Chương 31: Hai người đàn ông

Tại Sài Thành, sau khi trở về thế giới thực, Lệ tiếp tục quay lại Thiên Địa VR, dù rất muốn nhưng nàng cũng biết tình hình thực tại của mình nên không liều lĩnh đi tìm con trai nữa, mà nghe theo lời Minh nói với Hoàng Yến, ở lại Sài Thành, chọn mua một căn nhà, mở một cửa hàng nhỏ, ngày ngày vào chờ đợi hắn.

Quả thật có bất công với những người bản địa khi người VR có thể tùy ý nâng sức mạnh dựa vào đồng tiền từ thế giới bên ngoài, nhưng ngược lại những người bản địa đã lịch luyện sức mạnh từ hàng chục năm trước, tới năm 2069 thì người VR mới xuất hiện. Điều này tạo ra những kẻ mạnh mẽ định đoạt thiên địa, làm mục tiêu tranh đua cho người VR, cũng như bao trò chơi khác có sẵn boss khủng. Tuy nhiên, điều khác biệt là nhà phát hành game không thể kiểm soát được đám boss này, chúng phát triển và hoạt động tự do.

Một tuần sau cái đêm Minh hạ 3 tên VR, cứu ngôi làng nhỏ khỏi thảm cảnh. Ngồi tiêu diêu trên mái nhà tận hưởng gió trời, một tuần nay hắn phải nằm bẹp trên giường nên rất khó chịu, thêm việc bị hành hạ bởi ‘anh y tá’ khiến hắn càng bực bội, nhưng kể từ hôm đó thì Minh cố tự vệ sinh thân thể, không để gã đụng vào người mình, chỉ là anh y tá cứ lảng vảng đánh mông trước mặt khiến hắn cảm giác như bị tra tấn.

Gia Linh vẫn tới thăm hàng ngày nhưng nàng chỉ ở lại một lúc rồi dùng phép thuật ‘ru ngủ’ khiến Minh không thể rời khỏi giường. Tới hôm nay thì vết bỏng trên người đã lành, chỉ còn cánh tay phải chưa bình phục hoàn toàn, cảm thấy khá ổn nên Minh đã bỏ trốn, gọi là bỏ trốn nhưng thật ra là trốn tên biến thái kia thôi, hắn leo lên mái nhà ngồi hóng gió.

“Phải tìm cách gì chứ cứ mỗi lần đánh nhau lại tự nướng cơ thể mình như vầy thì lỗ nặng...!”

Nhìn chỗ phỏng từ cổ tay trở lên tới gần bả vai, rồi hắn nhìn xuống chỗ bàn tay sử dụng Hồng Quân Phá Cốt lại không hề hấn gì, Minh thở dài đăm chiêu.

Nghĩ tới điều gì đó, hắn lấy mảnh Long Nguyên ra xem, vẫn còn sắc tím lung linh nhưng nhạt nhòa hơn hẳn lúc trước, cho thấy chiêu Phá Quân đã lấy một lượng lớn Thần Khí từ mảnh ngọc.

“Nếu không kịp hồi phục mà xài lần nữa thì thế nào nhỉ?” Minh thầm hỏi, sức mạnh có trong mảnh ngọc tuy là đã yếu đi nhưng một điều kì lạ là nó đang tự hồi phục với tốc độ chậm.

“Thật sự phải tìm cách…”

Cả tuần rồi nằm trên giường hắn đã nhớ lại trận chiến đêm đó, tuy là chiến thắng kẻ địch khá dễ dàng chỉ bằng một đấm, nhưng so với lượng Thần Khí đã sử dụng thì lẽ ra sức mạnh phải đạt gấp đôi. Có nghĩa là hắn chỉ dùng được một nửa nguồn Thần Khí, nửa còn lại đã thất thoát khi hắn mất kiểm soát đốt nóng xung quanh, đốt nóng cả chính mình.

“Khỏe hẳn chưa chàng trai?”

