Chương 16: Chơi khô

Quan sát thái độ của những người đang có mặt ở đây, Minh chắc rằng không ai nhận ra con hổ đang giữ một mảnh Long Nguyên trong người, lăm le lại gần tìm cách hôi của, hắn không muốn thể hiện vì sợ có thêm rắc rối. Con hổ không quá mạnh, Minh đo được những lần tung móng vuốt của nó có sức mạnh dưới 20, nhưng vì những người kia ‘hơi yếu’, tất cả chỉ có thể cầm chân nó chứ không đủ sức giết chết.

“Mọi người ráng cầm cự, Pháp sư Cao Minh sắp đến rồi…”

Một người hô lớn, Minh nghe được liền đứng ngồi không yên, hắn sợ người được gọi là Pháp sư kia sẽ nhận ra nguồn Khí lực trong người con hổ và lấy mất, Minh mặc định rằng mình là người thấy trước nên mảnh ngọc đó là của hắn. Nắm chặt Phong Nha, Minh tiến sát đám đông, dự định sẽ xông vào chém chết con thú lấy mảnh Long Nguyên rồi chuồn gấp. Đang lấy thế chuẩn bị xông vào, Minh giật mình lùi lại vì dòng chữ mà Mắt Thần vừa hiện lên.

‘Cao Minh’

Nhìn ra xa, Minh thấy một bóng người đang tiến đến, là một người đàn ông khoác trên mình một bộ áo vàng giống như những sư thầy khất thực ở thế giới bên ngoài, nhưng người này để tóc.

“Pháp sư Cao Minh đến rồi, mọi người lui ra…!” Quang hét lớn ra hiệu.

Đám người đang vây quanh liền tránh ra, nhường con hổ lại cho người vừa đến. Vị pháp sư nhìn con thú đánh giá làm Minh bấn loạn, miếng ăn ngay trước mặt mà không dám đưa tay lấy. Con hổ gầm gừ, chiếc đuôi đập xuống đất đe doạ, nó thủ thế sẵn sàng lao vào Cao Minh.

“Này, sao cháu dám ra đây, mau lui lại, nguy hiểm lắm…”

Quang phát hiện ra Minh đang núp gần đó nên chạy lại kéo hắn ra xa. Minh không trả lời cũng không lui lại mà tiếp tục khom người nhìn con hổ và pháp sư. Quang đành đứng luôn ở đó, có ý che chắn cho hắn.

Đang chăm chú nhìn con hổ, Cao Minh ngưng trọng nhìn về hướng rừng cây. Minh thoáng bất ngờ rồi cũng nhìn theo, miệng hả ra không ngậm lại được vì bóng hình xinh đẹp đang lơ lửng trên không. Xung quanh nàng như có cơn gió cuốn theo những bông hoa trắng, nhẹ nhàng đặt chân xuống mặt đất.

Tất cả đều bị cô gái vừa xuất hiện thu hút ánh mắt, cả con hổ cũng thôi gầm gừ nhìn nàng. Nhưng không nói một câu, Cao Minh liền giơ cao cây trượng, tay còn lại duỗi thẳng hai ngón để trước ngực, miệng lầm bầm thi triển chiêu thức nhắm vào Minh Nguyệt. Vị Pháp sư này biết rằng người con gái xinh đẹp kia nguy hiểm hơn con hổ nhiều lần.

Cây trượng bay lên lơ lửng trên không toả ra ánh sáng vàng kim, sau đó rung lên dữ dội rồi lao thẳng về phía Minh Nguyệt. Bị tấn công mà không có lý do rõ ràng nhưng Minh Nguyệt dường như không hề lo lắng, ngược lại còn có ý dễu cợt ra vẻ sợ hãi nhưng miệng mỉm cười. Những bông hoa trắng xung quanh nàng bay tới bám vào cây trượng và giữ nó lại. Hoa và trượng giằng co giữa không trung, không hề có âm thanh hay chấn động.

Ngay lúc đó con hổ như tỉnh cơn mê, nó gầm lên rồi lao tới tấn công Minh Nguyệt. Người đẹp bị lão pháp sư kia đánh không nói lý lẽ đã khiến Minh cảm thấy bất bình, giờ nhìn thấy con hổ di chuyển, Minh giật mình tưởng nó bỏ chạy nên lập tức lao lên nhắm vào đốm sáng giữa bụng con thú vung kiếm.

Graoooo…

Con hổ đang lao về phía Minh Nguyệt nhưng vẫn nhận ra Minh, nó kịp cho hắn một trảo rồi mới bị Phong Nha cắt đôi người. Minh cũng kịp toàn lực phòng ngực nên không tổn thương, chỉ bị con hổ tát bay ra xa. Việc con hổ bất ngờ tấn công Minh Nguyệt không làm mọi người bất ngờ, mà hành động vừa rồi của Minh mới làm tất cả sửng sốt.

