Chương 14: Biến hình

Sáng hôm sau tại Sài Thành…

Lệ và Hoàng Yến bước vội trên phố, hai mẹ con nàng vừa trở lại Thiên Địa VR.

“Hôm qua mất thời gian quá…giờ mình phải tranh thủ nha con gái…”

“Dạ…”

Lệ dịu dàng nói, Hoàng Yến vui vẻ đồng ý cùng mẹ tiến về Trung Sơn, nơi được mệnh danh là thánh địa của Thiên Địa Hội. Đây là trung tâm thương mại lớn nhất miền nam, là nơi diễn ra hàng loạt ‘giao dịch’ lớn nhỏ mỗi ngày. Theo sau là hai trợ lý ảo lực lưỡng với vai trò vệ sĩ, tương tự gói ‘hoàn mỹ’, việc sử dụng trợ lý ảo cũng phải trả tiền, người chơi chỉ được miễn phí dùng trợ lý ảo 8 giờ đầu tiên để làm quen và ‘trải nghiệm’. Rút kinh nghiệm từ lần trước gặp mụ phù thuỷ nên Lệ quyết định dẫn theo vệ sĩ cho chắc.

Để di chuyển xa, hầu hết mọi người thường dùng Cường thú hoặc Linh thú, các con vật chuyên dùng cho việc vận chuyển ở cấp độ này có thể hoạt động cả ngày mà không cần nghỉ ngơi.

“Sao con nào cũng mắc quá vậy…” Hoàng Yến nhăn nhó khi thấy cái giá quá chát, Lệ cũng chung cảm giác đó nhưng nàng vẫn giữ được nét thản nhiên trên gương mặt xinh đẹp.

Một Linh Mã cũng có giá vài trăm triệu, vượt quá khả năng tài chính của Lệ. Nàng cần di chuyển nhanh nên ngựa là lựa chọn hàng đầu.

“Thưa phu nhân! Nếu không đủ tiền thì chúng ta chọn Cường thú cũng được.” Trợ lý của Lệ lên tiếng.

“Nhưng chúng ta cần đi gấp…”

“Đâu phải cứ thú đắt tiền mới có thể đi nhanh đâu… Chào hai người đẹp!” Một gã trai bảnh bao ăn mặc lịch sự bước tới nhe răng chào hai mẹ con Lệ.

Không để cho đối phương lên tiếng, thanh niên nói tiếp: “Ta có thể giúp hai nàng tìm được thú cưng như mong muốn, lại còn có thể kiếm thêm tiền từ chúng rất nhanh chóng…”

“Giống như ta đây…mới vào Thiên Địa VR được hai tháng nhưng đã sở hữu một con rồng quý hiếm…” Gã vừa nói vừa chỉ về phía con rồng đang nằm ngoài bãi cỏ.

“Woa…”

Đúng thứ mình cần gấp lúc này, Hoàng Yến không khỏi trầm trồ. Người luyện hệ phép thuật có thể bay, nhưng đó là bay trong khoảng cách ngắn hoặc trong chiến đấu chứ không đủ sức để bay đường dài. Vì thế người ta dùng những con thú có khả năng bay làm phương tiện di chuyển trên không, và rồng là loài được dùng làm phương tiện bay để thể hiện độ sang chảnh bậc nhất.

Thấy biểu hiện của Hoàng Yến gã cười thầm nói tiếp: “Bây giờ mỗi nàng chỉ bỏ ra một số tiền nho nhỏ, đầu tư mua một con thú, nhưng có thể lấy lại tiền rất nhanh chóng. Đây, đây là hai con thú mới nhất của ta…nàng mua một con sau đó giới thiệu cho 3 người khác cùng mua nữa thì sẽ được chiết khấu %, và 3 người này lại giới thiệu bán cho 9 người khác nữa thì hai nàng sẽ tiếp tục nhận % chiết khấu... Cứ như thế…hai nàng sẽ nhanh chóng có tiền để tự mua những thứ đắt tiền như ta đây mà không cần xin tiền ba mẹ….”