Minh đang vò đầu bứt tai thì nghe tiếng nói từ sau lưng, giật mình quay lại hắn thấy Gia Thịnh đã đứng đó từ khi nào. Nhìn nét mặt nghiêm nghị của Gia Thịnh, hắn đoán có việc căng thẳng sắp xảy ra.

“Dạ…cũng tạm ổn rồi ạ!”

“Tốt, cảm ơn những gì cậu đã làm cho chúng tôi… còn một chuyện ta muốn nói…là về Gia Linh.” Gia Thịnh nói ngắn gọn.

“Dạ…” Minh hồi hộp, bất cứ ai khi đối diện với bố của gái cũng đều như thế cả.

“Ta cũng nói thẳng luôn…Gia Linh, cũng chỉ là một cô bé bình thường như bao người khác, nhưng qua những gì đã xảy ra, ta muốn người nó chọn phải có thực lực để bảo vệ được nó…”

“Con bé còn nhỏ, bản thân cậu cũng còn nhỏ. Và đặc biệt…cậu là VR, tuy khác với những kẻ kia nhưng cậu vẫn là VR, cậu sẽ trở lại một thế giới khác và không quay lại, sẽ không thể ở mãi nơi đây…”

Minh cũng dùng ánh mắt cương quyết nhìn thẳng Gia Thịnh như một người đàn ông trưởng thành: “Có nhiều điều phức tạp khó thể giải thích, nó cũng là bí mật…nhưng có một điều là cháu sẽ làm tất cả để những ai ở bên cháu đều cảm thấy hạnh phúc…”

Nhìn Minh vài giây rồi Gia Thịnh gật gù: “Được…vậy hãy chứng minh điều đó…cậu có hai năm để trở nên mạnh nhất có thể…hy vọng lúc đó cậu có thể làm được điều mà ta không làm được.”

“Hai năm?” Minh khó hiểu hỏi lại.

“Cũng như cậu vừa nói, có những điều khó có thể giải thích, tóm lại là không chỉ có riêng mình cậu nhắm tới Gia Linh…ta chỉ có thể bảo vệ con bé được hai năm nữa…tới khi nó đủ 16 tuổi thì…” Nói tới đây, Gia Thịnh lặng người nhìn qua hướng khác.

Minh không hỏi lại, hắn biết, dù Gia Thịnh khiếm tốn nói Gia Linh chỉ là một cô bé bình thường nhưng qua những gì đã xảy ra thì ai cũng thấy cả hai chị em đều là thiên tài, thiên tài phép thuật, và trong cái thế giới loạn lạc này thì thiên tài luôn được săn lùng bởi các thế lực.

Hai người đàn ông lặng im trong ánh bình minh…

“Cảm ơn…cảm ơn…cảm ơn…”

Buổi tối cùng ngày, Minh trở thành nhân vật chính trong bữa tiệc mừng công của làng, tất cả từ trẻ nhỏ đến người già đều tụ họp quây quần bên đống lửa hát hò nhảy múa mừng tai qua nạn khỏi.

“Vui quá…!” Thằng Quang kè sát bên Minh, hắn đã trở thành thần tượng của nó.

“Một ngày nào đó em cũng sẽ được như thế này..” Không chờ Minh nói, thằng nhóc hồ hởi khẳng định bản thân.

Minh cũng chỉ cười cười chứ không nói, hắn biết trong tương lai thằng nhóc có thể vươn xa hơn nữa chứ không chỉ là hộ vệ của làng này. Điều còn lại làm hắn không thể tập trung vào bữa tiệc chính là bóng dáng nhỏ bé của hắn không xuất hiện, dùng Mắt Thần quét tới cả chục lần cũng không thấy.

“Sao Gia Linh vẫn chưa tới hả em?” Mất kiên nhẫn, Minh phải mở lời hỏi thằng Quang.

“Em không biết, em đi từ sớm nên không biết, lúc đó chị còn ở nhà…”

Không thể rời đi nên Minh cứ quanh quẩn ở bữa tiệc mà lòng đầy mong ngóng. Nhưng dường như làng có quy củ riêng, chỉ tầm 10 giờ tới là mọi người đồng loạt giải tán. Mừng rỡ định chạy đi tìm Gia Linh nhưng trưởng làng đã chặn hắn lại.

