Chương 9: Ai phạm Ẩn Long Môn.. Chết

•Cái gì, chiêu hàng sao, muốn giết thì giết không cần nhiều lời...

•Đúng, nhân nghĩa cái rắm, muốn liền giết đừng lằng nhằng vô ích...

Đám đệ tử Ẩn Long Môn hét lên giận dữ, toàn bộ đều là những thiếu niên can đảm không tiếc chết vì môn phái, dù thế nào đi nữa cũng không đầu hàng.

•Các ngươi....

Hàn Hải nhìn toàn trường không khỏi xúc động sắp khóc, lòng gã ngàn vạn lần cảm kích những thanh thiếu niên đầy dũng khí này. Vốn dĩ bọn họ chỉ là con của những nông dân bần hàn, thiên tư thấp kém, bởi vì yêu cầu của Ẩn Long Môn không cao nên tất cả đều được thu lưu. Ai lại ngờ được tất cả bọn họ đều là những nghĩa tử như vậy.

Hàn Hải cố nén tâm tình, khập khiễng bước vào giữa chừng đám người, run giọng nói.

•Các đệ tử, đa tạ. Ẩn Long Môn thiếu các ngươi một ân tình, nếu có kiếp sau chúng ta lại là sư đồ....

Đoạn hắn ngửa đầu nhìn vào những Pháp Thuyền trên không trầm giọng nói.

•Giết, giết hết bọn chúng...

Đại cục đã định Ẩn Long Môn phải diệt vong, hiện tại ngay cả Lý Hạ Trúc cũng đã bị bắt, bọn họ đã không còn gì để mất, chỉ là một lần liều mạng giết địch mà thôi.

•Hừ.. Không biết sống chết...

Chu Liệt Hổ hừ lạnh nói, đoạn gã phất tay ra lệnh.

•Giết đi.....

Theo lời gã một ngàn đệ tử Thiên Hổ Môn đứng xung quanh Pháp Thuyền ồ ạt xông ra, hàng loạt binh khí nhao nhao xuất hiện, tinh quang đầy trời.

Những đệ tử Ẩn Long Môn cũng không chịu lép vế, há miệng hét to, lấy ra binh khí nhảy vào chém giết. Chiến tranh phút chốc nổ ra.

Vào lúc này.

•Hừ.. Suốt ngày chỉ biết chém chém giết giết thật nhàm chán. Này mỹ nhân của ta, chúng ta hãy cùng nhau vào trong vui vẻ một lát nhé...

Chu Mông liếc ngang chiến trường chán chê nói. Đoạn hắn nhìn Lý Hạ Trúc cười gian tà nói, toan bắt lấy nàng. Bỗng Chu Mông cảm thấy cánh tay mình cứng ngắc, không thể vươn tới. Hắn ngoái đầu nhìn lại thì phát hiện cánh tay mình bị một thiếu niên niên nắm lấy, thiếu niên này vẻ mặt bình phàm, khoát lên người bộ y phục rách nát không chịu nổi, hắn một mặt lạnh nhạt nhìn Chu Mông.

•Ngươi...

Chu Mông giận nói, hắn dùng sức vùng vẫy tay. Tuy nhiên thiếu niên kia giống như đúc bằng thép khối dù có vùng vẫy ra sao vẫn không làm hắn lung lay dù là một chút.

•Dám ngang nhiên ức hiếp nữ nhân, đáng đánh...

Thiếu niên lạnh nhạt nói một câu, Chu Mông còn đang mơ hồ đã bị cho ăn một đấm vỡ cmn mồm, người như đạn bắn bay ra khỏi Pháp Thuyền biến mất khỏi đường chân trời.

Lý Hạ Trúc đứng một bên ánh mắt dại ra, nhất thời không hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

•Chuyện gì...

Chu Liệt Hổ nghe động tĩnh phía sau liền quay lại hỏi, vừa vặn chứng kiến Chu Mông xa bay khỏi tầm mắt.

•Ngươi.. Ngươi là ai.

Chu Liệt Hổ ngạc nhiên đến nỗi không thể nói được suôn câu, lắp ba lắp bắp. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra tại chính Pháp Thuyền của hắn lại xuất hiện kẻ địch mà chính hắn cũng không hay biết.

Thiếu niên không quan tâm đến phản ứng của Chu Liệt Hổ, đoạn hắn ôm lấy Lý Hạ Trúc sau đó phóng một cái bay ra khỏi tàu.

Sự việc quá nhanh và nguy hiểm khiến cho cả đám người trên Pháp Thuyền não không đủ dùng. Đến lúc nhận ra thì thiếu niên đã đến giữa chiến trường.

•Aaaaaa... Con ta, khốn nạn mau đi tìm nó.

Lúc bấy giờ Chu Liệt Hổ mới hét ầm lên, âm thanh chấn động không gian. Chiến trường đang hỗn loạn cũng bị gã làm cho giật mình ngưng chiến.

