“Phá Quân!”
Sau tiếng hét, Minh xoay người cho Gia Linh ra phía sau mình rồi giơ nắm đấm lên, nhắm vào bụng của sinh vật chết chóc. Sắc tím tỏa ra quanh nắm đấm đỏ rực như cục than hồng, nhưng không phải ánh sáng tím mà là…Khí, Thần Khí từ mảnh Long Nguyên.
Uỳnh…Rắc…….
Nắm đấm chạm thân cây, sắc đỏ lóe bao trùm toàn bộ không gian khiến Gia Linh run lên không dám nhìn. Tiếng nổ không quá lớn kèm theo tiếng răng rắc đổ gãy của sinh vật giết chóc.
Cũng như Gia Linh chưa thể dùng được toàn bộ sức mạnh của Thiên Thạch, thì Minh cũng chưa thể dùng được toàn bộ sức mạnh của mảnh Long Nguyên, với thực lực của hắn chỉ có thể dùng được một phần Khí từ nó. Lúc bị ba tên VR đuổi vào rừng, biết chắc khó chạy thoát khỏi chúng nên khi bị đuổi kịp Minh đã lấy mảnh Long Nguyên ra gắn vào bàn tay phải để làm con bài chủ, cắn răng chịu đòn chờ thời. Và hiện tại, Minh dùng mảnh Long Nguyên làm nguồn sức mạnh để thực hiện tuyệt kĩ Phá Quân, khác với bản thân hắn, Phá Quân có thể triệt để sử dụng Khí từ mảnh Long Nguyên.
Phá Quân, lĩnh ngộ tầng 2, 4, 6 Dục Tâm bí phổ sẽ mở thêm năng lực, Minh hiểu từ Phá nhưng từ Quân thì hắn nghĩ mãi vẫn chẳng thấy nó liên quan gì tới tuyệt chiêu này, nhiều lúc còn thầm chửi lão Quân 21 làm gì cũng lưu lại ‘dấu vết’.
Lúc này, từ chỗ nắm đấm của Minh, tiếng xèo xèo bốc hơi vì sức nóng cực độ. Chính bản thân Minh cũng khổ sở chống lại nhiệt độ khủng khiếp. Một lỗ thủng được tạo thành ngay vị trí đó và lan dần ra xung quanh vì cháy rụi, chỉ ít giây sau đã có thể chui qua.
Bên ngoài, máu đã đổ xuống, người dân năm la liệt vì trúng đón từ Trọng Trường, nhưng không ai lùi bước mà người này là thay thế người kia xông lên vây lấy hắn. Rồi tất cả phải khựng lại khi cái cây rung lên, từ giữa bụng của nó biến chuyển, bốc khói và khô héo, cuối cùng là bốc cháy, sắc đỏ từ bên trong chiếu ra khiến thằng Quang đứng từ xa cũng cảm thấy nóng rát như ở gần đống lửa.
Minh cõng Gia Linh nhảy ra, cô bé đã khoác vội chiếc áo mà Minh đưa cho. Nắm đấm của hắn vẫn còn đỏ rực như than, nhưng không phải cháy mà là do năng lực từ Phá Quân. Tuyệt kĩ này gồm hai phần, phần Phá: cho phép sử dụng được nguồn Khí lực vượt giới hạn của bản thân để tạo ra chiêu thức uy lực gấp nhiều lần, Minh dùng năng lực này để sử dụng sức mạnh từ mảnh Long Nguyên. Phần còn lại, dù không muốn nhưng Minh cũng phải gọi là Quân: biến Khí lực thành một công năng của ánh sáng là tạo ra nhiệt, ánh sáng nhiệt, còn gọi là ánh sáng hồng ngoại. Minh tụ khí ra bàn tay đang gắn mảnh Long Nguyên tạo thành một nắm đấm đỏ như than đang cháy. Mắt thường không thể nhìn thấy ánh sáng hồng ngoại nhưng nằm liền kề với nó trong sắc phổ là ánh sáng đỏ nên chiêu thức này có màu đỏ hồng.
Đứng ngạo nghễ với một nắm đấm đỏ rực, tay còn lại ôm eo người đẹp, Minh trở lại là soái ca. Nhìn cảnh tưởng này tất cả đều có cùng một suy nghĩ: cuộc chiến sắp kết thúc.
“Em đừng tới gần anh nhé…!” Thì thầm rồi hôn lên má Gia Linh, Minh nhân cơ hội này tranh thủ đánh dấu chủ quyền. Sắc đỏ từ nắm đấm của hắn lấn át cả màn đêm, mọi thứ đều có màu đỏ nên rất khó thấy được gương mặt của cô bé cũng đã đỏ ửng từ khi nào, khẽ gật đầu rồi nắm chặt Thiên Thạch trong tay, viên đá lóe sáng, Gia Linh vụt biến dịch chuyển ra xa cách đó hàng chục mét. Minh mỉm cười rồi quay lại nhìn Trọng Trường.
“Mày…đó là cái thứ gì…mày lá cái giống quái quỷ gì…?” Trọng Trường cảm thấy nguy hiểm tột độ từ nắm đấm đỏ của Minh, hắn đề phòng cẩn trọng.
