Chương 15: Long Nguyên

Lệ và Hoàng Yến đáp xuống vị trí mà quả cầu nói rằng Minh đã ở đó. Tuy là bay nhưng con rồng không thể bay nhanh như phi cơ, kết quả là phải mất vài tiếng mới tới nơi. Sau một lúc hỏi tin hai mẹ con cũng biết được rằng Minh đã cùng một nhóm người đi vào phía động Phong Nha, vậy là tiếp tục cưỡi rồng bay đi. Nhưng sự xuất hiện của hai cô gái xinh đẹp và một con rồng thu hút sự chú ý không ít, ngay khi mẹ con nàng rời khỏi thì có vài người chạy theo.

“Đã xảy ra chuyện gì….” Hoàng Yến ngơ ngác nhìn cảnh sụp đổ của hang động rộng lớn, tuy không sụp hoàn toàn nhưng cũng không còn vẻ hùng tráng của một kì quan nữa.

Lệ đeo viên đá phép thuật lên cổ tay, từng bước tiền vào bên trong quan sát. Hoàng Yến bước theo tay giơ cao quả cầu thuỷ tinh đang phát sáng, theo sau là con rồng.

Bên ngoài hang động, đám người đi theo hai mẹ con nàng cũng đã tới, bọn chúng núp sau mấy tảng đá quan sát. Ngay lúc đó một bóng hình cực kì xinh đẹp cũng vừa đáp xuống, cánh tay thon gọn chống nạnh nhìn vào hai người bên trong hang, dường như không quan tâm tới bọn người kia.

Đám người đang rình mò sáng mắt lên vì vẻ đẹp của cô gái, những ánh mắt chết đói hướng thẳng vào đường cong mê người kia.

“Đó…đó là Minh Nguyệt của Tàn Nguyệt giáo…” Một kẻ trong đám đó nhận ra danh tính của người đẹp.

“Tàn Nguyệt giáo…?”

Đám người kia e dè lùi lại khi nghe thấy cái tên vừa thốt lên.

Trong lúc mấy kẻ kia còn bất ngờ thì một bóng hình khác cũng khá xinh đẹp xuất hiện sau lưng Minh Nguyệt, cúi đầu chào rồi nói: “Đại tỷ…không có hắn ở đây…”

“Vậy chúng ta đi thôi…” Minh Nguyệt khẽ động, giọng nói ngọt ngào vang lên.

“Còn hai người kia…” Cô gái liếc mắt về phía hang động.

“Mỹ Linh, hai ả đó là người từ Sài Thành tới…phải biết lựa chọn thời điểm…” Minh Nguyệt nói xong liền lấy ra một chùm Bồ Công Anh đặt trên bàn tay, môi hồng khẽ thổi, đám Bồ Công Anh bay lượn xung quanh nàng, và dường như cơ thể nàng cũng trở nên rất nhẹ, cùng hoà vào làn gió như Bồ Công Anh bay đi.

Cô gái tên là Mỹ Linh thở dài, tiếc nuối nhìn hai người trong hang là Hoàng Yến và Lệ rồi rời đi. Tàn Nguyệt giáo là một tổ chức tu luyện Phép Thuật bí ẩn, là thế lực đứng sau chống lưng cho đám người Chợ Đen.

Nhìn hai người xinh đẹp rời đi, đám người kia thở dài mừng rỡ không hết chứ nào dám tiếc nuối, cái tên Tàn Nguyệt giáo không ai không biết. Nhưng vẫn còn hai người đẹp khác khả thi hơn, bọn chúng liền tiến vào hang.

Tìm kiếm khắp hang động chỉ thấy dấu vết đánh nhau, Hoàng Yến và Lệ không giấu được sự thất vọng trên gương mặt. Đang định rời đi thì tiếng bước chân vang lên từ phía cửa hang vọng vào.

