Trên chiếc ghế tre cạnh con suối trong tiểu viện, Mạc Vô Thần nhắm mắt thiu thiu ngủ. Đã gần một tháng trôi qua, trong tiểu viện này có chút bình yên làm hắn không quen. Nhưng rồi hắn chợt nhận ra, bản thân mình rất chi thoải mải. Không biết đã bao lâu không thoải mái như thế này. Lần cuối ư? đã lâu lắm.
Trong tiểu viện cũng chỉ có Tố Nhi làm bạn bên cạnh hắn. Tiểu nữ hài này đã quen với khuôn mặt khủng khiếp chằng chịt các vết sẹo. Thường ngày nàng cũng chỉ có nhiệm vụ lấy thức ăn, còn lại hầu như chỉ ngồi chơi. Nàng thích nhất là đùa với lũ cá bên hồ nhỏ. Đôi khi nàng ngồi trên cái đình nhỏ giữa hồ thả chân xuống nước rồi ngắm mây trời không biết chán.
Một ngày, bên ngoài cánh cửa xuất hiện một bóng dáng tha thướt. Nàng mặc chiếc váy dài màu đỏ. Thân hình có chút tiều tuỵ. Khuôn mặt nhỏ tinh khôi chất chứa u buồn từ xa nhìn Mạc Vô Thần. Cuối cùng nàng lấy hết can đảm tiến lại gần hắn rồi quỳ xuống.
- Tiểu nữ Sở Yên Hoa ra mắt đại nhân!
Tố Nhi còn ngồi chơi gần đó thấy tiểu thư của mình quỳ xuống thì giật mình vội vàng nép vào gốc cây gần đó chăm chú nhìn.
Mạc Vô Thần còn đong đưa cái quạt nhỏ trên tay như cao tăng đắc đạo ngắm trời xanh trên cao. Kỳ lạ là Sở Yên Hoa nổi tiếng không dễ chọc nhất ở Thiên Ấn Vệ Thành này lại không một chút nôn nóng tức giận.
Chợt hắn nói:
- Cuộc sống đang bình yên, hà cớ chi lại đi tìm phiền não vậy?
Sở Yên Hoa bặm môi nhìn xuống đất. Nàng muốn khóc nhưng cố nuốt nước mắt tỏ ra quật cường. Cuối cùng nàng ngước nhìn hắn.
- Tiểu nữ muốn hoàn thành di nguyện của c! Ngày đó nhìn chàng chết không nhắm mắt, tiểu nữ cũng không đành lòng.
Đôi mắt nàng nhìn hắn đầy kỳ vọng. Mạc Vô Thần liếc nhìn qua nhìn nàng thật lâu. Cuối cùng thở ra một hơi.
- Cuộc đời mấy ai thoát được chữ tình đây?
Chợt hắn nhìn qua nàng một cách trang trọng. Hắn nói:
- Ngàn vạn năm qua, thế gian này chính không thể thắng tà. Đó đã là định mệnh!
Hắn nhìn nàng, đôi mắt chợt trở nên sâu thẳm cuồn cuộn cuốn lấy tâm thần người khác.
- Chỉ một sai lầm sẽ ngàn năm uất hận, ngươi vẫn muốn làm ư?
Sở Yên Hoa chỉ lẳng lặng gật đầu.
- Được! Ngươi đã thức tỉnh ta! Tâm nguyện của ngươi ta sẽ giúp ngươi hoàn thành!
Chợt Mạc Vô Thần điểm tay vào mi tâm Sở Yên Hoa, hắn trịnh trọng nhìn lên thiên không. Chợt giọng nói của hắn bỗng vang vọng:
- Lấy danh nghĩa của ta! Ta chúc phúc cho người kế thừa bóng tối! Kể từ giây phút này, thiên đia ngàn phương, chúa tể nơi bóng tối hồi sinh trị vì vạn cõi!
Chỉ một cái điểm tay mà cả bầu trời bất chợt trở nên tối sầm lại. Chỉ trong tích tắc, hắc ám phủ lấy Thiên Ấn đại lục. Tiếng vọng ầm ầm khắp nơi. Trong tích tắc mọi thứ trờ nên đọng lại trong một giây phút vĩ đại mà khủng khiếp này.
Cũng trong tích tắc này, một tên nhóc ở xa tít đầu kia của đại lục “hắt xì” một tiếng. Nước mũi tèm lem bắn tung tóe khắp nơi. Hắn dụi dụi cái mũi nhìn lên bầu trời tối tăm.
- Bà nội nó! Cái nơi quỷ quái này là đâu vậy chứ?
Hắn nhìn bầu trời xa xăm rồi ôm một quyển sách lững thững đi về phía trước.
Bảy ngày trôi qua. Thiên Ấn đại lục vẫn còn sôi trào vì sự kiện kỳ lạ. Nhiều người còn trịnh trọng đặt tên là “Lạc nhật”.