Lợi dụng hỗn loạn, Cao Minh biến chiêu, phần đầu cây trượng tách ra lao tới Minh Nguyệt thật nhanh đánh bật nàng ra xa.

“Á…” Tiếng rên cực kì ngọn ngào của Minh Nguyệt.

Cao Minh thu cây trượng về, quay sang nhìn xác con hổ bị cắt làm hai rồi nhìn Minh, nhìn thanh kiếm trong tay hắn.

“Thí chủ…mau buông bỏ yêu kiếm, quay đầu là bờ…”

Minh nổi máu nóng: “Buông cái đầu ông, đàn ông mà đánh phụ nữ, đi tu mà ăn hiếp phụ nữ…”

Cao Minh nheo mày: “Mau cải tà quy chánh, nếu còn tiếp tục sử dụng thì thanh kiếm đó sẽ khiến ngươi trở thành người như kẻ kia…” Vừa nói vừa hướng mắt về phía Minh Nguyệt.

Minh trợn mắt: “Ông bị gì vậy, một thanh kiếm mà biết ta thành nữ giới… Vậy ông xài cây gậy đó thì biến thành cái gì? Mọc thêm một cái ấy à?”

Thật ra Minh hiểu gã ám chỉ điều gì. Hệ phép thuật chia làm nhiều nhánh nhỏ: Người luyện và dùng phép thuật theo cách thông thường được gọi là phù thuỷ, năng lực phù thuỷ dùng gọi là phép thuật. Còn những người luyện theo cách đặc biệt khác và dùng năng lực đó với mục đích cứu giúp nhân sinh như Cao Minh được gọi là pháp sư, năng lực của họ gọi là pháp thuật. Những người còn lại luyện phép thuật theo cách tà ác bị cấm được gọi là yêu nhân, năng lực của họ gọi là yêu thuật-ma thuật, Tàn Nguyệt giáo là môn phái luyện theo cách này. Vì thế yêu nhân và pháp sư là kình địch của nhau.

Khẽ vuốt lại mái tóc, Minh Nguyệt không hề hấn gì sau đòn đánh của Cao Minh, thực lực của nàng hơn gã rất nhiều nên chỉ muốn đùa cho vui. Dáng người yêu kiều chống nạnh nhìn thanh niên đang đối đầu với Cao Minh, nàng mỉm cười vì hắn ngây thơ, ngây thơ tới mức không biết nàng là ai, hắn có ý giúp mình trong khi nàng tới đây là để bắt hắn. Và nhất là bản thân Minh Nguyệt khẽ rung động vì câu chửi của hắn dành cho Cao Minh.

Đám người xung quanh đã dạt ra rất xa ngay lúc Minh Nguyệt tới, bọn họ không dám ho he lên tiếng gọi Minh trở lại, một phần vị sợ trúng đạn lạc, một phần cũng vì quá bất ngờ trước sự thể hiện của hắn.

Cầm kiếm trong tay, Minh không cần biến đổi Phong Nha vẫn có thể chém chết con hổ. Vì con thú này vẫn chỉ là một con thú bình thường, không hề biết dùng Khí, nó mạnh là vì mỗi đòn đánh được mảnh Long Nguyên kia bổ sung Khí lực. Minh thầm hối hận, lúc nãy bất ngờ và tiếc của nên xông lên không suy nghĩ để bây giờ tự chuốc rắc rối vào đầu mà còn chưa lấy được mảnh ngọc. Cao Minh không thay đổi thái độ trước câu nói của hắn nhưng đang chuẩn bị ra đòn.

“Vậy…ngươi muốn ta phải ra tay…”

Cao Minh nói xong giơ cây trượng lên lần nữa, cây trượng toả sáng. Minh cầm chặt Phong Nha thủ thế, hắn biết chạy cũng không được nên quyết định ‘chơi khô khí’ luôn. Nhưng không như Minh đoán, Cao Minh không phóng trượng tới mà dộng thẳng xuống đất, một áp lực vô hình đánh bật Minh ra sau ngã vào xác con hổ.

“Hừm…như vậy là đủ rồi nhé…!”

Minh Nguyệt cất tiếng, giọng nói ngọt ngào mê người. Nàng lấy ra một nắm cánh hoa hồng ném lên không trung.

“Vạn Kim Hoa trận!”