“Hề hề…hai người đẹp tìm gì đó…”

“Hai em tìm sung sướng phải không, để bọn anh giúp cho…”

Nhìn ba gã đàn ông cười nham nhở, Hoàng Yến nhíu mày khó chịu, Lệ vẫn điềm tĩnh nhìn vào góc hang, một kẻ nữa vừa xuất hiện.

“Ehèm…ta muốn con rồng…” Kẻ thứ tư lên tiếng.

Ba gã kia có vẻ bất mãn, nhưng cũng không muốn đánh nhau nên hội ý nhanh rồi gật đầu.

“Được, vậy cùng tiến lên, hai con kia của bọn ta, con rồng của ngươi.”

Hoàng Yến chép miệng: “ba người…thêm một người…rồi…tổng cộng bảy người lên hết đây…”

“Ha ha… 3+1=7, em đẹp mà còn vui tính nữa…tuyệt vời…” Một gã khoái chí cười to, nhưng rồi im bặt vì ba tên khác nữa vừa xuất hiện, bọn chúng đã núp trong hang từ trước.

Lệ không muốn mất thêm thời gian, nàng đưa cánh tay đang đeo viên đá lên trước ngực, thúc động ý niệm, viên đá liền sáng hơn.

“Hừm…có vẻ sẽ phải mất chút sức lực thì hai em mới chịu khuất phục. Giờ cùng hợp sức, chút nữa chia sau…” Một trong ba người mới xuất hiện lên tiếng.

Có lẽ kẻ nào cũng không muốn đổ máu lúc này, đông người thì phải chia nhưng vẫn còn đỡ hơn là đánh nhau tranh giành, bọn chúng cùng tiến về phía hai cô gái xinh đẹp.

“Thiệt tình…” Hoàng Yến thở dài, nàng giơ cao quả cầu, từ quả cầu xuất hiện một luồng sáng chiếu vào con rồng, rồi ánh sáng biến mất, con rồng cũng biến mất. Quả cầu của Hoàng Yến bây giờ xuất hiện một con rồng nhỏ bên trong đang ngủ, nàng vừa thực hiện một Linh chú cất con rồng vào quả cầu.

Ngay khi Hoàng Yến xong việc, Lệ nhắm mắt thi triển một Huyền chú, viên đá toả sáng mạnh mẽ, một tay để trước ngực, mặt đất dưới chân nàng sáng lên. Lệ đưa tay còn lại ra phía trước, nhẹ nhàng nắm lại, tưởng chừng như nàng nắm vào không khí nhưng đám người đang xông đến lập tức ngã nhào.

“Định Thân Huyền thuật!”

Lệ hét lớn, ánh sáng dưới chân nàng biến mất, lập tức xuất hiện dưới chân của 7 gã kia và giữ chặt bàn chân bọn chúng dính vào mặt đất, đang chạy mà chân bị giữ chặt nên theo quán tính cả 7 gã cùng ngã sấp mặt.

Cũng như luyện Khí, hệ Phép thuật cũng chia cấp độ cho các câu chú, có bốn cấp độ: Linh chú, Huyền chú, Thánh chú và Thần chú.

“Khốn kiếp…” Đám người nhốn nháo cố ngồi dậy nhìn ánh sáng dưới hai bàn chân mình.

Mặc cho bọn chúng chửi rủa, Lệ thở dài lấy ra hai tấm thẻ, đó là Hồi Thành phù do Thiên Địa Hội chế tạo, có năng lực đưa người VR trở về Sài Thành ngay lập tức và khi đăng nhập trở lại, người chơi có thể lựa chọn xuất hiện ở Sài Thành hoặc vị trí hiện tại.

Hoàng Yến nhận một tấm phù rồi cùng Lệ động ý niệm, lá bùa sáng lên, cả hai biến mất để lại đám người đang kêu gào. Hai thân hình xinh đẹp rời đi nhưng hai tấm phù còn ở lại, rơi xuống và chìm vào đất xác định vị trí. Hai mẹ con Lệ lại hết giờ online, phải trở về Sài Thành để thoát ra.

