Hữu Sang bất ngờ tới nỗi không thể phản ứng dù là một tiếng rên đau đớn, gã nhìn lưỡi kiếm đang thủ nhỏ giữa ngực mình rồi quay lại nhìn Trọng Trường, cơ thể gã lóe sáng, biến mất, chỉ còn lại đống trang bị rơi lộp cộp trên mặt đất.
Phong Nha cũng rơi xuống đất, lưỡi kiếm thu lại trở thành thanh kiếm cũ. Cận kề cái chết và thoát chết trong gang tấc, Gia Linh sợ hãi đến mức bất động.
“Khốn nạn…” Tấn Lực hét lên một câu vì đồng bọn bị hạ.
“Lo cho thân mình đi…”
Gia Thịnh cũng đứng hình khi thấy con gái gặp nguy, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh khi cô bé đã tạm thời an toàn, ngược lại còn cảm thấy phấn khích khi Minh hạ được một tên VR, Gia Thịnh toàn lực đánh lui Tấn Lực.
Trọng Trường vẫn còn ngơ ngác, một phần vì đồng đội bị ‘văng game’, một phần vì lý do mà Hữu Sang bị đâm chết. Vừa mở miệng chửi người ta ngu thì chính cái ngu của mình hại chết đồng đội. Ngoại trừ Gia Linh còn đang sợ hãi thì trong đầu tất cả những kẻ ở đây đều liên tưởng tới một câu nói: ‘không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội óc chó...’, kể cả Trọng Trường.
“Mày phải chết…” Sau phút giây đơ người vì ngu người, gã gầm lên rồi lao đến chỗ Minh.
Kiệt sức nhưng vẫn giữ nụ cười, Minh bình tĩnh đến lạ thường khi kẻ địch chuẩn bị lấy mạng mình. Nhưng đột nhiên Trọng Trường dừng lại, lần này thì hắn thông minh đột xuất, cũng là nụ cười này khi Minh hạ Hữu Sang, gã cảm nhận được Minh lại âm mưu gì đó nên lập tức đổi hướng, lao về phía Gia Linh.
…
Trong làng, sau khi 4/5 kẻ VR chạy đi, mọi người đổ dồn ánh mắt vào kẻ còn lại, là Tô Vũ, nhưng gã cũng rời đi ngay sau đó. Lúc này hộ vệ của làng tập trung lại để giải thoát cho ba người còn bị nhốt trong lồng, người dân cũng dần dần rời khỏi rừng, tất cả đều lặng im không nói. Dù rất căm ghét lũ VR, nhưng ai cũng nhận ra được một điều rằng Minh đã liều mạng kéo nguy hiểm ra khỏi làng. Âm thanh chiến đấu từ phía xa vọng lại khiến mọi người lo lắng cho hai cha con Gia Linh, và cũng dần lo lắng cho cả thanh niên trẻ trâu kia.
“Trưởng làng…bây giờ chúng ta làm gì?”
Lão trưởng làng trầm ngâm suy tính, ngoại trừ Gia Thịnh thì tất cả hộ vệ đều không phải đối thủ của những kẻ kia, dù là lấy ưu thế số đông cũng khó mà thắng được.
“Lần này còn lần khác, không thể để chúng ức hiếp mình hoài, Gia Thịnh cũng đâu thể bảo vệ làng mình mọi nơi mọi lúc..” Một hộ vệ lên tiếng, xem ra anh ta đã rất muốn được sống mái một trận.
“Nhưng chúng ta đều yếu hơn chúng, nếu các hộ vệ bị hạ hết thì dân làng sẽ ra sao?”
Trưởng làng nhìn quanh, mọi người liên tục đưa ra ý kiến, âm thanh từ khu rừng kia thưa dần nhưng càng lúc càng mạnh hơn.
…
“Định mệnh…” Minh văng tục rồi bật người đuổi theo Trọng Trường.
“Để xem mày làm gì được nữa…” Túm cổ Gia Linh nhấc lên, gã giơ cô bé trước mặt làm lá chắn khi Minh đang hồng hộc chạy đến.
“Buông cô bé ra ngay…” Minh khựng lại hét lên.
“Buông? Ừ thì buông…”Trọng Trường cười nguy hiểm, gã vận lực vào cánh tay đang nắm cổ Gia Linh.
Bị bóp cổ đến ngạt thở, tưởng chừng như sắp chết thì cô bé cảm nhận được gã buông tay, lập tức hả cả miệng ra để hít thở dù ho sặc sụa. Nhưng rồi Gia Linh nhận ra gió thật mạnh, mặt đất đang xa dần, Minh nhỏ dần…
“Aaa…” Tiếng hét của cô bé vang vọng, Trọng Trường đã ném Gia Linh lên trời.
“Khà khà…”
Cười man rợ, gã VR đưa bàn tay đang mang món bảo vật là găng tay nam châm lên, ngón tay ngoe nguẩy khiêu khích Minh.
