Chương 1: Thiên Ấn Cổ Thành
Trong không gian mênh mang tràn ngập khói sương của bình minh, trên con đường nhỏ ở Phụng Thiên Cổ Trấn, Hàn Phong nhếch nhác xách theo một con rùa nhỏ tựa vào một hàng rào tre bên đường. Đôi mắt lão lơ đễnh nhìn dòng người hành hương. Miệng lão nhếch lên trào phúng, đôi mắt liếc nhìn qua tòa Thần điện nguy nga ở đằng xa:
- Những kẻ hạ đẳng đi cúng bái một đám hạ đẳng không kém! Chuyện thật nực cười phải không Tiểu Hắc Tử?
Lão nhấc con rùa nhỏ lên rồi cười khằng khặc.
- y da! y da! Tiểu Hắc à! Ặc…
Chợt cái miệng hắn ngoác đến không ngậm lại được. Chẳng biết từ lúc nào trên cái mai của con rùa đã có một ấn ký kì lạ.
- Không thể nào! - Hàn Phong trừng mắt khó tin nói - Hoang Ấn Ngũ Tinh Mang!
Rồi trong chốc lát, miệng lão cắn chặt lại cố cho mình không cười. Nhưng rốt cuộc lão vẫn cười phá lên.
- Ha ha ha! Hoang ấn a! Là Hoang ấn a! Đã lâu rồi có trò hay coi! Ha ha ha!
Cũng chính ngay lúc này, trên khắp tam thiên thập địa, hàng vạn môn phái; hàng vạn gia tộc; hàng vạn bí địa. Và trong cả hàng vạn nơi mà nhân loại chưa từng biết đến. Vô số con mắt đang nhìn chằm chằm vào những ấn ký Lục tinh mang đang phát sáng.
Bên trong ấn ký đó, một kí tự dần hiện ra trước mắt mọi người. Kí tự đó ẩn ẩn có một chữ “Hoang”.
Cũng ngay chính lúc này, ở nơi sâu nhất trong Sâm lâm cấm địa, trên một bệ đá cổ nằm tựa vào lòng núi, ngay chổ một thạch môn kín mít. Một tia sáng bừng lên chiếu sáng cả một khoảng rừng mênh mông. Bên trong tia sáng đó một tên thanh niên dần hiện ra. Khuôn mặt hắn còn mang theo cái vẻ giễu cợt sau đó nhanh chóng chuyển qua vẻ kinh ngạc. Cuối cùng đôi mắt trừng lên hoảng sợ rồi nhanh chóng trở nên xám ngắt.
Chỉ trong tích tắc tia sáng biến mất, mọi thứ trở lại bình thường như chưa có chuyện gì sảy ra. Chỉ có tên thanh niên vẫn đứng đó. Chợt hắn nhảy cẫng lên.
- Á! Không chơi! Không chơi nữa mà! Đây là đâu! Ta muốn về nhà!
Hắn nhảy tới thạch môn ráng lấy hết sức từ thuở bú bé ra nện cả người vào đó. Nhưng cái thạch môn chẳng hề suy chuyển. Tên thanh niên bắt đầu bù lu bù loa.
- Thiên địa ơi! Ôi ông nội ơi! Cha mẹ ơi! Đây là đâu vậy hả? Ta muốn về nhà! Ta muốn về nhà mà! Mở ra cho ta...
Tay hắn vỗ thạch môn bình bịch mà không thấy cái thạch môn ấy suy chuyển chút nào. Nhưng chỉ một lúc cái thạch môn ấy như cảm nhận được tên thanh nên đó sợ hãi. Từng đường văn kì lạ trên thạch môn bắt đầu chuyển động. Tên thanh niên nhãy dựng lên nhìn chằm chằm vào đó vui mừng chờ đợi. Cũng chỉ trong tích tắc này, những đường văn ấy chuyển động chậm lại rồi ầm ầm sụp đổ. Thạch môn biến mất.