Chạy mãi mới thoát khỏi cánh rừng, trời đã về chiều, Minh lang thang tìm chỗ nghĩ ngơi vì bụng lại đói. Nhưng vào giờ này mọi người đều tranh thủ trở về nhà, ngoài đường dần vắng bóng người. Đi mãi mà thấy nhà nào cũng đóng cửa kín, Minh chán nản lê bước. Ban đêm thú hoang hoạt động mạnh hơn ban ngày, người dân ở vùng ngoại ô như chỗ này sẽ đóng cửa tắt đèn trước khi trời tối hẳn.

“Này cháu…là người ở vùng khác đến đúng không?”

Đang lơ ngơ thì có người hỏi mình, Minh cúi đầu chào nhóm người đứng ngay sau lưng hắn.

“Dạ, cháu…đang đi tìm chỗ trọ…!”

“Giờ này làm gì còn chỗ nào mở cửa, mà ở đây cũng chẳng có nhà trọ nào đâu…”

“Vậy…” Minh buồn rười rượi không biết làm thế nào.

“Như vầy đi, cháu theo bọn ta về đồn…”

“Ơ…cháu có làm gì đâu…”

“Haha…cứ bình tĩnh, là đồn gác đêm chứ không phải đồn công an. Cứ ở tạm đó rồi sáng mai đi đâu thì đi.”

“Dạ vậy thì tốt quá, cảm ơn…” Hắn cười toe toét sau khi nhận định được bọn họ nói thật.

Theo chân nhóm người tuần tra về trạm gác của họ, Minh được một người tốt bụng dẫn về nhà riêng ở gần đó cho ăn tối. Sảng khoái dội nước lên người sau mấy ngày liền không tắm rửa, Minh tắm thật lâu như bù cho vài ngày qua. No say sạch sẽ, tuy nằm dưới đất nhưng hắn vẫn dễ dàng ngủ say.

Nửa đêm tỉnh giấc, Minh không ngủ lại được nên ngồi dậy tranh thủ vận công khôi phục Khí lực. Nhìn Phong Nha đang để trước mặt, nhớ lại khoảnh khắc đối đầu với con khỉ cấp Linh thú, hắn thầm công nhận sự bá đạo của Cực Phẩm, chỉ dùng chút ít khí lực của bản thân mà có thể đả thương một Linh thú mạnh mẽ hơn mình nhiều lần.

“Tại sao những lần trước mình cũng truyền khí lực vào nhưng nó không biến hình! Không lẽ khi đó mình nói câu đó mới được nó nhận chủ?”

Minh liền cầm Phong Nha lên để thử, truyền khí lực qua nhưng thanh kiếm không có gì khác biệt. Ngẫm nghĩ một lúc, Minh thử lại, và lần này Phong Nha biến đổi, trở thành một thanh kiếm to lớn.

“Thì ra là thế…”

Minh mỉm cười nhìn thành quả. Cán kiếm vẫn có kích thước như cũ nhưng thay vào đó là hoa văn tinh xảo, phần đầu cán trông như vết gãy ngang. Minh đoán là cán kiếm thực dài hơn nhưng đã bị gãy mất một phần vì lý do nào đó. Phần lưỡi kiếm rất lớn, dài hơn một mét có màu trắng giống như răng. Thanh kiếm này được tạo ra để đảm bảo sự công bằng, vì vậy dùng nó với mục đích bảo vệ sự công bằng thì thanh kiếm mới phát huy sức mạnh thực sự.

Thu lại khí lực, thanh kiếm cũng trở lại hình dạng cũ kĩ sứt mẻ, Minh tiếp tục vận công khôi phục. Ban đêm tĩnh lặng, thính giác của hắn đã tăng lên nhiều nên có thể nghe được âm thanh nhỏ hơn từ khoảng cách xa hơn. Minh không thể không phân tâm vì nghe được tiếng trò chuyện xì xào từ phòng bên cạnh, tính tò mò nổi lên, hắn lắng tai nghe ngóng.