•Tên kia, mi là kẻ nào...

Đoạn Chu Liệt Hổ chỉ vào thiếu niên trầm giọng nói.

•Đệ tử Ẩn Long Môn mau chóng lui lại...

Thiếu niên điểm nói với những đệ tử Ẩn Long Môn đang hỗn chiến, xem Chu Liệt Hổ như là không khí, không nhìn lấy một cái.

•Ngươi dám không nhìn ta... Mẹ nó, mau khai hỏa bắn chết thằng ranh đó cho ta....

Chu Liệt Hổ đùng đùng giận dữ, hận không thể băm vằm tên không biết trời cao đất dày thành ngàn mảnh.

Được lệnh của gã, năm chiếc Pháp Thuyền lập tức khóa mục tiêu tên thiếu niên, chuẩn bị bắn hắn thành bã.

Bằng bằng, chíu...

Một loạt tiếng phát xạ vang lên, năm đạo cực quang hướng thiếu niên đánh tới. Năng lượng cực mạnh như thiên lôi phẫn nộ, chúng đệ tử xung quanh thiếu niên bị dọa phá tim gan vội vàng bỏ chạy, không dám ở lại.

•Cẩn thận...

Hàn Hải nhìn thấy Lý Hạ Trúc đứng cạnh thiếu niên trái tim cũng nhảy lên cổ họng, sợ nàng không may chết đi.

Thấy cực quang xé không đánh tới thiếu niên nhếch mép mỉm cười, tay phải gạt ngang một cái, tựa như phủi bụi đem cực quang giảo tán.

Tĩnh....

Yên lặng toàn trường. Không một ai tin vào mắt mình, ngay cả Chu Liệt Hổ cũng như vậy. Phần Hàn Hải cùng những đệ tử Ẩn Long Môn càng là mồm miệng trương lớn, không khép lại được. Uy lực cực quang của năm chiếc Pháp Thuyền mạnh cỡ nào chứ, ngay cả cửu nguyên chi cảnh đỉnh phong cũng không dám sinh sinh đón đỡ. Ấy vậy mà lại bị một tên thiếu niên phủi tan, rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào.

Lý Hạ Trúc đứng sau lưng thiếu niên thì đã chết lặng từ bao giờ. Nàng giống như nằm mộng, tầm mắt cứ mơ mơ hồ hồ. Bóng lưng phía trước sao lúc này lại to lớn vô cùng.

•Hít...

Không biết ai hít vào khí lạnh, kéo theo một tràn hô hấp hoành tráng. Cảnh tượng vừa rồi vẫn còn khắc sâu vào nội tâm của bọn họ.

Mấy trăm tên đệ tử Thiên Hổ Môn còn lại nhanh chóng hoàn hồn, vội vàng lui lại không dám cùng đệ tử Ẩn Long Môn tiếp tục chém giết.

•Tại sao lại như vậy...

Chu Liệt Hổ ngẩn người, hồi lâu không lấy lại được tinh thần, chiến lực cao nhất của bọn hắn lại bị người nhẹ nhàng hủy đi như vậy. Trong phút chốc sự tự tin của gã cũng tan vỡ.

Thiếu niên kia không ai khác chính là Thương Tiểu Phàm. Hắn sau khi xuống núi liền chạy về Ẩn Long Môn. Thế nhưng khi đến nơi đã thấy người Thiên Hổ Môn vây công Ẩn Long Môn. Hắn lúc nhất thời không hiểu chuyện gì nên mới không xuất hiện, cho đến khi thấy rõ ngọn ngành mới lộ diện.

Thương Tiểu Phàm ngẩn đầu nhìn lên Pháp Thuyền trên không, ánh mắt bình tĩnh như nước. Hắn thả chân bước lên không khí, lập tức vô số tia pháp tắc ẩn hiện xuất hiện kết thành một bậc thang để hắn bước lên. Một bước lại một bước, Thương Tiểu Phàm cứ như vậy bước lên từng bậc thang được kết bằng pháp tắc đi thẳng lên thương khung. Hắn đứng đối diện với Chu Liệt Hổ nét mặt bình đạm.

•Các hạ là người phương nào, tại sao lại nhúng tay vào chuyện này...

Chu Liệt Hổ đối mặt với Thương Tiểu Phàm đã không còn sự hống hách như ban nãy, nói chuyện có phần e dè.

•Dám động vào Ẩn Long Môn, chết....

Thương Tiểu Phàm hờ hững nói, như đang đề cập đến chuyện không quan trọng.

•Ngươi...

Chu Liệt Hổ tính cách nóng nảy lập tức bị chọc giận, thế nhưng hắn vẫn giữ lý trí không để mình bộc phát.

•Các hạ đừng khinh người quá đáng, ta biết ngươi có thực lực, nhưng mỗi ngươi thì vẫn không đủ đâu...

Chu Liệt Hổ tuy nói chuyện khiêm nhường nhưng không yếu thế, trong lời nói bao hàm đe dọa.