Tên thanh niên trừng mắt nhìn. Cổ họng hắn khô rát, khó khăn lắm mới ngậm miệng lại được. Hắn ngơ ngác nhìn mảng rừng rậm vô tận đằng sau.
- Thôi xong! Lần này chơi lớn rồi! Chỉ lấy trộm cái hộp bé xíu mà sao đi lạc sang tận chổ này vậy chứ?
Mặt hắn méo đến sắp khóc đến nơi. Cuối cùng hắn quẳng một cái hộp đeo trên lưng xuống rồi ngồi thừ ra trên nền đá. Hai tay chống cằm chán nản thở dài.
- Cái tội tham! - Hắn lầm bầm - Biết thế đừng chạm vào Vô Thiên Giới Hạp thì tốt rồi! Biết đâu lại thoát khỏi cái kiếp… Ủa!
Chợt hắn bật dậy tận lực hít vào. Đúng vậy! Hắn hít lấy hít để như chưa từng được sống để hít thở vậy. Rồi khuôn mắt hắn đơ ra.
- Cái mùi vị này… Không phải chứ?
Hắn thả lỏng người ra, chợt một luồng năng lượng kì lạ dũng mãnh tràn vào người hắn. Cũng chỉ trong tích tắc, năng lượng tràn ngập cả một khu rừng hóa thành một luồng xoáy khổng lồ. Vạn thú run rẫy khụy xuống không dám nhúc nhích.
Nhìn dòng năng lượng khổng lồ cuồn cuộn dũng mãnh tiến đến, tên thanh niên giật mình dang tay gồng người đón lấy. Chỉ là một tích tắc sau dòng năng lượng chui tọt vào cái hộp dưới chân hắn. Cái hộp dẹp, cao chỉ bằng một bàn tay, rộng hơn gang tay nhưng dài đến ngang hông của hắn. Vừa vặn đeo gọn trên lưng của hắn. Chiếc hộp nuốt trọn luồng năng lượng rồi bắn lên không trung tỏa ra hòa quang vạn trượng. Từng hào quang ảm đạm đi rồi dần hóa thành từng hoa văn kỳ lạ. Chiếc hộp cũ kỹ dần trở huyền bí. Từng hoa văn như chìa khóa mở ra một tầng tầng bí ẩn. Tiếng lạch cạch phát ra không ngừng. Cho đến khi hào quang ảm đạm hẳn đi. Chiếc hộp đã khác trước hoàn toàn. Không còn vẻ tối tăm đen ngòm như trước. Chiếc hộp không biết làm bằng chất liệu gì bây giờ đã bóng loáng hơn. Các đường nét hoa văn tối nghĩa trở nên nổi bật và tràn ngập năng lượng.
Một tiếng lách cách văng lên. Chiếc hộp mở ra, một tia sáng bắn lên không trung rồi rơi “bạch” xuống đất hóa thành một lão già râu tóc bạc trắng. Lão xoa xoa cái mông rên rỉ.
- Ôi mẹ ơi! Năm vạn năm a! Mẹ nó chứ! Lão tử chỉ ngắm nữ nhân của hắn tắm có một tẹo thôi mà hắn hành hạ lão tử tận năm vạn năm! Con mẹ nó! Năm vạn năm a!
Tên thanh niên còn đang trợn tròn mắt thì lão già kia bị bắn ra, hắn tức tốc xốc quần chạy qua sút vào mông lão này thật mạnh.
Chỉ nghe “bịch” một tiếng, theo sau là tiếng hú quái dị như lợn tru. Lão già đã ôm mông nhảy dựng lên. Tên thanh niên sút thêm một cái, miệng hậm hực lầm bầm.
- Ngươi hại thảm ta rồi!
Lão già ôm mông quát.
- Đó là chuyện của ngươi! Ngươi tính là gì chứ?
