•Sư phụ,...
•Chưởng môn..
Đám đệ tử Ẩn Long Môn kinh hét, nhìn thấy Hàn Hải rơi xuống trái tim của bọn hắn cũng đi theo.
Chu Liệt Hổ sau khi đánh bay Hàn Hải không có tiếp tấn công mà thả người bay trở lại Pháp Thuyền. Gã đứng từ trên cao vọng xuống những đệ tử Ẩn Long Môn bên dưới.
•Giết...
Giọng Chu Liệt Hổ lạnh lùng như gió tuyết, đối với hắn những tên đệ tử kia không đáng để ý, chỉ là một ít sâu kiến mà thôi.
•Khoan đã.....
Đột nhiên một âm thanh gấp gáp vang lên làm tất cả mọi người ngoái đầu nhìn sang. Chỉ thấy phía xa xa Lý Hạ Trúc một mình đứng trên tảng đá lớn.
•Ngươi là ai...
Chu Liệt Hổ nhìn vào Lý Hạ Trúc nghi hoặc hỏi.
•Ta là môn hạ đệ tử của Ẩn Long Môn, con ngươi chính là do ta đả thương.
Lý Hạ Trúc bình tĩnh như nước nói. Nàng vốn dĩ đã có thể cao bay xa chạy, tuy nhiên hiện tại nàng vẫn cố chấp ở lại, nàng không muốn thấy Ẩn Long Môn vì mình mà bị diệt vong.
•Ồ ! Vậy tại sao ngươi lại đến đây...
Chu Liệt Hổ hơi ngạc nhiên hỏi.
•Ta đến để nhận tội. Ai làm người đó chịu, ta tự nguyện đi theo các ngươi, chỉ cần các ngươi đừng làm tổn hại đến Ẩn Long Môn.
Lý Hạ Trúc đáp lại, vẻ mặt không chút biểu tình.
•Hừ, ranh con cũng dám ra điều kiện với ta, ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì...
Chu Liệt Hổ nghe Lý Hạ Trúc nói vậy liền khịt mũi khinh thường nói.
•Ta tự nhiên không là thứ gì, thế nhưng cho ngươi biết gia gia của ta vẫn còn sống, nếu như ông ấy biết ngươi diệt đi Ẩn Long Môn ngươi chắc chắn sẽ lãnh đủ hậu quả.
Lý Hạ Trúc không để ý đến thái độ của Chu Liệt Hổ, nàng nâng lên gia gia của mình, ý muốn đe dọa gã không dám làm ẩu.
•Gia gia của ngươi...
Chu Liệt Hổ có chút ngẩn người, trộm suy nghĩ lại. Một tên tiểu nữ tử dù gan dạ tới đâu cũng không dám đơn độc bước ra chịu chết như vậy, chắc chắn phía sau phải có chỗ dựa.
•Phải, gia gia của ta chính là người sáng lập ra Ẩn Long Môn, chưởng môn đời thứ nhất Lý Phùng.
Lý Hạ Trúc đem danh tự của Lý Phùng cũng chính là gia gia của nàng kê ra. Mấy trăm năm trước cái tên Lý Phùng ở Phôn Châu này cũng rất nổi danh, đem ra cũng dọa được không ít người.
•Lý Phùng. Ngươi là con gái của Lý Đức Võ.
Chu Liệt Hổ nghe tới ánh mắt khẽ động, tự nhiên có nghe qua thanh danh của Lý Phùng.
•Đúng vậy, ta đã thông tri cho gia gia sớm chạy về, hiện tại ngươi suy nghĩ lại còn kịp...
Lúc này Hàn Hải vừa mới chật vật bò lên từ đống đổ nát, hắn rửa nghe nàng nói cũng giật mình ngẩn người, nếu như Lý Phùng chưởng môn trở về liền tốt rồi.
Chu Liệt Hổ trầm mặc giây lát, có vẻ như đang suy nghĩ. Lý Hạ Trúc để ý thái độ của gã nắm tay nàng bí mật bóp chặt, lòng thầm hi vọng Chu Liệt Hổ sẽ chấp nhận, như vậy có thể cứu được Ẩn Long Môn.
•Hừ, nha đầu muốn lừa ta sao, ngươi còn non lắm. Lão già đó mấy trăm năm qua chưa từng xuất hiện, không biết đã táng thân ở xó xỉnh nào rồi, đừng có đem lão ra hù dọa ta....
Chu Liệt Hổ đột nhiên hừ lạnh, hắn chính là một kẻ cáo già, đâu dễ bị người hù dọa như vậy.