Lệ rất điềm tĩnh nhưng lúc này thì không thể, mong muốn đi tìm con trai nhưng dây dưa mãi vẫn còn ở đây. Trước cái điệu cười khả ố và cái nheo mắt của Hoàng Yến, Lệ lấy ra một viên đá lấp lánh đặt trong lòng bàn tay. Gã trai nhìn thấy liền hoảng sợ định bỏ chạy nhưng không kịp, từ viên đá toả ra một làn khói trắng bay vào mũi hắn, đi được vài bước thì quỵ xuống ngủ say. Lệ vừa thực hiện một thuật chú, nàng cũng không muốn gây hại cho hắn nên chỉ dùng thuật chú gây mê trong y học. Còn thanh niên bán thú đa cấp kia quá yếu đến nỗi không thể chống cự Mê thuật cấp thấp.

Hoàng Yến cũng nhanh chóng lục trong người hắn lấy ra một thứ giống như chiếc vảy.

“Hai người đem hắn ra ngoài giúp ta…” Lệ nói với hai gã trợ lý.

“Thưa phu nhân…đây là phạm luật!”

“Hai người đừng nói cho ai biết là được rồi…Vậy nha, cảm ơn!”

Không chờ hai tên trợ lý nói thêm câu nào, Lệ và Hoàng Yến mỉm cười chạy ra chỗ con rồng đang nằm.

“Hai người lại tiếp tục phạm luật…”

Bép…

Bép… “Khốn…”

Thanh niên còn đang mê ngủ vung tay tát vào mặt mình hai cái liền vì bị ruồi đậu lên mặt. Minh mở mắt tỉnh ngủ, trời đã sáng, trên người hắn phủ lên bộ quần áo cởi ra tối qua. Ngồi dậy ngó quanh nhưng không thấy con chuột xinh đẹp của hắn đâu, tiếc nuối đưa tay lên vuốt mặt, trên má còn in hằn hai dấu bàn tay đỏ chót.

“Nỡ bỏ đi như vậy sao…”

Mặc quần áo rồi nhìn lại dấu vết trận chiến tối qua, Minh cất bước. Cả ngày hôm qua hắn chưa ăn gì, bụng đói cồn cào. Vừa đi vừ tìm trái cây rừng ăn cho đỡ đói, cũng may là trong rừng có nhiều cây quả ăn được nên chỉ một lúc Minh đã no bụng.

“Hôm nay phải ra khỏi khu rừng này…Ủa…”

Trước mặt hắn là khu rừng đầy dấu chân người và dấu chân thú còn mới. Rồi âm thanh tiếng bước chân của một sinh vật to lớn rõ dần, Minh băt đầu run vì âm thanh này hắn đã từng nghe thấy.

Rầm…

Một sinh vật lông lá dừng lại trước mặt hắn với ánh mắt đầy tức giận, chính là con khỉ tối hôm qua.

“Bỏ mẹ…” Minh thốt lên một câu vì đằng sau con thú là một đám người.

“Chính nó, giết nó…” Gã béo lồng lộn nhìn Minh, trông gã rất phẫn nộ.

Không biết nên làm gì trước tình hình này, Minh chỉ biết nắm chặt Phong Nha đề phòng. Đầu hàng cũng chết mà đánh thì làm gì có cửa đánh lại.

“Thì ra là các ngươi tàn phá chỗ này…”

Một giọng nói quen quen vang lên, Minh nhận ra đó là gã đánh nhau với Thiên Long hôm qua.

“Hừm…Ngươi đừng tưởng mình mang họ Hoàng thì muốn gì cũng được. Thằng khốn này đã thả hết thú của ta đi, đây là chuyện riêng, ngươi đừng xen vào.” Gã béo nói với Hoàng Anh.

Hoàng gia cố tình che giấu thân phận của Hoàng Anh để thực hiện một kế hoạch bí mật. Vì thế hầu hết mọi người chỉ biết Hoàng Anh là một thủ lĩnh của Bang-hội Miền Trung do Hoàng gia thành lập và cai quản. Và họ cũng tạo ra cái cớ rằng Hoàng Anh cùng họ Hoàng để cất nhắc đảm nhiệm vị trí khá quan trọng trong tổ chức.

“Ngươi cũng là một thành viên của tổ chức, vậy mà cố tình vi phạm điều luật…”

Hoàng Anh nói lấp lững, hắn cũng giống Thiên Long, là người đảm bảo các điều luật của tổ chức được mọi người tuân theo.