“Tao à? Tao là VR nửa mùa thôi … Còn đây gọi là…Hồng Quân Phá Cốt…” Minh nhại lại lời của bọn chúng rồi giơ nắm đấm lên ngắm, nhưng nóng quá rát cả mặt nên phải đưa xuống trở lại. Đây cũng là nhược điểm của tuyệt kĩ này, vì dùng sức mạnh vượt quá khả năng nên Minh không thể kiểm soát hoàn toàn nó, vì vậy chính bản thân hắn cũng phải chịu ảnh hưởng sức nóng từ bàn tay mình.
Quay lại nhìn Trọng Trường, Minh tự tin nói: “Giờ thì…game over…”
Dứt lời, nắm đấm đỏ lao đến Trọng Trường với tốc độ cực nhanh, mọi người chỉ thấy một quầng sáng lao đi trong đêm tối. Phá Quân không chỉ lấy sức mạnh từ mảnh Long Nguyên để tạo ra chiêu thức mà Minh cũng được hưởng ké Khí lực mạnh mẽ từ nó, tốc độ của hắn còn nhanh hơn cả lúc đầu.
Không còn lựa chọn khi vẫn bị vây xung quanh, Trọng Trường đánh lấy hết những gì mình có để đỡ đòn. Một bảo vật dạng chiếc khiên cầm trên tay, gã lấy ra một viên ngọc sáng lấp lánh gắn vào đó, lập tức chiếc khiên trở nên mạnh mẽ hơn. Trọng Trường giơ lên đón cú đấm của Minh.
Ầm…
Không có tiếng nứt vỡ mà chỉ là một tiếng nổ va chạm đơn thuần, ngay vị trí Minh đấm vào chiếc khiên liền bị nung nóng đến mức đỏ rực rồi chảy ra, Trọng Trường buộc phải thả tấm khiên vì quá nóng. Không phải lửa nhưng còn nóng hơn cả lửa, Minh cũng rất khó chịu, liên tục phải vận lực bảo vệ bản thân khỏi sức nóng.
Tiếp lục phóng tới, Minh đấm thẳng vào mặt Trọng Trường, gã không tránh kịp nên chỉ còn cách đưa tay lên đỡ.
“Ạc…graaa…”
Có bảo vật phòng ngự còn không chịu nổi, tay không như gã làm sao đỡ được đòn đánh được tạo thành từ Thần Khí. Trọng Trường đau đớn gào lên khi bị Minh đấm bay ra xa, chỗ va chạm trên cánh tay bị đốt cháy tới tận xương.
Minh chậm rãi bước tới, biết mảnh Long Nguyên cũng có giới hạn nhưng đang chiếm ưu thế, hắn muốn xem thử giới hạn của nó là bao nhiêu để lần sau dễ xử lý. Ở thể giới bên ngoài, người ta có thể dùng tia lazer để đốt cháy một vật, chiêu thức của Minh cũng tương tự nhưng không phải chiếu vào vật đó mà là chỉ cần chạm tay vào vật đó.
Hụych…
Minh vụt tới túm lấy cổ Trọng Trường bằng bàn tay kia, bàn tay đỏ rực nắm lại chuẩn bị tung đấm.
“Lần sau có vào thì nhớ tránh xa ngôi làng này ra…”
“Thằng kh…ặc..!”
Trọng Trường trợn mắt đầy căm ghét gào lên nhưng đời nào Minh để gã chửi mình, một quầng hồng quang lao vào bụng gã, ánh sáng đỏ lóe lên, ánh sáng trắng đơn thuần lóe lên, gã VR biến mất, chỉ còn lại trang bị của gã rơi lả chả xuống đất.
“Khụ…gớm thật…!” Minh bịt mũi lui lại vì mùi da thịt bị đốt cháy rất khó chịu.
Từ xa, Tấn Lực thấy Trọng Trường bị Minh đánh văng game liền dừng chiến với Gia Thịnh. Nhưng khi tất cả tưởng rằng hắn sẽ bỏ chạy thì gã làm ngược lại, xông thẳng về phía Minh khiến tất cả ngỡ ngàng. Minh cũng phát hiện ra, hắn đoán chắc chắn không phải gã xông tới để trả thù cho đồng bọn, vậy thì lý do để gã liều mạng đó là…những món đồ còn lại của Trọng Trường.
Không chần chừ, Minh vận lực nhưng không phải để lao đến giật lấy đống đồ kia mà là lao đến Phong Nha đang nắm cách đó không xa.
Tấn Lực thấy hành động của Minh thì mìm cười đắc ý, gã tưởng rằng Minh sợ mình nên chạy đến lấy vũ khí, mừng rỡ đưa tay chộp lấy một thứ nơi đống đồ của Trọng Trường. Gia Thịnh đuổi theo sát Tấn Lực nhưng rồi dừng lại, vì có lẽ chỉ một mình hắn nhận ra một kế hoạch.
Minh chộp được thanh kiếm, lập tức Phong Nha biến lớn, hắn vung kiếm vào không khí, phải, chính xác là chém vào không khí. Trong khi đó, Tấn Lực chuẩn bị lấy được món đồ thì một đốm sáng nhỏ xuât hiện ngay trước mặt gã.
