“Có chuyện gì?”
Nhìn vẻ hốt hoảng của Gia Thịnh, một hộ vệ lên tiếng hỏi, còn trưởng làng lặng người nhìn vào bức tường kia, cánh cửa đã biến mất.
“Đó không phải lối vào Hoàng Lầu…” Nghiến răng trả lời, dù vô cùng lo lắng cho con gái nhưng với bản lĩnh của một người chiến binh, Gia Thịnh vẫn giữ được bình tĩnh mà trả lời ngắn gọn rõ ràng.
Tất cả lại rơi vào lặng im, cũng vì chút mong muốn có được lợi ích từ di tích của Mạc sư mà tất cả quên mất một điều là phải thắc mắc tại sao Gia Linh có thể mở được phong ấn của một đại pháp sư, điều mà rất nhiều kẻ tài giỏi, mạnh mẽ hơn không thể làm được. Trưởng làng vẫn chết trân nhìn vào bức tường, trong đầu ngập tràn suy nghĩ vì chính lão đã quyết định cho hai đứa trẻ tiến vào.
Gia Thịnh cũng tương tự, cũng nhìn vào bức trường, trán nổi gân xanh nắm chặt hai quả đấm, khí lực vận chuyển trong người như muốn đấm chết một kẻ nào đó, bởi ở đây chỉ riêng mình hắn biết bên kia là gì, trong khi còn có một mối nguy hiểm khác ở ngoài này đang chờ cô bé…
…
“Cái gì thế này?”
Minh ngơ ngác, không hề có một cái lầu nào mà chỉ có một con đường, một con đường uốn lượn giữa không gian đen tối, có thể thấy được lối ra nằm ở điểm cuối con đường.
Gia Linh cũng vô cùng ngạc nhiên, nhưng cô bé hiểu biết về phép thuật hơn Minh, nhanh chóng nhận ra đây là đâu.
“Nếu em không lầm thì…đây là Mê cung huyền bí. Số người có thể đi tới cuối con đường rất ít…”
Nghe tới đó là biết sắp phải đổ máu khi mà vết thương cũ còn chưa lành, Minh ngoái ra đằng sau xem xét thì chỉ là một màu đen, hắn và Gia Linh đang đứng ở điểm xuất phát.
“Lúc đang bước vào, anh nghe tiếng ba em nói là ‘phải đi tới cuối cùng’.”
“Thì điểm thoát ra nằm ở điểm cuối kìa anh…”
Cả hai thở dài nhìn nhau, Minh lấy một lọ bột đưa cho Gia Linh rồi nắm lấy tay cô bé, có chút ngại ngùng nhưng nơi đây chỉ có hai người nên nàng không rụt tay lại, cả hai tiến về phía trước.
Cẩn thận bước chậm rãi, Minh sợ có bẫy gài dưới đường đi, hắn tưởng tượng ra cảnh hai đứa đạp lên một viên gạch rồi rơi xuống. Nhưng đã một lúc lâu mà phần đường đi được quá ngắn so với phần còn lại, Minh thấy bọn hắn chỉ mới vào đoạn cong thứ nhất khi mà con đường như một sợi chỉ dài rối tung.
“Bay qua đó được không nhỉ?” Minh nhìn vào chỗ sáng nhất, nơi có điểm thoát ra.
“Bên ngoài con đường mọi thứ đều vô hiệu lực mà anh…”
Minh gật gù, hắn dừng lại nhặt một cục đá, vận khí lực ném thật mạnh, nhưng viên đá chỉ vừa bay ra khỏi con đường thì nó vô lực rơi xuống.
“Ai có thể tạo ra mê cung này nhỉ?” Minh hỏi, hắn thầm cảm phục người đã tạo ra thứ này, dù là thử thách đang chờ hắn phía trước nhưng phải tinh thông phép thuật đến cỡ nào mới tạo ra được mê cung với không gian rộng lớn cỡ này.
“Em cũng không rõ, chỉ biết là mê cung này tồn tại rất lâu rồi, nó cũng không phải của riêng ai mà người nào có đủ khả năng thì mới mở ra được.”
“Vậy…?”
Minh bỏ lửng câu hỏi, nhưng Gia Linh hiểu: “Tất nhiên là không phải em mở…”
Đây là điều khiến Gia Linh suy nghĩ từ đầu tới giờ, cô bé biết mình không đủ khả năng để làm chuyện này, vậy ai là người đã mở mê cung này và với mục đích gì?
Bước đi với ngập tràn thắc mắc, cả hai tiến đến một ngã tư đầu tiên. Minh nhìn ba hướng đi trước mặt, một chạy dài rồi hướng lên trên, một hướng xuống dưới, còn một lối hướng đi thẳng, nhưng có một điểm chung là cả ba đều dẫn vào ‘đống chỉ rối’ kia.
“Anh chọn đi…đường nào cũng dẫn về đích!”
“Vậy…mình cứ đi thẳng đi em…”
Cả hai tiếp tục đi thẳng, Minh vẫn nắm tay cô bé, hắn nhớ lại một chuyện nên phải hỏi: “Tại sao tới năm 2012 mới có phép thuật nhưng ông Mạc sư này lại có từ lâu vậy?”
“Hihi, anh quả thật không biết hả? Không phải tới năm 2012 mới có phép thuật, mà là tới năm 2012 thì pháp thuật không còn trấn áp được ma thuật nên phép thuật mới được sử dụng rộng rãi.”
