Trên con đường tấp nập của Thiên Ấn Vệ Thành, một ánh mắt nhìn đăm đăm vào hai tên Nam Vu, Tử Long. Ánh mắt đó có chút trầm tư, một hoài niệm, lại có một chút bi ai. Hắn khẽ thở dài quay người bước đi. Hắn lững thững lang thang trên con phố dài trong vô định. Cuối cùng biến mất sau một con phố. Bên cạnh là một tòa biệt phủ xa hoa lộng lẫy. Ngoài cửa có treo một cái biển “Sở Gia”.
Trên thế gian này, nhân loại chính là sinh linh hoàn hảo nhất. Nhân loại nắm giữ trí tuệ và sức mạnh mà không một giống loài nào có thể so sánh cùng. Từ khi thiên địa còn sơ khai, nhân loại đã là con cưng của tạo hoá.
Tương truyền rằng ba trăm vạn năm trước, nhân loại hoàn toàn thống trị toàn bộ thế giới này.
Nền văn minh mà nhân loại tạo ra đã trở thành điều mà các giống loài khác vô cùng khát vọng.
Nhưng cũng từ ba trăm vạn năm trước, nhân loại bước vào một kỷ nguyên mới. Người đời sau gọi là “Kỷ nguyên thiên diệt”.
Trải dài suốt ba trăm vạn năm, nhân loại đưa nền văn minh của mình trở nên vô cùng sáng chói, phủ lên một bóng mờ trong dòng lịch sử với phần còn lại của thế giới. Cho đến một ngày “Kỷ nguyên thiên diệt” chấm dứt. Để lại hàng vạn tàn tích như minh chứng về những đế chế vĩ đại và hằng hà sa số nghi hoặc.
Cái tên của nhân loại đã không còn khiến hàng tỷ sinh linh khác run rẩy mỗi khi nghe thấy. Và bằng một cách nào đó, các sinh linh đó đã học cách tiến hoá đến hình thái mà bọn chúng mơ ước. Hình thái của nhân loại.
Mười vạn năm sau, dẫu rằng nhân loại không còn vị thế như ngày xưa nhưng vẫn khiến các sinh linh khác chùn bước mỗi khi đối mặt.
Dần dần, nhân loại bắt đầu tìm cách phá giải những bí ẩn của thời đại xa xưa.
Một trong số đó được cho là nguyên nhân bắt đầu của “Kỷ nguyên thiên diêt”. Ngũ Bộ Thiên Thư!
Không ai biết chính xác đó là gì! Có một truyền thuyết cho rằng đó là năm khởi nguyên của tất cả các điển tịch công pháp mà ngày nay nhân loại cũng như các giống loài khác đang học tập và sử dụng. Cũng không biết từ khi nào đã có lời đồn rằng kẻ tập hợp được Ngũ Bộ Thiên Thư sẽ một lần nữa đưa nhân loại đến đỉnh cao thống trị thế giới.
Trùng hợp thay, nhân loại phát hiện ra năm tòa thần điện cổ xưa có khắc năm dấu ấn. Một trong số đó có chữ “Hoang”.
Hôm nay đôi mắt của Gia chủ Sở Đỉnh Thiên có vẻ mệt mỏi. Gã nhìn xấp tài liệu cơ mật trước rồi trầm tư thật lậu. Trong căn mật thất heo hút ánh sáng này còn có bảy lão giả khác chăm chú nhìn nhất cử nhất động của gã. Dường như bọn họ muốn nhìn thấy một chút biến hóa trong biểu cảm của gã gia chủ. Sở Đỉnh Thiên buồn bực đẩy xấp tài liệu qua một bên rồi liếc qua một lão giả đứng trong góc phòng. Lúc này ai tinh mắt có thể nhận ra còn một lão già thứ tám đang nhắm mắt dưỡng thần. Lão tồn tại ở đó lại như hòa vào thiên địa. Một chợp mắt còn thấy, chớp mắt sau như đã bị tách ra khỏi thiên địa.
Sở Đỉnh Thiên hỏi:
- Thất thúc! Mấy ngày trước Hoa nhi mang một người lạ về. Là thúc đồng ý lưu kẻ đó lại?