Trong gia viên của Sở Gia, một đám gia đinh cũng bàn tán sôi trào. Tố Nhi len lén nghe bọn họ kể chuyện, hai mắt cô bé híp lại. Chẳng biết từ lúc nào cô bé đã thấy chuyện mình chứng kiến quan trọng và kinh khủng đến cỡ nào. Cái điểm tay đó nàng chứng kiến rõ mồn một.
Hôm nay nàng nhìn Mạc Vô Thần rất khác. Nàng sợ hắn đến tột cùng.
Cũng một ngày này nàng chứng kiến một chuyện khác kinh khủng không kém.
Khi ánh chiều tà đã dần buông xuống, bên ngoài cửa tiểu viện xuất hiện một tên thiếu niên kỳ lạ. Toàn thân hắn trùm trong một chiếc áo choàng đen phủ kín người. Hắn vừa xuất hiện ở cửa tiểu viện đã mỉm cười tiến đến cạnh Mạc Vô Thần rồi mỉm cười nói với hắn.
- Đã lâu không gặp nhỉ?
Mạc Vô Thần nằm thiu thiu cũng chỉ làm ngơ thốt hai chữ.
- Nói thừa!
Tên thiếu niên tựa lưng vào gốc cây gần đó, hai mắt bâng quơ nhìn Sở Liều Yên đang nhắm mắt tĩnh tọa ở một góc.
- Một thiên tài đấy!
Mạc Vô Thần bĩu môi.
- Ngươi đến đào góc tường của ta sao?
Thiếu niên lắc đầu cười:
- Ta còn cần sao?
Mạc Vô Thần cười khẩy:
- Đúng rồi! Ngươi đào của ta còn ít sao?
Thiếu niên bật cười vui vẻ:
- Ha ha ha! Không nhiều! Không nhiều!
Mạc Vô Thần hừ một tiếng.
- Một kiếm ngày đó của ngươi ta vẫn nhớ đấy!
Nghe vậy thiếu niên cười cười còn to hơn:
- Ha ha ha! Được rồi! ta sợ ngươi! Ta có chém ngươi ngàn kiếm nữa cũng chẳng ăn thua! Một kiếm đó nhằm nhò gì mà ngươi để bụng lâu thế! Thật nhỏ mọn!
Mạc Vô Thần hừ một tiếng:
- Cổ Thần Phong! Nàng sao rồi?
- Ngươi đã động tình?
- Một chút!
- Ồ! Nàng vẫn ổn!
Mạc Vô Thần không nói gì nữa. Chợt cả hai cùng im lặng nhìn Sở Yên Hoa. Cổ Thần Phong nhận xét.
- Có thể triệu hồi ngươi trở lại thế gian, không tầm thường!
- Dù vĩnh thế trường tồn, thiên đia này cũng phải thay đổi, ngươi không thấy chuyện này cũng hợp lý sao?
- Ha ha ha! Có thể!
- Nếu một ngày thiên địa này vật đổi sao dời, chúng ta sẽ ra sao nhỉ?
Cổ Thần Phong thở dài im lặng không nói.
- Hắn… Hắn có thể hồi sinh hay không?
- Ta không biết! Không ai có thể biết!
- Đã tròn một trăm vạn năm rồi!
- Ha ha ha! Một trăm vạn năm này ngươi đóng vai kẻ ác chắc cũng đã nhàm nhỉ?
- Ha ha ha! Không nhàm! Không hề nhàm chút nào!
- Ha ha ha!
Hai tên cứ thể cười thật lâu. Cuối cùng khi chân trời chỉ còn lại một rặng mây đỏ, Cổ Thần Phong lặng im đã biến mất từ lúc nào. Chỉ còn lại Mạc Vô Thần thiu thiu ngủ.
Một tháng trôi qua, câu chuyện về ngày “Lạc nhât” cũng dần trôi vào dĩ vãng.
Vào một ngày đẹp trời, một tên nhóc ăn mày ốm yếu, nhếch nhác lôi theo một con chó cố len vào dòng người trước Thiên Ấn Vệ Thành. Khuôn mặt lấm lem của nó nhìn tòa thành hùng vỹ, hai mắt tròn xoe.
- To thật!
Nếu ai nghe thấy chắc phải bật cười vì đứa nhỏ nhà quê lần đầu lên phố. Chỉ là ai tinh mắt sẽ nhìn ra, thằng nhóc đó đang say sưa nhìn bộ ngực hùng vỹ của bức tượng vị nữ thần vĩ đại mà mọi người tôn thờ. Minh Nguyệt Thần Nữ! Cái tên chết tiệt này không biết nghĩ cái gì, còn le đầu lưỡi liếm liếm, cuối cùng nó quyết tâm lôi con chó chen vào dòng người.