Chương 32: ...

Minh nheo mày nghĩ ngợi, cái tên Mạc Tử này hắn cũng đã từng biết đến trong môn Văn khi còn đi học, nhưng thời 2069 học sinh có thể tự chọn môn học và nội dung môn học nên hắn cũng như bao học sinh khác chỉ chọn tìm hiểu các tác phẩm kinh điển, như truyền thuyết thì có 12 Nữ Thần, hiện đại thì có Sói Săn Mồi hay trường phái tương lai như Thế Giới Phép Thuật. (Ngẫu hứng tự bóp bím nâng bi, các bác thông cảm J)

“Đừng nói là anh không biết đến Mạc sư nhé…!” Thấy điệu bộ của Minh, Gia Linh nghi hoặc hỏi.

“À…thì có nghe qua, nhưng mỗi người nói mỗi nguồn tin khác nhau nên anh cũng không rõ lắm!”

Thấy vậy, trưởng làng thở dài nói tiếp: “Tiếc là người không có hậu nhân nên truyền thừa để lại là kho tàng quý giá đối với tất cả, nhưng không phải ai cũng tìm được, không phải ai tìm được cũng trở nên mạnh mẽ… Hơn một trăm năm qua những kẻ tìm được di tích của người chỉ đếm trên đầu ngón chân…có kẻ mạnh lên nhưng cũng có kẻ tán gia bại sản… ”

Tới lúc này thì Minh lại gãi đầu ngẩn người nhìn ông lão với gương mặt khó hiểu: “Ủa…không phải sau năm 2012 thì mới xuất hiện phép thuật và Khí lực hay sao ông?”

“Hừm, cháu đúng là…từ thế giới khác tới mà…”

Bỏ dở câu nói khiến Minh càng thêm tò mò, hắn cảm thấy như việc hắn không biết là một điều hết sức nực cười tới mức người ta còn không thèm giải thích.

“Lẽ nào những gì giới thiệu về game ở thế giới ngoài kia không đúng như thực tại trong này?”

Minh thầm hỏi rồi lắc đầu cho qua, quay mặt nhìn xuống món đồ vật liên quan đến Mạc sư đang đặt trên bàn. Nhưng ngay lập tức hắn trợn mắt, gương mặt từ ngu ngơ khó hiểu chuyển sang bất ngờ khiến những người còn lại trong phòng tưởng rằng Minh phát hiện ra điều gì trên món đồ vật kia. Nhưng sau cái trợn mắt kéo dài tới hai giây thì hắn quay lại cực nhanh nhìn ra cửa, mọi người cũng nhìn theo, bên ngoài vẫn là ánh đèn tuần tra của những hộ vệ.

Lại thêm hai giây nhìn chằm chằm ra cửa, Minh dựng lông khẽ run, cảm giác quen thuộc mà từ khi vào thế giới này hắn chưa được trải nghiệm lại, đó là cảm giác sợ ma, cái sợ mà tới năm 2069 vẫn còn tồn tại.

“Có chuyện gì vậy anh Minh?”

Nghe tiếng Gia Linh hỏi, Minh giật mình quay lại, đôi mắt tròn long lanh với vẻ mặt dễ thương khiến Minh giảm bớt cảm giác kia, hắn cười gượng cho qua vì không xác định được. Lúc nãy, trong khoảnh khắc cực ngắn khi quay mặt nhìn xuống bàn, Minh đã thấy bóng một cô gái trẻ lờ mờ ở bên ngoài, ngay chính giữa cửa đang nhìn vào trong này. Điều khiến hắn bị delay 2s lần 1 là vì cô gái dường như bay là đà trên mặt đất chứ không phải đứng trên đất, đặc biệt hắn không thấy hai bàn chân của cô gái, còn lần delay thứ 2 là vì không thấy cô gái đó đâu nữa dù đã dùng Mắt Thần quét bằng mọi chế độ.

“Không có gì, chắc tại anh hoa mắt…”

Minh cười hề hà cho qua, mọi người cũng không để tâm vì nghĩ rằng hắn bị thương chưa lành, chỉ có một mình Gia Thịnh là khẽ chau mày trước biểu hiện của Minh, vì khi nãy hắn cũng như Minh, cũng đã thấy cô gái không chân đó…

“Thôi vào chuyện chính, đây là tất cả những gì thu được từ ba tên kia, cháu là người có công lớn nhất nên…cháu cứ lấy tùy ý.”

Ông trưởng làng nói rất kín kẽ, lão cũng muốn làng mình được hưởng một chút nhưng lại không nói thẳng. Minh biết, hắn cũng không cần gì nhiều, chỉ chọn vài thứ mà khi giao đấu chưa thấy bọn chúng sử dụng, còn lại tặng hết cho làng khiến ông lão và ba hộ vệ mừng rơn. Có được những trang bị này, tuy chỉ là Hạ phẩm và vài món Trung phẩm nhưng so với những gì người làng đang có thì rất quý giá, có thêm bảo vật đồng nghĩa với lực lượng hộ vệ sẽ vững chắc hơn.