Tên thanh niên lại xốc quần nhào qua sút tên này một cái nữa.
- Ngươi nói cái gì? Giả vờ đạo mạo dụ ta lấy cái hộp này cứu ngươi ra! - Hắn tiện chân đạp thêm một cái - Ta nói ngươi phải thề phục vụ ta ngàn năm, ngươi dám bội ước đừng trách ta ác!
Lão già giật mình chợt nhìn qua tên thanh niên, hai mắt hắn chợt đỏ ngầu. Bỗng dưng lão cười ha hả nhào tới.
- Tử Long! Ngươi còn non lắm! Giang hồ hiểm ác! Đừng trách người vô tình! haha!
Lão nhào tới, hai tay đã chực chộp tới yết hầu tên thanh niên. Nhưng bỗng dưng thân thể lão bị định lại trên không trung rồi rớt xuống đất. Lão vẫn ở cái thế như cũ, toàn thân đã cứng ngắt. Miệng lão lắp bắp không thể nào tin được.
- Không lí nào lại như vậy? Rõ ràng ta đã ra khỏi sự trói buộc của Thiên đạo! Làm sao lời thề Thiên đạo lại có tác dụng chứ? Không thể nào! Không thể…
Tên thanh niên trừng mắt, chợt hô hấp hắn trở nên dữ dội. Hai tai muốn xì khói. Hắn hét lên:
- Ngươi tính lừa ta!
Tên thanh niên nhào qua sút thêm một cái nữa. Lão già thì mếu máo sắp khóc. Gì đây chứ! Đường đường là Nam Vu Tử lừng lẫy nơi hắc đạo lại bị đá cho oan ức muốn khóc thế này. Lão còn chưa kịp mở lòng đã bị sút thêm phát nữa. Lúc này tên thanh niên mới thỏa mãn vỗ vỗ tay.
- Hừ! Tâm tình ta tốt! Tạm thời tha cho ngươi!
Lão già toàn thân vô lực nhoài người xuống nền đá. Hắn nhìn trời thều thào:
- Ông trời ơi! Cái số ta sao khổ thế này? Không đúng!
Lão bật người dậy trừng mắt nhìn tên thanh niên.
- Thế gian nào có chuyện vô lý như vậy? - Hắn hét lên - Ta chính là Nam Vu Tử! Không ai có thể nắm giữ được vận mệnh của ta!
Lão vừa hét vừa vung tay muốn hội tụ lực lượng tung một chưởng nhất kích tất sát. Chỉ là không như kỳ vọng. Chỉ thấy một luồng sáng nhỏ bay vào tay hắn hóa thành một con chim nhỏ ngóc đầu nhìn hắn một cách vô tội. Khuôn mặt hắn thì lại thêm đen thui. Mai mắt nhìn con chim mãi sau mới lẩm bẩm thốt ra được mấy chữ.
- Con mẹ nó! Đây là tinh linh! Tinh linh của Ngũ Bộ Hình Thiên!
Hai mắt lão nước mắt chảy dòng dòng. Lão khóc rồi! Con chim nhỏ cũng tan biến, chỉ còn bàn tay lão run run.
Tên thanh niên kỳ quặc nhìn xung quanh.
- Đây là nơi nào nhỉ?
Thiên Ấn Cổ Thành từ lâu đã trở nên huyền bí trong mắt thế nhân. Kể từ khi Kỷ nguyên Thiện Diệt kết thúc. Thiên Ấn cổ Thành đã tồn tại sừng sững ở rìa Cấm Địa Sâm Lâm từ lâu như một minh chứng về một nền văn minh vĩ đại đã từng tồn tại. Nhưng nay nơi này chỉ còn là một mảng phế tích.
