Thiên Nga hất mái tóc màu xanh rồi đỏng đảnh rời đi.

Đám côn đồ đi khỏi, Tuyết Hoa chạy lại đỡ Lệ ngồi dậy, nàng lấy một viên thuốc cho Lệ uống. Viên thuốc có tác dụng ngay lập tức, Lệ cảm thấy trấn tĩnh lại và cơ thể sảng khoái hơn.

“Cảm…cảm ơn cháu…”

Cổ vẫn còn đau nhưng đã nói được, Lệ cảm động nắm tay Tuyết Hoa, cô nàng vẫn trong bộ đồ đen với khăn che mặt.

“Cháu có việc vào Sài thành, tiện đường đi ngang đây thăm cô, may mà tới đúng lúc…”

“Bọn nó lâu lâu lại tới phá, mấy lần trước có người giúp, còn lần này có chỉ huy nên họ không dám nhúng tay vào…”

Cả hai thừa biết đám côn đồ kia đã gọi Thiên Nga tới bảo kê để chúng gây sự với Lệ.

“Con nói thật cô đừng buồn… Cô phải làm gì đó chứ cứ chờ đợi như thế này không phải là cách… Hay là cô cũng luyện tập đi, để vừa có khả năng bảo vệ mình, mà biết đâu tư chất tốt thì cô có thể nhanh chóng mạnh lên, lúc đó có năng lực rồi thì sẽ không phải đứng nhìn người ta ức hiếp con trai cô nữa…”

Tuyết Hoa nói quá đúng, Lệ không thể phản đối. Trước đây là vì quá nhớ Minh, nàng chỉ ở đây chờ đợi con trai, nàng sợ hắn về tìm nhưng không gặp mình. Nhưng bây giờ đã khác, nàng biết mình cũng cần phải có sức mạnh, ít nhất cũng đủ để tự bảo vệ mình.

Nhìn đôi mắt tinh anh của Tuyết Hoa, Lệ khó nói: “Vậy…”

“Vậy để con giúp, con có quen vài người tốt, con sẽ nhờ họ dạy cô…”

“Cảm ơn con…”

Khác với Lệ, Tuyết Hoa không sống ở Sài Thành, nàng trú ngụ cùng bang phái của mình. Sau khi quyết định, cả hai dìu nhau vào bên trong cửa hàng. Lệ đang chịu án phạt ngừng cung cấp trợ lý ảo nên không hay biết một thông báo vừa hiện lên trên bảng tin: ‘Trọng Trường, Tấn Lực, Hữu Sang bị VR không xác định đánh bại.’, còn có hình ảnh kèm theo, là một tấm hình Minh đang sấp mặt xuống đất sau khi ăn cú đấm của Tấn Lực, tấm ảnh hoàn toàn trái ngược với thông báo.


“Haha…tuyệt vời…!”

“Hihi…may quá…!”

“Chỉ còn một đoạn nữa thôi…”

Tiếng cười của đôi trai gái vang vọng, lần này cả hai may mắn chọn đúng con đường không có thử thách, thế là tung tăng vui mừng tiến bước, chẳng mấy chốc đã tới một ngã tư khác, điểm thoát nơi cuối con đường đã gần hơn.

Bên ngoài, trừ Gia Thịnh còn tỉnh nhưng cơ thể hoàn toàn bất động thì cả ba hộ vệ cùng trưởng làng đã hôn mê. Ngồi trên ghế nơi giữa bàn là một cô gái rất trẻ với mái tóc màu hồng đang dùng tay chống cằm nhìn vào bức tường, là nơi mà trước đó cánh cửa đã mở ra để Minh và Gia Linh tiến vào. Nhưng khác với lúc nãy, bây giờ cánh cửa đó đang chiếu hình ảnh từ không gian bên trong mê cung, hình ảnh Minh nắm tay Gia Linh vui vẻ bước đi, nhìn cảnh đó, nét mặt cô gái cũng tươi lên, đôi môi mềm đỏ mọng khẽ mím cười trông vô cùng hấp dẫn nhưng Gia Thịnh phải run rẩy dù đang trúng thuật khóa thân vì sát khí từ đôi mắt mộng mơ của cô gái…