Lão giả chỉ lẳng lặng không nói. Mấy ánh mắt khác cũng có chút xíu ý tứ nhìn qua. Sở Đỉnh Thiên không nói gì nữa, chỉ trầm tư nhìn về phía trước.
Chợt lão giả nói:
- Gia chủ! Mọi thứ Sở gia ta có đều là từ sâm lâm. Đừng quá tuyệt tình với sâm lâm, bằng không Sở gia không chắc đã còn là Sở gia.
Sở Đỉnh Thiên giật mình nhìn qua lão rồi gật đầu ý đã hiểu. Một vài ánh mắt bất mãn liếc qua lão giả nhưng không một ai lên tiếng.
Ở Sở gia lão rất ít khi lên tiếng, nhưng mỗi lời nói của lão lại không một ai dám khinh nhờn. Tu vi của lão ở Thiên Ấn Vệ Thành đã thuộc lớp thần long thấy đầu không thấy đuôi. Lão là trụ cột vững chắc nhất để Sở gia làm vốn đứng chân tại Thiên Ấn Vệ Thành này suốt một ngàn năm qua.
Sở Đỉnh Thiên nhìn qua một lượt rồi nói:
- Thất thúc đã nói như vậy rồi! Chuyện Hoang ấn ở Thần điện Sâm lâm tạm thời chúng ta không nhúng tay vào. Mọi người không nên hành động lỗ mãng.
Đại trưỡng lão Sở Hoành Không giật thót vội nhảy ra nói.
- Thúc thúc! Đại ca! Thần điện ở Sâm Lâm dị biến. Hoang ấn hiện, chuyện này vạn năm mới chưa hề có. Lần này chúng ta không tham gia chẳng phải quá phí phạm một cơ hội tốt hay sao?
Chợt một tiếng “hừ” nhẹ làm Đại trưởng lão rùng mình. Gã im bặt ngoan ngoãn ngồi xuống.
Lão giả không nói gì nữa mà nhẹ nhàng lướt qua đám người rồi biến mất sau cánh cửa. Sở Đỉnh Thiên cũng lắc đầu bước ra ngoài. Chỉ còn một đám người giả vờ trầm tư suy nghĩ.
Bên ngoài trời đã xế chiều. Sở Đỉnh Thiên chầm chậm qua một vài hành lang, cho đến cuối một lối rẽ ẩn sau rặng Tử Linh Trúc, có hai gã hộ vệ bước lên cung kính chào gã.
- Đã điều tra được thân thế của kẻ mà tiểu thư đem về chưa?
Hai gã hộ vệ nhìn nhau rồi lắc đầu. Một trong hai cúi thật sâu nói.
- Thuộc hạ bất tài! Kẻ này cứ như từ không khí bước ra vậy. Chúng thuộc hà đã điều tra toàn bộ Thiên Ấn Vệ Thành cũng không thấy có Linh ấn nào thuộc về hắn.
Sở Đỉnh Thiên nhíu mày, gã hộ vệ còn lại chắp tay nói:
- Khởi bẩm đại nhân! Thuộc hạ đã lấy mẫu Linh ấn của hắn gửi tới nhờ Chiến Thần Điện và Ma Pháp Công Hội điều tra. Nếu có tin tức gì sẽ có người thông tri chúng ta biết.
- Cũng chỉ còn cách đó! Hắn vẫn do tiểu thư chăm sóc sao?
- Vâng!
Sở Đỉnh Thiên không nói gì nữa. Gã định bước qua ngưỡng cửa phía trước nhưng rồi lại thôi. Gã xoay người về hướng tháp gia chủ mà đi.
Đằng sau cánh cửa đó là tiểu viện của ái nữa Sở gia. Bên trong một góc phòng nhỏ của kẻ hầu có một tên thiếu niên đang nằm im mê man, trên mặt tràn đầy thống khổ. Hắn chỉ cỡ mười bốn tuổi, dáng người thon tựa như công tử của một thế gia danh vọng nào đó. Nhưng là làn da đã thâm đen, khuôn mặt chằng chịt vết sẹo. Có cũ có mới. Chỉ có bàn tay thuôn dài như minh chứng về một cái thân thế phi phàm nào đó.