Nhìn Gia Linh không ngừng la hét, cô bé đang chậm dần, Minh nghiến răng tìm cách, chỉ một vài giây nữa khi hết lực, Gia Linh sẽ rơi xuống và…
Đột nhiên Minh lại nghe có tiếng khóc ở gần, đảo mắt xung quanh nhưng không thấy gì, Gia Linh vẫn ở trên trời, hắn liền vận lực kích động mọi giác quan. Thính lực tốt hơn người thường, khi tập trung Minh có thể nghe rõ những âm thanh nhỏ mà người ta không nghe được. Chỉ trong khoảnh khắc, Minh nhận ra Gia Linh vẫn ở gần đó, có nghĩa là bản thân mình đã bị trúng ảo ảnh của Trọng Trường.
Lúc này mới nhớ tới Mắt Thần, Minh vận ý niệm và đúng như những gì hắn đoán, Gia Linh đúng là đang ho sặc sụa nhưng là nằm trên mặt đất gần đó, còn Trọng Trường đã biến đâu mất.
“Khốn…” Minh điếng người nhận ra nhưng đã muộn, một kình lực mạnh mẽ đập vào vai hắn từ phía sau, chỉ kịp vận một ít lực phòng ngự, Minh trượt dài trên mặt đất một đoạn xa.
“Mày còn non lắm con ạ…” Trọng Trường đắc thắng phủi tay.
“Nít ranh mà đòi làm anh hùng sao?” Trọng Trường vừa nói vừa lấy ra một thứ to hơn nắm tay, gã ném về phía Gia Linh.
Không kịp la đau, không kịp phủi bụi che mắt, bỏ qua cơn đau như muốn liệt nửa người phía trên do lãnh trọn một đòn của Trọng Trường, Minh lao đến bằng tất cả những gì mình có. Vì mắt hắn nhập nhòe không nhìn thấy rõ, nhưng Mắt Thần vẫn hoạt động. Thứ mà Trọng Trường vừa ném ra là một món vũ khí thuộc hệ phép thuật, chính xác là một sinh vật.
Cộp…
Rớt xuống đất rồi lăn lại gần Gia Linh, đó là hạt của cây Nắp Ấm, một loại thực vật ăn thịt. Nếu là loài bình thường thì chúng rất nhỏ và chỉ ăn thịt côn trùng, nhưng đây là loài được các phù thủy luyện thành một món vũ khí.
Phình…
Hạt cây nở ra, một sinh vật kì dị to lớn với thân hình trụ bầu hình thành, xung quanh là các xúc tu ngoe ngẩy. Gia Linh tái mặt, cô bé lùi lại khi thấy cái nắp phía trên mở ra, một mùi hôi thối của xác chết nồng nặc.
“Á…”
Không hề có mắt nhưng xúc tu của cái cây ăn thịt nhắm chuẩn xác, nó phóng tới quấn lấy Gia Linh rồi kéo lên đỉnh cây, nơi chiếc nắp phía trên đã mở sẵn.
“Gia Linh…”
Một tiếng hô lớn đồng thanh khiến Trọng Trường phải giật mình, sau lưng hắn, tất cả dân làng đã kéo đến, trên tay mỗi người đều cầm vũ khí dù là thô sơ. Mọi người bàng hoàng nhìn cảnh tượng sinh vật chết chóc kia chuẩn bị nuốt chửng cô bé.
“Hừ…tụi bay tới muộn rồi…” Trọng Trường chặn lại các hộ vệ định lao vào giải cứu Gia Linh.
“Không…Á…”
Tiếng hét sợ hãi của cô bé vang lên, hai chiếc xúc tu ném Gia Linh vào miệng của nó, tất cả điếng người nhìn cái nắp phía trên sập xuống. Nhưng trong khoảng khắc, còn một người nữa cũng bị cái miệng kia nuốt chửng, không phải bị kéo vào mà là hắn lao vào, bàn tay thô ráp dính đầy bụi đất kịp nắm lấy bàn tay mềm nhỏ bé.
“Chị Linh…anh Minh…” Thằng Quang hét lên, nó cũng xông lên nhưng bị ai đó túm áo nó kéo lại.
“Hự…Agraa…” Cả Minh và Gia Linh cùng hét lên khi rơi xuống đáy của cái cây, một là đau đớn còn một là sợ hãi.
Dù rất đau nhưng trước đó Minh vẫn cố xoay người, kéo Gia Linh lên phía trên trước khi rơi xuống, kết quả là hắn làm tấm đệm cho cô bé, đã đau lại càng đau hơn nên không kìm nổi phải bật ra tiếng thét.
“A…Linh…anh đây, đừng sợ…”
“Hức…” Nước mắt nhạt nhòa, Linh nhận ra hắn nhưng cổ họng cứ nấc lên không thể nói gì, cô bé ôm chặt lấy hắn khi tiếng ùng ục vang lên. Cái cây đang bắt đầu thu hẹp khoảng không bên trong để tiêu hóa con mồi.
“A…em…bình tĩnh nghe anh nói…” Minh nắm chặt tay cô cô bé.
“Em tạo được thuốc giảm đau không?” Vừa hỏi vừa lấy ra một lọ bột phép thuật đưa cho Gia Linh.