Nhìn vẻ mặt của Minh, cô bé tiếp tục khai sáng cho hắn: “Phép thuật, pháp thuật hay ma thuật đã tồn tại từ hàng ngàn năm nay, nhưng rất ít người sử dụng được, mà trong số đó hầu hết đều là các pháp sư. Họ nhận ra sự nguy hiểm của phép thuật nên cùng nhau hạn chế phổ biến phép thuật và áp chế những kẻ sử dụng ma thuật, vì vậy trước 2012 thì những khái niệm pháp thuật, phép thuật hay ma thuật được xem là sản phẩm của trí tưởng tượng thôi.”
“Thì ra thế…”
Minh như được gỡ bỏ cục đá đè trên đầu, hắn lại hỏi: “Vậy mê cung này dùng để làm gì?”
“Thử thách, ai đó muốn thử thách mình…” Gia Linh trả lời, nàng đoán là có người muốn điều đó, nhìn hắn rồi nói tiếp: “Cả ba hướng đi đều dẫn tới lối ra, nhưng chỉ có một con đường là yên bình như từ đầu tới giờ…”
Minh không bất ngờ vì đã đoán được có nguy hiểm từ trước nhưng vẫn phải trợn mắt hỏi: “Vậy đường này có an toàn không?”
Câu hỏi này thì Gia Linh không biết nhưng bộ xương khô trước mặt nhanh chóng đáp lại.
“Mình quay lại được không?”
“Anh sẽ không muốn quay lại đâu…” Gia Linh trả lời, cô bé ngưng trọng nhìn về phía trước tìm mối nguy.
Minh nhìn về phia sau, con đường vẫn như vậy, hắn thử bước theo hướng ngược lại, nhưng bàn chân vừa chạm xuống thì mặt đường rung chuyển.
“Cẩn thận…” Minh hoảng hốt kéo Gia Linh ra xa.
Đúng như điều hắn lo sợ, con đường mà hắn đã đi qua lập tức sụp đổ, nó rơi xuống khoảng không tối đen vô tận bên dưới. Nghĩa là bọn hắn chỉ còn một lựa chọn, tiến vế phía trước…
“Bắt đầu rồi đấy…”
Minh nắm chặt tay hơn để trấn an Gia Linh, Mắt Thần chạy hết công suất để phát hiện bất cứ thứ gì. Cả hai tiếp tục đi, tới gần mới thấy rõ, bộ xương vẫn còn nằm trong lớp quần áo mục nát, nhiều xương vỡ vụn, lớp quần áo loang lổ vết rách mà Minh đoán là do bị mài rách, nghĩa là rất có thể người này bị đánh văng từ xa tới đây.
“Em còn biết gì nữa về mê cung này mà muốn nói ra không?” Minh nhìn về phía trước, tai hắn thính hơn bình thường nên có thể nghe được tiếng bước chân đang hướng về phía này.
“À…em nghe nói trong này có nhiều người chết…”
“Hàhà…vậy đừng để mình là một trong số đó nhé…anh nghe có tiếng của 4 bàn chân đang tới…” Minh phải bật cười, cô bé ngây thơ hay là muốn trêu hắn…
“Hì…vậy là, 2 người hoặc một con thú 4 chân…” Gia Linh cười, cô bé cũng nhìn về phía trước, vẫn là một con đường vắng lặng quanh co kéo dài, nhưng nàng biết cả hai đều bị phép thuật che mắt.
“Cũng có thể là 2 con thú 2 chân, hoặc là…” Minh đang nói chợt nín thinh, phép thuật có thể che được mắt hắn nhưng không che được Mắt Thần.
Gia Linh chợt run lên, nàng cũng đã thấy, phép thuật trong này che mắt khoảng phía xa, còn kẻ địch đã tới gần nên có thể thấy rõ, cũng như bộ xương kia, cả hai đều không thấy cho tới khi đến gần.
Vẫn nắm tay nhau, một bên là Phong Nha đã sẵn sàng, bên còn lại là Thiên Thạch đang tỏa sáng. Kẻ địch đúng là hai người, nhưng là hai người khổng lồ. Trước đây Minh đã gặp qua nên không mấy bất ngờ, còn Gia Linh là lần đầu tiên trông thấy nên bàn tay nhỏ liên tục run lên trong tay của Minh.
Người khổng lồ, một chủng tộc có hình dạng tương đương loài người. Có ba điều đặc biệt về người khổng lồ, đó là chủng tộc được tạo ra từ công nghệ phép thuật, chủng tộc không có nữ giới và là chủng tộc có thể sinh sản mà không cần nữ giới.
Không nói không rằng, cả hai gã khổng lồ cùng lao đến tấn công. Đừng tưởng to lớn thì chậm chạm, người khổng lồ cao gấp 2-3 lần người thường và tốc độ cũng nhanh gấp 2-3 lần người thường, nặng gấp 20-30 lần người thường và sức mạnh cũng tương tự, gấp 20-30 lần người thường. Một nắm đấm lao nhanh đến Minh và một cú vồ tới Gia Linh khiến cả hai phải tách nhau ra để tránh né.
Minh biết Gia Linh là thiên tài phép thuật thật đấy, nhưng để chiến đấu thì vẫn chưa đủ, hắn lo lắng tránh cú đấm thứ 2 rồi lựa thế phóng tới bảo vệ cô bé...