“Còn chút việc…nhờ cháu nán lại thêm lúc nữa…”

“Dạ được…” Minh tiu nghỉu nhận lời.

Theo chân ông lão tới một ngôi đình giữa làng, khi tới gần Minh nghe được một giọng con gái quen thuộc, giọng của người mà hắn mong chờ cả buổi tối. Mừng đến quýnh quáng, xém chút thì hắn đã mất bình tĩnh mà vọt qua ông lão để xông vào trong.

“Linh…” Minh gọi, hắn gọi cái tên mà hắn mong chờ khi vừa bước qua cảnh cửa đình.

“Hihi, anh mệt không? Vào đây…” Gia Linh cười tươi, ánh mắt cô bé cho thấy cũng cùng cảm giác như Minh.

Tiến về phía chiếc ghế còn trống bên cạnh cô bé, lúc này Minh mới để ý thấy trong căn phòng này không gian rộng lớn hơn hẳn so với kích thước bên ngoài, hắn đã thấy điều này trước đây nên đoán chắc ngôi đình này là một bảo vật phép thuật hoặc đã được yểm chú. Trong phòng còn có Gia Thịnh, trưởng làng và thêm ba hộ vệ khác, đều là những nhân vật trụ cột của làng, tụ họp như vậy chắc chắn là liên quan đến đại sự.

“Bác Khương vào việc đi…” Một trong ba người hộ vệ nói với trưởng làng, ông lão tên Khương.

“Chuyện là hôm trước dọn dẹp chiến trường, đống đồ của bọn VR được gom lại một chỗ, tới hôm nay mới chuyển lên kho của làng là nơi đây, thì phát hiện một điều kì lạ, nó liên quan đến phép thuật nên chúng tôi đã mời Gia Linh tới để xem qua…chuyện đột xuất nên đã khiến cô bé lỡ mất bữa tiệc.”

Trưởng làng Khương nói rõ ràng, lão chỉ tay vào vật đang đặt trước mặt Gia Linh, là vật mà đêm đó Tấn Lực đã liều mình xông tới định lấy lại từ đống đồ của Trọng Trường.

“Vậy thì có liên quan gì tới cháu?” Minh hỏi.

“Vì đây là chiến lợi phẩm…” Ông Khương nói lấp lửng nhưng cũng đủ hiểu, rằng đây là chiến lợi phẩm chung nên cần có hắn tham gia quyết định.

Lúc này Gia Linh lên tiếng: “Vật này gần như là một chìa khóa lẫn bản đồ…trên này được ghi bằng ngôn ngữ phép thuật…nói về một mật đạo gì đó với biểu tượng…” Nói tới đó thì cô bé ngừng lại, ngón tay nhỏ bé vẽ lên không trung một biểu tượng lạ.

“Đó là…đó là…ấn hiệu nhận biết của…Mạc sư…!” Cả ba người hộ vệ đồng thanh nói, nét mặt ngạc nhiên. Riêng Gia Thịnh và trưởng làng quay sang nhìn nhau rồi thở dài nặng nhọc.

“Mạc sư?”

Minh quay sang hỏi Gia Linh, cô bé khẽ gật đầu nhưng lại hướng ánh mắt sang trưởng làng, ý muốn nhường cho ông lão nói, vì lão là người tường tận nhất.

“Trong niên giám của làng, có một cuốn nói về một đại Pháp sư nổi danh lừng lẫy, một trong những người hiếm hoi có thể phủ khắp nhân gian bằng phép thuật của mình.”

Ánh mắt của trưởng làng đày niềm kính trọng và tự hào, nhưng trong đó cũng có phần bi thương, ông nói tiếp: “Có nhiều lời đồn đại về năng lực của người nhưng có một khả năng mà không ai khác có được, đó là người duy nhất sở hữu cả mặt trăng…người là Mạc Tử đại pháp sư!”