Gã béo nghiến răng, lão đã bỏ ra số tiến rất lớn cho chuyến đi này, bắt được hai linh thú quý hiếm nhưng lại bị Minh thả mất, bây giờ lại bị tên tên Hoàng Anh khó chịu này phát hiện đi săn trái phép.

“Tui bay…giết hai đứa nó cho tao…” Gã rống lên ra lệnh cho đám thợ săn.

Nhóm thợ săn đó cũng là làm thuê, bọn hắn không muốn cuộc sống chấm hết ở chỗ này, vì dù gì cũng là do lão béo chủ mưu, nếu bị phạt thì bọn hắn cũng bị nhẹ, sau này còn có thế tiếp tục hành nghề. Còn giờ mà đánh, nếu không hạ được Hoàng Anh thì coi như xong đời. Vì vậy không ai đám tiến lên theo lệnh của gã béo. Chỉ có con khỉ không chấp nhận đứng im…

“Ngươi…tránh ra, ta chỉ muốn thằng khốn đó!” Con khỉ đột cất tiếng, đôi mắt toả ra ánh sáng màu lam đe doạ.

“Hừ…ngươi muốn làm gì? Cái gương của Long tộc còn đó mà chưa sợ sao?” Hoàng Anh nheo mắt nhìn con khỉ.

“Ta nói là chỉ cần thằng nhóc đó…” Con khỉ bất mãn lao lên tấn công Hoàng Anh.

Nhóm thợ săn không dám đánh Hoàng Anh nhưng Minh thì có, bọn chúng cũng xông lên vây hắn lại.

Ầm…

Con khỉ văng ra sau khi va chạm với Hoàng Anh, nó gầm lên rồi gồng người, toàn thân được Linh khí cương hoá tiếp tiếp tục lao đến tấn công gã thanh niên lực lưỡng đã hoá thân thành một người bằng vàng. Tốc độ và uy lực va chạm rất mạnh tạo ra chấn động khủng khiếp.

Bên kia, Minh đang đứng trong vòng vây của đám thợ săn, hắn vô phương chống cự nên chỉ biết đứng im nhìn người ta. Ngay lúc đó con khỉ bị Hoàng Anh đấm bay đi, trượt dài văng vào chỗ bọn chúng.

“Tụi bay còn chờ cái gì nữa…xông lên đánh hắn mau lên…không là chết cả lũ bây giờ…” Gã béo đứng la hét inh ỏi.

Đám người thợ săn miễn cưỡng xông tới giao chiến với Hoàng Anh, con khỉ bò dậy nhìn thấy Minh liền gầm gừ.

“Tại sao mày dám thả thú của tao?”

“Thì mày cũng là một con thú đó thôi…” Minh cũng điên tiết chửi lại.

“Hừm…con người rác rưỡi…” Con khỉ gầm gừ rồi vận lực nhắm vào Minh.

Cầm chặt Phong Nha trong tay, Minh cũng vận lực lên toàn thân và truyền vào thanh kiếm, miệng lầm bầm: “Giống loài nào cũng cao quý, chỉ có những kẻ như ngươi mới là rác rưởi…”

Nói xong, Minh cảm thấy Phong Nha vừa rung lên, giống như trái tim đang đập. Rồi trong khoảnh khắc con khỉ lao tới, cũng là lúc Phong Nha biến đổi. Từ một thanh kiếm cũ kĩ biến thành một thanh kiếm có phần lưỡi rất lớn không hề sứt mẻ. Nhìn Phong Nha trong hình dạng mới đầy mạnh mẽ, Minh tự tin vung kiếm chém thẳng vào nắm đấm của con khỉ.

Ầm… Roẹt…

Sau âm thanh va chạm là âm thanh da thịt xương bị cắt đứt. Phong Nha trong tay Minh cứ thế chẻ dọc nắm đấm và cánh tay con khỉ tới tận khuỷu tay nó một cách dễ dàng. Rồi Minh vặn kiếm, lưỡi kiếm lắc qua rời khỏi tay con khỉ, cùng lúc đó là đoạn cánh tay lông lá đã bị chẻ làm hai của rớt xuống đất. Nhưng sau cú chém, Phong Nha lại trở lại nguyên hình là thanh kiếm cũ kỉ, vì khí lực ít ỏi của Minh chỉ đủ duy trì trạng thái đó để chém một nhát duy nhất.

“Agaaa….”