…không có tiếng trả lời
“Em…” Minh lắc tay cô bé.
Vì quá sợ nên Gia Linh cứ ôm chặt lấy Minh,mãi đến khi hắn lay người mấy lấy lần mới hoàn hồn, nhận ra mình đang ngồi trên đùi hắn. Bên trong chỉ có chút ánh sáng lờ mờ.
“Em…hu…” Nhận lấy lọ bột, Gia Linh nhắm mắt lại để trấn tĩnh, cô bé vẫn không ngừng nấc lên.
“Đừng lo, anh sẽ đưa em ra khỏi đây…”
Gật gật đầu, Gia Linh hé mắt, mở lọ bột đổ ra bàn tay rồi nắm chặt, đôi mắt xinh đẹp lại nhắm lại tập trung vận phép thuật. Nhưng vì vẫn còn sợ, không thể tập trung nên mãi Gia Linh không làm được.
“Hức…” Cô bé òa khóc.
Cái cây chuyển động mạnh hơn, khi có vật chui vào thì nó bắt đầu tiết dịch và co bóp. Minh nhận thấy không ổn, cứ đà này cả hai sẽ bị bóp ngạt đến chết. Hắn nghĩ ra một chiêu để khiến cô bé quên đi nỗi sợ, hai bàn tay liền chụp lên bờ mông của Gia Linh khiến cô bé giật thót.
Bốn mắt nhìn nhau, Minh bóp nhẹ, bờ mông đang phát triển căng mọng khiến dương vật hắn có phàn ứng nhưng không thể ngóc đầu lên vì chính nó cũng đang bị bờ mông kia đè bẹp.
“Tập trung…chữa thương cho anh…không là mình chết trong này luôn đó…” Minh tỉnh bơ như không có gì.
Gia Linh đỏ mặt, Minh đã thành công, nỗi sợ của cô bé đã bị hai bàn tay bắn bóp nát. Cô bé nhắm mắt thực hiện lại lần nữa. Từ bàn tay nhỏ, ánh sáng xanh lục lóe lên, một tay cô bé giữ lấy ánh sáng đó vốn là bột phép thuật tạo thành, một tay mở áo của hắn. Lúc này tay Minh đã mò đến đùi của nàng.
“Ưm…anh…đừng…”
“Em mau làm đi, anh đau lắm, lúc nãy còn bị cái này rớt lên người nữa này…” Minh vừa nói vừa vỗ mạnh vào mông của cô bé.
“Tại anh hết chứ bộ…” Gia Linh đỏ mặt.
Có Khí lực và phép thuật bảo vệ cơ thể nên hai người không hề hấn, nhưng áo quần thì không chống lại được dịch tiêu hóa của cái cây. Áo của Minh vừa cởi ra đã bị ăn mòn mục nát, Gia Linh cũng không khá hơn khi quần áo của cô bé đã lủng nhiều lỗ vì dịch rớt lên người.
“Á…”
Đột nhiên cái cây bóp mạnh, dịch ngập lên hết người Minh, hắn phải gồng người để ngoi đầu lên, Gia Linh đang ngồi trên đùi hắn nên chỉ bị ngập gần tới cổ, lập tức quần áo của cả hai tan rã.
“A…Anh…anh…” Cô bé hốt hoảng, vừa muốn ôm lấy hắn nhưng vì cả hai đã trần truồng nên không dám, chỉ biết kêu lên.
Minh thì khác, dịch này chưa tiêu hóa được hai người nên còn trong, và mắt hắn sáng hơn người thường, dù đang gần bị nhấn chìm nhưng không thể rời mắt khỏi cơ thể non nớt kia.
Gia Linh nhận ra thảm cảnh hiện tại nhưng cô bé vẫn cố giữ cho phép thuật không bị mất đi, bàn tay nhỏ ngập trong dịch nhờn tìm đến bụng Minh, sắc lục lóe sáng không gian chật hẹp.
“Hu…làm sao đây…” Một tay ôm ngang ngực che chắn, cô bé nức nở nhìn Minh khi hắn đang chăm chăm vào cơ thể mình.
“Đừng lo…anh sẽ chịu trách nhiệm...”
“Anh sẽ…anh yêu em, anh sẽ cưới em…” Minh chồm dậy vòng tay ôm lấy Gia Linh khiến cô bé bị trượt ra, vì thế dương vật hắn đang bị đè giữa khe mông nàng bật lên, trượt dọc trên khe thần bí khiến cả hai như thót tim.
Nhưng không có thời gian, Minh gồng người kéo cô bé đứng dậy, cơ thể đã bớt đau nhờ Gia Linh chữa trị.
“Chuẩn bị nhé…” Minh thì thầm, hai cơ thể trần truồng tựa vào nhau, Gia Linh khẽ gật đầu.
Một tay ôm ngang người cô bé, chiếc nhẫn trên tay này lóe sáng, từ mặt đá của nó hiện lên hình ảnh của mấy bộ quần áo, sẵn sáng lấy ra. Tay còn lại gồng lực, tỏa ra sắc tím…
“Phá Quân…” Minh gầm lên…