Ngay lúc này, đứng bên cạnh hắn có một bóng người trầm tư. Hắn thì thầm tự trách cái gì đó rồi thở dài một tiếng. Từ trong lòng ngực hắn móc ra một cái giới chỉ cũ kỹ sau đó đeo vào bàn tay phải của tên thiếu niên. Dường như thấy chưa đủ, hắn lưỡng lự một chút lại móc ra một viên ngọc màu tím sau đó chạm nhẹ lên mi tâm tên thiếu niên. Thật kỳ lạ, viên ngọc chợt như tan ra rồi biếm mất.
Hắn nhìn thiếu niên nằm an tĩnh ở đó. Nét mặt thống khổ đã dần biến mất. Chợt có một tia từ ái hiếm hoi hiện ra trên khuôn mặt lạnh lùng.
- Dù có là nghiệt duyên thì con cũng là con trai ta! Đây có lẽ là số định đã an bài.
Nói rồi hình bóng hắn mờ dần cho đến khi hoàn hoàn biến mất trong thiên địa.
Lúc này cánh cửa phòng khẽ mở ra. Một nữ hài nhỏ nhắn thò vào nhìn qua tên thiếu niên. Thấy hắn vẫn một bộ nằm bất động ở đó thì an tâm bước vào rồi khép cửa lại. Tiểu nữ hài đến bên cạnh hắn rồi lấy một viên đan dược nhỏ xíu màu đen. Nàng khẽ đưa tay bón viên đan dược vào miệng hắn. Sau đó lại qua ngồi một bên. Nhìn khuôn mặt chằng chịt vết sẹo dữ tợn, nàng rùng mình một cái không dám nhìn nữa.
Màn đêm buông xuống, nữa hài vẫn ngồi ở đó chăm chú để ý nhất cử nhất động của tên thiếu niên. Cho đến khi mệt rã rời thì gục đầu trên bàn ngủ thiếp đi.
Chín ngày ròng rã trôi qua, chợt có một đêm tên thiếu niên giật mình bật dậy. Toàn thân hắn rã rời không chút sức sống. Hắn chợp đôi mắt vô thần nhìn trần nhà cũ kỹ, chợt trong khóe mắt có một giọt lệ trào ra. Bao nhiêu căm hận tiếc nuối ùa về làm toàn thân hắn chấn động. Hắn ho một tiếng, khóe miệng trào ra một tia máu.
Tiếng động làm tiểu nữ hài giật mình bừng tỉnh. Nàng hoảng hốt nhìn qua hắn rồi chạy ùa ra khỏi phòng. Một khắc sau có tiếng chân gấp gáp từ đằng xa chạy tới. Thân hình của một hộ vệ đã từng nói chuyện với Sở Đỉnh Thiên bước vào. Gã chộp lấy cánh tay của hắn dò xét.
Gã nhìn thiếu niên hỏi:
- Tiểu huynh đệ! Ngươi tên là gì?
Tên thiếu niên ngoảnh mặt định làm ngơ, nhưng rồi hắn nhìn lại gã. Sau cùng hắn bặm môi đắn đo thốt ra ba chữ một cách yếu ớt:
- Mạc Vô Thần!
Gã hộ vệ “ồ” một tiếng. Sau cùng xem xét thương thế của tên thiếu niên một lượt, gã gật đầu nói.
- Người hầu ở Sở gia gọi ta là Sử thúc! Tiểu huynh đệ không chê cứ gọi ta như vậy. Thương thế của tiểu huynh đệ đã ổn. Ngươi nghỉ ngơi đi. Chuyện sau này cứ để tính sau.
Rồi gã quay qua tiểu nữ hài nói:
- Tố Nhi! Chăm sóc cho tiểu huynh đệ thật tốt. Thúc thúc sẽ thưởng cho ngươi sau!
Tiểu nữ hài Tố Nhi chợt giật mình cười thật tươi. Nàng vui mừng gật đầu lia lịa. Sử thúc mỉm cười xoa xoa đầu Tố Nhi rồi nhìn qua thên thiếu niên một lần nữa. Gã định nói gì đó nhưng thấy vẻ mặt lạnh nhạt của hắn thì khẽ chào một câu rồi bước ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hắn cùng Tố Nhi. Tố Nhi thấy hắn nhìn qua một cái thì giật mình hoảng sợ nhưng vẫn cố nén lại. Nàng rặn ra một nụ cười khó coi chào hắn.
- Vô Thần ca ca!