Đau đớn gầm lên, con khỉ bị Minh chém đứt tay lần thứ hai, lần trước là nó khinh thường không phòng bị, lần này nó toàn lực Cường hoá cơ thể nhưng vẫn bị chém một cánh dễ dàng.

Đám người bên cạnh ngừng chiến, không ai tin nổi một tên yếu ớt như Minh có thể chém đứt tay một Linh thú cường hãn như vậy.

Nhìn con khỉ lăn lộn với cánh tay cụt, Minh biết không có cơ hội thứ hai nên lập tức bỏ chạy. Gã béo sợ tái mặt không dám lên tiếng, chỉ múa máy chân tay ra hiệu bọn người kia đuổi theo. Nhưng nào ai dám quay lưng lại khi còn một đổi thủ mạnh mẽ đã lĩnh ngộ Thạch hoá đỉnh cấp, còn bọn chúng chỉ mới lĩnh ngộ Cường hoá. Sở dĩ có thể bắt được Sửu Thành Niên và Xuân Yến là dùng chiêu đánh hội đồng và đặt bẫy sẵn.

Dùng hết khí lực nên Minh cố chạy càng nhanh càng tốt, chỉ chạy bằng thể lực mà còn ở trong rừng nên một kẻ dùng khí lực có thể bắt kịp dễ dàng. Nhưng may mắn là không có kẻ nào đuổi theo.

“Hihi…mẹ liều thật đấy!” Hoàng Yến ngồi phía sau ôm chặt Lệ.

“Hy vọng không ai thấy…hì!”

Lệ ngồi trước cầm dây cương, hai mẹ con nàng đang cưỡi trên con rồng cướp được một cách trắng trợn từ thanh niên đa cấp kia. Thú cưỡi có thể bay vô cùng đắt, con rồng hai người đang cưỡi chỉ là một Cường thú cũng có giá đến vài tỉ. Mảnh vảy rồng mà Hoàng Yến lấy được là ‘Khế vật’, có tác dụng giống như chìa khoá xe, con rồng chỉ phục vụ người nào mang thứ đó.

Hoàng Yến lấy ra một quả cầu thuỷ tinh, quả cầu sáng lên theo ý niệm của nàng, bên trong hiện lên hình ảnh của Minh lúc đang bị con chó của Như Bảo cắn, nàng mím môi: “Thằng em hư đốn, lo mà ở yên đấy, chạy lung tung để chị mày phải xấu như ma thì chị cắt chim mày…”

Lệ phì cười rồi nhớ lại hôm qua, viên đá của nàng và quả cầu thuỷ tinh của Hoàng Yến có được qua giao kèo với mụ phù thuỷ…

Sau khi thực hiện giao ước, mụ phù thuỷ lấy ra hai món bảo vật đó giao cho hai mẹ con. Ả tận tình hướng dẫn sử dụng, nhưng thực ra là mụ ta câu giờ. Lệ biết rõ mụ ta đã tìm thấy Minh nhưng cho tới khi hai mẹ con nàng gần hết giờ online mới chịu hiển thị lên quả cầu. Quả cầu thuỷ tinh đó là một bảo vật được chế tạo từ mắt của một con rồng. Nó có khả năng kết nối với trí nhớ của nhiều con rồng khác, từ đó cho phép người sử dụng quả cầu có khả năng nhìn thấy hình ảnh mà một con rồng nào đó đã thấy. Và khi Minh bị con chó cắn thì có một con rồng bay ngang nhìn thấy cảnh đó.

Tuy là bị mụ ta câu giờ nhưng ít Lệ cũng biết đó là may mắn, vì không phải chỗ nào cũng có rồng bay qua nên nếu mụ không thấy Minh thì hai mẹ con nàng tự đi tìm cũng rất mệt.

Nắm chặt dây cương, Lệ điều khiển con rồng bay theo đường ngắn nhất.

“Hộc…phù…may là sáng ăn được chút trái rừng, có sức mà chạy chứ không…là chết chắc rồi… A…A...Át xìi…!” Dựa lưng vào gốc cây nghỉ ngơi, đang thở hồng hộc mà còn hắt xì, rồi ngay sau đó Minh cảm thấy như dương vật nhói lên một cái không rõ nguyên do.

“Ai nhắc tới mình hay sao ta!” Hỏi vu vơ một câu rồi tiếp tục chạy.