Thiên Ấn Cổ Thành đã tồn tại ở Thiên Ấn Đại Lục từ khi nào thì không ai biết. Đây là một trong những tòa thành cổ tiếp giáp Cấm Địa Sâm Lâm, một trong cửu đại cấm địa. Thật kì lạ là mỗi đại cấm địa đều có một tòa thành cổ. Tạo thành cửu đại kỳ môn nối các cấm địa với thế giới bên ngoài. Bởi lẽ muốn bước vào cấm địa buộc phải bước vào các cổ thành này.
Cửu đại cấm địa chính là vành đai của Thiên Ấn Đại Lục.
Cấm Địa Sâm Lâm nằm ở phía cực tây nam. Nơi này rừng rậm mênh mông vô tận không có điểm kết. Đã từng có không ít kẻ ảo mộng muốn khám phá nơi tận cùng của đại lục kia nhưng vô dụng. Tất cả đều bỏ thân trong miệng thú.
Đối Diện phía cực đông bắc là Lôi Hải.
Bên cạnh, Phía cực nam là Nguyệt Hồ.
Phía Cực tây là Đại Mạc mênh mông.
Cực bắc là Hỏa Vực.
Cực Đông là Phong Lâm.
Phía Đông Nam là Băng Nguyên.
Phía tây bắc là Kim Đao Sơn.
Cuối cùng ngay trung tâm của Thiên Ấn có một ngọn núi cao vút không thấy đỉnh. Nhân gian đặt tên là Ngọc Thiên Bút. Ý như tên.
Cửu đại cấm địa là nơi nhân loại tuyệt đối không thể đặt chân đến. Bằng không... chết!
Thiên Ấn Cổ Thành không nguy hiểm như các cổ thành khác. Nơi này yên bình đến là thường. Ấy vậy mà cũng chỉ có các gia tộc lớn đầy đủ nguồn lực mới dám cả gan xây dựng gia viên bên rìa cổ thành mà thôi. Các gia tộc tạo thành một vành đai được gọi là Thiên Ấn Vệ thành.
Bên ngoài mỗi cổ thành đều có một tòa điện cổ tôn thờ một vị thần thánh nào đó không ai biết tên. Ứng với mỗi cấm địa, mỗi tòa điện thờ lại có những hoa văn tương ứng với một trong cửu đại nguyên tố. Những hoa văn tỏa ra các nguyên tố tinh thuần nhất.
Thiên Ấn Cổ Thành cũng chính là như vậy, nơi tràn đầy Mộc nguyên tố, trở thành thánh địa của các Pháp sư hệ mộc.
Ngoài mười bảy đại gia tộc ở Thiên Ấn Cổ Thành ra, có một tiểu gia tộc không đáng nhắc đến. Sở gia!
Khác với các gia tộc hùng mạnh khác, sở hữu những năng lực kinh người, Sở gia là những chiến binh thiện chiến. Đặc biệt bọn họ rất am hiểu ngự thú thuật. Một trong những khả năng có đất dùng nhất trong Sâm Lâm Cấm Địa. Vì vậy tuy kiêu ngạo mạnh mẽ nhưng các đại gia tộc cũng phải mở mắt nhìn bọn hắn một cái.
Tất cả tộc nhân Sở gia đều rất thiệt chiến. Cá biệt duy nhất là tên “dị hợm” Sở Kiến Hoa, con nuôi của gia chủ Sở Đỉnh Thiên.
Khác với các tộc nhân khác ước mơ trở thành một thuần thú sư vĩ đại, được mong muốn được học viện Thiên Bút Sơn chiêu mộ. Sở Kiến Hoa chỉ có một sở thích duy nhất. Khám phá bí ẩn Thiên Ấn Cổ Thành.
Sở thích kỳ quặc này của hắn khiến người Sở gia khịt mũi khinh thường. Nhưng ít ai biết, một lần Sở Đỉnh Thiên tiến hành nhiệm vụ bí mật đã nhặt được hắn trên một bệ đá cổ trong nơi sâu nhất ở Thiên Ấn Cổ Thành.
Đây là một bí mật lớn của Sở Đỉnh Thiên.