“Còn cái này…”

Minh cầm món đồ còn lại, cũng là món đầu tiên được nói tới, một vật hình tròn dẹt với một mặt là màu đen, mặt còn lại màu vàng nhạt, tượng trưng cho mặt tối và mặt sáng của mặt trăng.

“Cái này…em không biết cách sử dụng, nhưng nó đang có hiệu ứng, giống như…giống như nói rằng thứ này đang ở đúng địa điểm…” Gia Linh nhận lấy món đồ, nàng tập trung dịch lại những chữ viết loằn ngoằn trên nó mà cô bé nói là ngôn ngữ phép thuật.

“Vậy là ở đây có dấu tích của Mạc sư?”

Nghe Minh hỏi, trưởng làng, Gia Thịnh và hộ vệ lại nhìn nhau như hội ý, rồi ông lão lên tiếng: “Có một chuyện, lẽ ra là bí mật không được tiết lộ vì an nguy của dân làng, nhưng lần này thì khác… Tuy ngôi làng này không phải từng là nơi ở của Mạc sư hay nơi người đi qua, nhưng là nơi được chọn để che giấu một thứ có liên quan đến người… đó là lầu Ông Hoàng!”

“Trước đây cũng có nhiều kẻ tới làng để tìm cánh cổng nhưng chưa ai tìm thấy, bọn chúng nghĩ rằng cánh cổng được đặt ở đâu nó trong ngôi làng này nên nhiều lần ngôi làng đã bị cày tung lên để kiếm cánh cổng, đúng là như vậy nhưng chúng nào có biết chỉ cần ở trong khu vực của làng là có thể mở được…” Gia Thịnh lên tiếng.

“Chúng không biết cách và cũng không đủ sức để mở phong ấn…” Trưởng làng nói tiếp.

Nghe tới đây, Minh đoán rằng có thể ông lão và Gia Thịnh đã từng đến đó, nhưng hắn không hỏi họ mà quay sang hỏi Gia Linh:

“Em có biết cách mở không?”

“Cái này…ủa…”

Gia Linh định nói rằng ‘em không biết’, nhưng còn chưa nói hết câu thì món đồ kia có biến chuyển, nó khẽ rung nhẹ rồi tỏa sáng. Ngỡ ngàng vì chưa làm gì mà nó đã tự kích hoạt nhưng Gia Linh nhanh chóng nhận ra vấn đề, cô bé hướng mặt đang tỏa sáng vào tường, một luồng sáng nhẹ chiếu ra in hình một cánh cửa trên bức tường cũ kĩ.

“Đây là…lối vào…” Gia Linh mừng rỡ reo lên.

“Mình vào đó được không?” Mỉnh hỏi, hắn tò mò muốn biết bên trong có gì.

“Vào được nếu cậu có thể nhìn thấy hình cánh cửa đó…”

Trưởng làng nói khiến Minh và Gia Linh khó hiểu quay lại, lão nói tiếp: “Nghĩa là ai không thấy hình cánh cửa trên tường kia thì không vào được…”

Hai người trẻ lại ngơ ngác nhìn nhau, không ai để ý thấy Gia Thịnh dường như đang đứng ngồi không yên, mồ hôi đã lấm tấm trên trán hắn.

“Tôi ra ngoài vệ sinh chút...” Gia Thịnh đứng dậy bước ra cửa.

Mọi người nhìn theo, nhưng còn thứ khác hấp dẫn hơn nên quay lại với cánh cửa.

“Vậy…tụi con vào…” Minh cũng nói lấp lửng như hỏi ý, vì không còn ai khác nữa nhìn thấy.

“Được…nhưng…phải cẩn thận…” Trưởng làng quyết định, lão cũng đắn đo, ngôi làng nhiều lần bị tấn công cũng chỉ vì nó, nhưng chưa bao giờ lão có ý định chỉ dẫn cho kẻ khác vì sợ rằng cả làng sẽ bị trúng nguyền từ nó. Nhưng lão cũng mong có ai đó chấm dứt nó để từ nay về sau ngôi làng không còn bị người ta dày xéo nữa. Lần này lão đánh cược vào hai đứa trẻ kia, mong rằng chúng trở lại an toàn và đem lại bình an cho ngôi làng.

Minh và Gia Linh cùng gật đầu, cả hai hít một hơi thật sâu rồi bước tới bức tường, tấm thẻ kia vẫn lơ lửng trên không chiếu sáng. Dù muốn làm người tiên phong mở đường cho người đẹp nhưng Minh không biết phép thuật, đành để cho Gia Linh đi trước. Cô bé đưa bàn tay lên chạm vào bức tường cảm nhận rồi quay lại nhìn Minh, khẽ gật đầu ra hiệu rồi bước vào. Những tưởng sẽ bị dội lại u đầu mẻ trán nhưng cơ thể Gia Linh như chìm vào trong bức tường, biến mất, Minh gấp gáp bước theo ngay vì sợ vào trong sẽ lạc mất cô bé.

“Không…”

Gia Thịnh xồng xộc chạy vào hô lớn, nét mặt hốt hoảng tột độ, nhưng chỉ thấy Minh đã chìm nửa người vào trong, hắn gào lên: “Không được quay về mà phải đi tới cuối cùng…”