“Nhật Quang linh vũ!”
“Hoán…!” Tiếng của Gia Linh vang lên.
“Phong Nha…!”
Thằng Quang đã lần mò tới gần từ khi nào, lần nữa làm gã VR choáng váng vì linh thuật ánh sáng của nó. Gia Linh cũng ra tay ngay sau đó, nàng dịch chuyển Tấn Lực ra xa vài mét, ngay tầm bổ xuống của Minh.
“Khốn…”
Ầm…Roẹt…
Lưỡi kiếm cắt qua lớp phòng ngự của Tấn Lực tạo ra một tiếng nổ lớn rồi mới chẻ gã ra làm hai, Tấn Lực lóe sáng…
Minh hoàn toàn có thể hốt lấy đống đồ kia để ngăn chặn Tấn Lực, nhưng làm như vậy thì lại một trận rượt đuổi nữa diễn ra, vì trạng thái Hồng Quân Phá Cốt đã tới hạn. Hắn đã chọn cách khác, chỉ bằng hai cái nháy mắt, Minh cùng chị em Gia Linh phối hợp chuẩn xác hạ được gã VR một cách dễ dàng.
…Một tràng im lặng, ngay cả những người bị thương cũng không rên rỉ, chỉ còn tiếng thở gấp mệt mỏi..
Hóa giải trạng thái Phá Quân, Minh ngã ra đất vì mệt mỏi và vô số vết thương, hắn là kẻ ăn đòn nhiều nhất chứ không phải ba gã kia. Không còn Khí lực, Minh cảm thấy đau đớn đến mức không thể điều khiển cơ thể, hắn chính là kẻ ở gần nắm đấm kia nhất nên chịu nóng suốt cuốc chiến, khi không còn khí lực hỗ trợ cường hóa, cơn đau rát vì bị bỏng bao trùm toàn thân. Minh cảm thấy đôi mắt lặng trĩu, tiếng hô hoán vang lên ngày một lớn nhưng Minh lại nghe thấy nhỏ dần, hắn ngất đi.
...
Cảm giác sung sướng, Minh nhìn xuống, bàn tay mềm mại của Gia Linh nhẹ nhàng vuốt ve dương vật của hắn. Phê pha nhắm mắt tận hưởng, dương vật hắn cương lên, nhưng một cơn buốt dọc dương vật khiến hắn nhót người.
“Nhẹ thôi Linh ơi…”
Minh lên tiếng nhưng cơn đau kia không giảm, một lát sau vẫn còn dù bàn tay kia vẫn vuốt lên xuống, cái đau lấn áp cái sướng Minh khó chịu mở mắt ra…
“Linh nhẹ thôi em...Cái Đệt…”
“Cái…”
“Gra…”
Minh điên tiết gào lên, đang nắm và vuốt dương vật không phải Gia Linh của hắn, mà là một gã nam nhân mặc đồ y tá. Trong cơn mơ màng, hắn tưởng rằng đang được cô bé xinh đẹp kích thích.
“Anh làm em hớt hồn, nhẹ thì nói nhỏ thôi…em làm nhẹ…”
“Tránh ra…” Minh bất chấp cơn đau toàn thân vùng dậy hất tay gã y tá ra.
“Người gì đâu mà…hứ…” Gã thanh niên đỏng đảnh, lắc mông giận dữ rời đi.
“Khốn kiếp…” Minh không thể ngăn được tiếng chửi, may là gã kia có mang bao tay y tế, chứ không là…
Nhìn xuống dương vật, Minh thấy một cái ống nhỏ luồn vào trong dương vật mình, là gã kia thông tiểu cho hắn vì nằm trên giường đã lâu. Bên cạnh giường còn một giá treo chai nước đang truyền vào cổ tay, rồi giật mình nhớ tới chỗ còn lại, Minh lo lắng không biết mình đã nằm bao lâu, rùng mình khi nghĩ tới cảnh mình bị thông tiêu, nghĩa là thông đít… :D
Tất nhiên là hắn đã được chữa trị vết thương lớn bằng phép thuật, nhưng những công đoạn còn lại thì đều làm theo phương pháp thông thường. Trong phòng chỉ còn lại hắn, ngả lưng nằm phịch xuống giường, toàn thân lại nhói lên, Minh đã biết vì sao lấn trước tỉnh lại thì toàn thân trần truồng, vì bị bỏng, bị bỏng vì chính mình đốt mình.
“Không biết mình ngủ bao lâu rồi…”
“Không biết Gia Linh đi đâu rồi…”
“Không biết…” Minh cảm thấy cơn buồn ngủ lại kéo tới.
Nếu lúc nãy hắn nhìn kĩ sẽ thấy một ống tiêm còn ghim vào chai nước đang truyền cho mình, trên chiếc khay thuốc để trên bàn còn để một lọ thuốc nước với chữ ‘An thần’ trên nhãn. Gã thanh niên bị đuổi ra vẫn đứng bên ngoài, khẽ cười khi thấy Minh đang chìm vào giấc ngủ trở lại.