Một ngày này nhưng thường lệ Sở Kiến Hoa lẻn đến phía tây Thiên Ấn Cổ Thành, chợt một giọng nói gắt gỏng làm hắn tò mò.
- Tử Long! Ta bảo ngươi dù gì cũng là Thiên Tôn, có mấy con cún đó mà ngươi cũng để nó dí ngươi chạy khắp cái rừng này là sao?
Một giọng nói ồm ồm quát lại hắn. Người này như là vừa ăn vừa nói. miệng còn ngồm ngoàm nhai cái gì đó.
- Nam Vu Tử! Ngươi lừa lão tử một trận như vậy! Ngươi còn là người sao?
Cái giọng kia bất đắc dĩ:
- Thì ta vốn có phải là người đâu!
- Hừ! Ngươi còn nói! Nam Vu Tử! Ngươi hố lão tử ngươi không biết nhục à!
- Ngươi nhục à!
- Tất nhiên! Thì người nhục chứ ta đâu có nhục!
- Ngươi! Ngươi dám nhục lão tử! Lão tử liều mạng với ngươi! Con vợ nó!
Chỉ nghe tiếng “bịch bịch” người xưng Tử Long đã im re. Sở Kiến Hoa tò mò mon men lại gần chổ có tiếng nói. Chỉ thấy đằng sau một gốc cây lớn có hai tên một già một trẻ đang ngồi bên đống lửa. Tên thanh niên áo tím đã nằm co quắt giật giật bên cạnh đống lửa. Trên miệng còn bị tọng vô một cái đùi heo thiệt bự. Lão già đang ngồi rung rung đùi nghiên cứu một cái hộp. Trên hộp có những đường hoa văn màu vàng tràn đầy năng lượng. Hắn vuốt ve cái hộp nói.
- Cũng phải cảm ơn ngươi à Tử Long! Ngươi không cứu ta cũng không biết khi nào mới thoát khỏi cái Tam Thiên Giới Hạp đâu! Chà chà! Thứ này hại ta thật thảm! Vì để phong ấn Ngũ Bộ mà nó rút đi trăm vạn năm sinh mệnh của ta!
Nam Vu Tử cứ vậy vuốt ve cái hộp. Đằng xa nhìn hai tên này, Sở Kiến Hoa chợt giật giật khóe mắt. Trán đổ cả mồ hôi hột. Miệng hắn lầm bầm.
- Không xui xẻo như vậy chứ!
Chợt hắn lại rón rén nhích chân từng ít từng ít một cố không gây ra một tiến động nào. Mãi cho tới lúc đã an toàn hắn mới thở phào một tiếng quệt mồ hôi.
- Hai cái tên chết bầm này có thể ngồi đây rêu rao vậy mà vẫn còn sống chắc không phải hạng người thường!
Nghĩ vậy hắn giật mình vô thức ngoái lại hướng của hai tên kia.
Ở bên kia, Tử Long đang còn nằm dưới đất chợt phun cái đùi heo ra hỏi.
- Nam Vu Tử! Ngươi có cảm nhận được gì không?
Nam Vu Tử kinh ngạc nhìn qua Tử Long.
- Sao mặt mày nghiêm trọng vậy? Có chuyện gì à?
Tử Long chợt nhìn qua nơi mà Sở Kiến Hoa vừa rời đi. Ngươi biết Linh giác của Long Tộc ta rất mẫn cảm mà. Cuộc đời này ta kính phục nhất chính là chủ nhân. Mà sợ hãi nhất cũng chỉ có một kẻ. Nó đã thành bản năng của ta mất rồi. Vừa nãy chỉ là một hơi thở thôi! Chỉ một hơi thở mà…
Cái giọng điệu của Tử Long rất bình tĩnh, nhưng Nam Vu Tử nghe từng câu từng chữ lại chợt rùng mình liếc qua hường mà Tử Long đang nhìn.