•Ta nhắc nhở không phải vì lo cho ngươi mà là vì ta không muốn thấy những đệ tử khác của Ẩn Long Môn chết vô ích. Ta sẽ dùng mạng của mình để tạ tội, chỉ cần ngươi không động đến Ẩn Long Môn gia gia chắc chắn sẽ không tìm ngươi phiền phức.
Lý Hạ Trúc đối mặt với phản ứng của Chu Liệt Hổ vẫn bình tĩnh như nước không chút ba động, nàng đối đáp nước chảy mây trôi vừa không chọc tức Chu Liệt Hổ vừa đe dọa hắn.
•Hừ...
Chu Liệt Hổ hừ nhẹ, rõ ràng đã để tâm. Hắn khẽ động lập tức biến mất tại chỗ.
•Không tốt...
Hàn Hải thầm hô, tuy gã bị thương nhưng ánh mắt vẫn bắt được tốc độ của Chu Liệt Hổ. Chu Liệt Hổ rõ ràng muốn động thủ với Lý Hạ Trúc.
Về phần Lý Hạ Trúc bởi vì tu vi so với Chu Liệt Hổ kém hơn rất nhiều nên không kịp phản ứng, chưa phát hiện đã bị gã xuất hiện ngay bên cạnh chế trụ vai.
•Ngươi....
Lý Hạ Trúc hơi hoảng hốt trước hành động của Chu Liệt Hổ, muốn động thủ tuy nhiên khí lực toàn thân của nàng đã bị phong ấn không thể phát ra.
•Tiểu nha đầu, ngươi rất ngây thơ. Ngươi tưởng ta sẽ sợ chuyện này sao. Ta muốn diệt Ẩn Long Môn không ai có thể cản được ta. Vả lại cho dù Lý Phùng lão già thật sự có đến, chỉ cần có ngươi trong tay hắn có thể làm gì được ta...
Chu Liệt Hổ nhếch mép nói với Lý Hạ Trúc, gã muốn bắt nàng để làm con tin, chỉ trách nàng quá ngây thơ, tự mình chui đầu vào miệng cọp.
•Ngươi...
Lý Hạ Trúc tức giận muốn nói, tuy nhiên lời chưa ra khỏi miệng liền thấy trời đất đảo lộn, mở mắt ra thì đã thấy mình ở trên Pháp Thuyền.
Chu Liệt Hổ đem nàng ném sang một bên, bởi vì tu vi bị phong ấn nên nàng không có khí lực phản kháng, như là nữ tử phàm nhân yếu ớt.
•Ư a... Phụ thân thật tốt a, lai đem ả tiện tỳ này bắt đến...
Lúc này bên trong khoang thuyền đột nhiên bước ra một thiếu niên anh tuấn, hắn mặt hoa bào, tóc dài bới cao, là hình tượng một nam thần trong mắt biết bao nữ nhân. Tuy nhiên trên mặt hắn lại mang một nụ cười đê hèn trái ngược với vẻ hoa mạo của bản thân.
Hắn chính thứ nhi tử của Chu Liệt Hổ - Chu Mông. Chu Mông rảo bước đến chỗ Lý Hạ Trúc, vẻ mặt như đi sở thú nhìn nàng.
FFVcFcfcccCCfafr chàc
•Ồ - đây là nữ tử đã đánh nhị ca như chó nhà có tang đây sao... Thật là đẹp...
cccc
•Chu Mông đến trước mặt Lý Hạ Trúc ngồi xổm xuống, tay phải bóp má nàng nâng lên trầm trồ nói. Vf hắn vunfvunfffccffg tay tát lên mặt nàng một cái làm nàng ngã nhào. VfccfvvcccVcCcccc CCC co c
C cười vô ggf liếm mép, ánh mắt đầy dâm dê quét trên người Lý Hạ Trúc.
Mấy tên đệ tử Thiên Hổ Môn đứng xung quanh âm thầm lắc đầu, rơi vào tay tên ác dâm này xem như hoa tàn nhụy rữa, không biết bao nhiêu mỹ tử đã chết tức tưởi trong tay hắn.
•Hừ....
Chu Liệt Hổ khẽ hừ, rõ ràng rất bực mình vì cái tên nhi tử này nhưng không tiện phát tác, chỉ nhắm mắt cho qua chuyện.
•Toàn bộ đệ tử Ẩn Long Môn nghe đây, bất kỳ ai trong các ngươi chịu giơ tay đầu hàng sẽ được tha mạng, còn những kẻ cố chấp lì lợm không biết sống chết giết không ta...