“Ưm…anh không đi gác mà mò về đây làm gì…” Một giọng nữ ngái ngủ.

“Hì hì, thèm quá, may có thằng nhóc kia làm lý do để về… Hự…”

Hai vợ chồng chủ nhà làm thật khẽ nhưng Minh vẫn nghe được âm thanh nhóp nhép chuyển động, hắn mỉm cười rồi tập trung chuyên môn, vừa tranh thủ khôi phục vừa luyện Cường hoá. Tới khi không còn nghe âm thanh chiến đấu ở phòng bên thì bản thân cũng buồn ngủ trở lại, định nằm xuống ngủ thêm thì lại có âm thanh chiến đấu vang lên, nhưng là chiến đấu ở bên ngoài chứ không phải trên giường.

Minh tập trung nghe ngóng, tiếng người hô hoán, tiếng vũ khí va chạm và mặt đất rung động. Hắn biết ngoài kia đã có chuyện…

“Anh Quang…có thú vào làng…!” Một người đập cửa một cách vội vã.

“Đù…sao không đánh chuông cảnh báo…” Vị chủ nhà tên Quang luống cuống mặc đồ.

“Chuông bị hư rồi…mau lên anh…”

Hai người đàn ông hối hả chạy đi, để lại Minh với cô vợ sợ quá quên cả mặc quần áo.

Phía ngoài đầu làng là khung cảnh hỗn loạn, một đám người mang theo binh khí đang vây xung quanh một con hổ.

“Graoo…”

Tránh được móng vuốt của nó, Quang nhìn con thú khó hiểu. Thông thường các con thú dùng được Khí lực sẽ có kích thước rất lớn, mà con hổ này chỉ tương đương một con hổ bình thường, nhưng mỗi đòn tấn công của nó lại mang theo Khí lực.

Từ xa, Minh cũng chung suy nghĩ như vậy, sau một hồi khổ tâm không biết nên đi theo Quang hay ở nhà ‘bảo vệ’ vợ gã, Minh cắn răng chạy đi, bản năng sinh tồn mách bảo ở cùng với đám đông vẫn hơn chỉ có 2 người.

Khởi động Mắt Thần, Minh quét thông tin con hổ.

‘Hổ Đông Dương, 3 năm tuổi, thường thú, còn zin.’

“Phụt…” Minh bụm miệng nín cười, ngay cả hổ cũng còn zin.

Nhưng rồi hắn cũng nhận ra vấn đề nên dùng Mắt Thần quét lại, thường thú thì làm gì có Khí lực, nhưng rõ ràng là con hổ đang cho đám người kia ăn hành nếu Quang không tới kịp.

Đúng như Minh thắc mắc, Mắt Thần hiển thị một đốm sáng nhỏ ở trong bụng con hổ, đó là nguồn phát ra Khí lực cho nó. Hắn tiếp tục quét thông tin về đốm sáng đó…

‘Mảnh Long Nguyên.’

“Mảnh Long Nguyên?” Minh há mồm bất ngờ nhìn dòng chữ mà Mắt Thần vừa hiển thị.

Khi một kẻ tu luyện đạt tới cảnh giới nhất định, viên ngọc Nguyên Khí sẽ kết tinh, và Nguyên Khí kết tinh của rồng gọi là Long Nguyên.

Minh vẫn còn đứng hả miệng, Long Nguyên là thứ mà mọi kẻ trong thế giới này đều muốn có, vì hiện tại chỉ có một Long Nguyên duy nhất của Thần Long. Long Nguyên-viên ngọc chứa đựng sức mạnh của kẻ mạnh nhất Thiên Địa VR, dù chỉ là một mảnh nhỏ cũng khiến người ta tranh đoạt đổ máu, thậm chí bỏ mạng.