Sau tiếng hô của Minh Nguyệt, những cánh hoa được nàng ném lên lập tức biến thành vô số cánh hoa khác, giống như một cơn lốc hoa quấn lấy Cao Minh. Từ bên ngoài chỉ còn thấy ánh sánh của cây trượng le lói chứ không còn nhìn thấy vị pháp sư đâu.

“Thật lợi hại…”

Một người lực lưỡng xuất hiện đứng giữa Minh Nguyệt và Cao Minh(còn đang bị Hoa trận cuốn chặt), ánh mắt say đắm nhìn người con gái xinh đẹp.

“Ngươi thật là…chai mặt nhất thiên địa…” Minh Nguyệt tỏ vẻ khó chịu.

Người vừa đến không ai khác chính là Hoàng Anh, cũng là đàn ông nên hắn si mê Minh Nguyệt từ lâu. Nhiều lần lân là làm quen nhưng đều bị nàng từ chối, tuy vậy hắn không bỏ cuộc mà thường bỏ qua lỗi vi phạm của Tàn Nguyệt giáo trong phạm vi chiếm cứ của Bang-hội miền trung nhằm lấy lòng người đẹp.

“A…đông đủ quá nhỉ…” Một giọng nam khác vang lên.

Thêm một kẻ lực lưỡng khác xuất hiện bên cạnh Hoàng Anh, gã cũng nhìn Minh Nguyệt đầy thèm muốn, nhưng là sự thèm muốn của kẻ đi săn trước con mồi.

“Thiên Long…ngươi xê ra…” Hoàng Anh khó chịu cảnh báo.

Những kẻ Chợ Đen là kẻ thù bị Thiên Địa Hội săn tìm, nói cho đúng ngôn từ chuyên ngành thì đám người chợ đen vi phạm bản quyền, tương tự như một người xài phần mềm crack. Tàn Nguyện giáo chống lưng cho Chợ Đen nên gián tiếp trở thành kẻ thù của Thiên Địa Hội, vì thế nhìn thấy Minh Nguyệt, một trong những người quan trọng của Tàn Nguyệt giáo nên Thiên Long cảm thấy rất ‘kích thích’.

Lúc hai gã đàn ông đang cãi nhau, Cao Minh cố gắng thoát khỏi Hoa trận, cây trượng đang cắm trên mặt đất toả sáng dữ dội xua tan cơn lốc hoa. Vị pháp sư này không quan tâm tới hai gã trai trước mặt, hai tay để trước ngực niệm chú, chân đưa lên tung cước sút cây trượng bay về hướng Minh Nguyệt.

Thiên Long nhận ra hành động của Cao Minh, gã cũng tung cước đạp Hoàng Anh ngã ra đúng tầm cây trượng bay tới.

“Éc…”

Cây trượng lao thẳng vào mông Hoàng Anh, vì để lấy le trước gái đẹp nên hắn không thèm phòng ngự dù kẻ địch mạnh là Thiên Long đang đứng bên cạnh, kết quả là bị đạp ngã ra, mông hắn ở đúng nhắm của Cao Minh, không tránh khỏi mà chỉ kíp ré lên một tiếng thảm khốc.

Cao Minh kiệt sức khuỵ xuống, Hoàng Anh cũng khuỵ xuống ôm mông. Thiên Long vận lực lao tới tấn công Minh Nguyệt trong khi nàng vừa tụ những cánh hoa bị Cao Minh đẩy ra thành một nắm đấm nhắm vào hắn.

“Ngươi còn dai lì hơn cả tên kia…”

Minh Nguyệt nhẹ nhàng nói rồi thi triển một thuật chú khác, cả người nàng sáng lên giữa màn đêm. Thiên Long cũng lấy vũ khí ra sau khi đánh tan nắm đấm bằng hoa của nàng.

Phù…hộc…

Minh cắm đầu chạy vào rừng, hắn không thích rừng nhưng đó là chỗ an toàn nhất mà hắn có. Ngay khi bị Cao Minh đánh văng ra, rồi Minh Nguyệt tấn công Cao Minh, hắn đã âm thầm rút lui khi Hoàng Anh còn chưa xuất hiện. Tiếc gái đẹp nhưng Minh biết gã pháp sư kia sẽ không làm gì được nàng.

Chạy tới khi cạn kiệt Khí lực lẫn thể lực, Minh dừng lại dùng Mắt Thần quét xung quanh một lượt rồi mới ngồi nghỉ dưới một gốc cây. Tới khi đỡ mệt, hắn dùng Mắt Thần quét xung quanh một lần nữa rồi mới từ từ mở bàn tay dính máu đang nắm chặt ra xem. Lấy vạt áo lau khô máu của con hổ xấu số, Minh sung sướng nhìn mảnh Long Nguyên đang toả ánh sáng tím trên tay mình.