P/s Nhân vật : Lý Hạ Trúc
Mặc dù như vậy Thương Tiểu Phàm vẫn không để vào lòng. Hắn đứng trước năm chiếc Pháp Thuyền vẻ mặt bình thản. Tay phải nắm quyền thu về bên mạng sườn, tay trái thủ đao chắn trước tay phải, hai mắt nhắm lại. Thế tất công phu.
•Mau, khởi động công xuất tối đa bắn nát hắn cho ta....
Chu Liệt Hổ giận dữ, đây hoàn toàn là không để gã vào mắt. Gã đường đường là một môn chủ quyền cao thế trọng há để cho một tên thiếu niên muốn khi là khi.
Năm chiếc Pháp Thuyền bắt đầu tích tụ năng lượng, đem toàn bộ linh thạch dự trữ sử dụng hết. Lần này Thiên Hổ Môn coi như đã chơi lớn, hao tổn gần ba ngàn khối linh thạch.
Phằng phẳng...
Pháp Thuyền đồng loạt phát xạ, năm đạo cực quang tập trung tất cả vào Thương Tiểu Phàm. Khoảng cách không quá hai mươi mét, nguồn năng lượng phô thiên cái địa hội tụ thành một hỏa cầu hừng hực như mặt trời ban trưa, cho dù Nguyên chi cảnh đỉnh phong chạm vào cũng đừng mong toàn mạng trở ra.
Sức nóng nghiền áp, đại cuồng phong càng quét dữ dội. Một loạt đệ tử Thiên Hổ Môn bị thổi nháo nhào, năm chiếc Pháp Thuyền lung lay như gặp phải bão to gió lớn.
Đệ tử Ẩn Long Môn phía dưới cũng bị chấn động đến không thở nổi, mặt trắng như giấy. Ai nấy đều hết cả hồn nhìn chằm chằm vào sóng lửa, lòng cầu mong bình an cho Thương Tiểu Phàm.
Phanh, phanh...
Đột nhiên từ trung tâm sóng lửa truyền ra một đợt ba động. Tiếp theo đó là sóng lửa bỗng chốc bị giảo tán. Thương Tiểu Phàm xuất hiện bên trong, lông tốc hoàn toàn không chút hư hại. Có một loại năng lượng vô hình bao phủ lấy hắn tạo thành một khuôn hộ tráo như quả trứng gà, ngăn trở hết thảy công kích từ Pháp Thuyền bắn ra.
Thương Tiểu Phàm vẫn còn trong tư thế cũ không hề động đậy, như người đã ngủ say. Rồi bất chợt hắn mở mắt ra, vẻ mặt bình tĩnh như băng sương không biểu lộ chút xíu tình cảm. Chậm rãi, Thương Tiểu Phàm vung quyền. Quyền ra cực kỳ nhẹ nhàng thế nhưng lại tuân theo một loại quy tắc đại đạo mà ngay cả thánh chi cảnh nhìn thấy cũng phải hãi hùng khiếp vía. Không gian thời gian gần như lắng đọng, toàn bộ sinh linh xung quanh hắn đều bị môn loại hạn chế không thể nhúc nhích, chỉ có thể giương mắt nhìn một quyền này đánh ra.
Suy....
Quyền ấn vào trong không khí, nhẹ nhàng, không một chút âm thanh. Sinh linh ánh mắt chết lặng, hơi thở cũng im bặt.
Rắc....
Giống như có gì đó bị bẻ gãy, tiếng vang giòn giã phát ra. Lập tức điểm không gian phía trước nắm tay của Thương Tiểu Phàm lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy bắt đầu bị phá vỡ. Lấy hắn làm trung tâm, vùng không gian vỡ kia nhanh chóng lan ra, bán kính liên tục khuếch đại, không gian liệt phùng xuất hiện và bắt đầu cắn nuốt mọi thứ xung quanh.
Năm chiếc Pháp Thuyền nằm trong phạm vi không gian vỡ lập tức bị không gian liệt phùng chạm tới, đang sinh sinh bị xé vỡ. Toàn bộ đệ tử Thiên Hổ Môn chìm ngập trong sự sợ hãi tuy nhiên không thể tránh được, tất cả bị cuốn vào không gian thứ nguyên ngay cả cặn bã cũng không sót lại.
Thời gian không đến năm hơi thở tổng cộng gần ngàn tên đệ tử Thiên Hổ Môn cùng với năm chiếc Pháp Thuyền toàn bộ đều tan biến, bị không gian thứ nguyên cắn nuốt sạch sẽ. Tất cả chỉ diễn ra vô cùng ngắn ngủi.
Tĩnh...
Chết lặng toàn trường. Chúng đệ tử Ẩn Long Môn đều như hóa đá, ánh mắt trợn ngược nhìn vào thân ảnh trên không kia, mồm há rộng muốn rớt cằm. Cảnh tượng vừa rồi thật sự quá hoành tráng, quá kinh động nhân tâm, thậm chí cho đến lúc bọn họ gần đất xa trời vẫn nhớ như in. Một quyền xóa sổ gần ngàn người, hủy diệt năm khối Pháp Thuyền uy lực phải to lớn cỡ nào, còn người đánh ra một quyền đó lại mạnh mẽ bao nhiêu. Càng nghĩ cả đám càng nhao nhao húp vào một ngụm khí lạnh.
Về phần Hàn Hải thì đã ngốc đứng một chỗ, thật lâu không thể lấy lại được tinh thần. Lòng gã thật sự rung động đến run rẩy, mọi thứ diễn ra vượt qua tưởng tượng, cho đến hiện tại gã vẫn chưa bình tĩnh được.
•Chúng.. Chúng ta thắng rồi....
Không biết tên nào mau mồm lắp nói, phá tan bầu không khí im lặng kia...
Oanh...
Toàn trường lập vỡ òa, hơn ngàn con người bắt đầu gào thét.
•Ông trời, thắng thật rồi, thắng thật.. Ta không nằm mơ chứ...
•Ta không phải chết, tốt quá....
•Toàn bộ đệ tử Thiên Hổ Môn biến mất hết rồi...
•Vị thiếu niên kia là ai, quá lợi hại...
•Ngươi có thấy uy lực của một quyền vừa nãy không..
•Tráng sĩ ta yêu người...
Chúng đệ tử có kẻ kích động la ó, có người ôm nhau cười lớn, cũng có tên đứng khóc nức nở. Tất cả đều bởi vì vui mừng quá độ mà biểu lộ vô số sắc thái khác nhau. Duy chỉ Lý Hạ Trúc đứng xen lẫn trong đám người thất thần nhìn vào thân ảnh trên không kia.
Thương Tiểu Phàm khí hạ đan điền, vẻ mặt bình thản thở ra một hơi. Đoạn hắn thả người bay trở về sơn môn Ẩn Long Môn.
Hàn Hải thấy hắn bay tới vội vàng kéo theo chúng đệ tử chay ra tiếp kiến.
•Tại hạ Hàn Hải chưởng môn đời thứ tư Ẩn Long Môn xin ra mắt công tử. Đa tạ công tử ra tay giúp đỡ, đại ân đại đức không gì có thể báo đáp.
Hàn Hải chạy đến trước mặt lập tức hạ thấp người cung kính nói, đối với ân nhân không dám có nữa phần thất lễ. Chúng đệ tử tử sau lưng gã cũng đi theo cúi đầu thật sâu.
•Được rồi, sự tình của Ẩn Long Môn cũng là sự tình của ta...
Thương Tiểu Phàm nhẹ cười nói, lấy lực lượng vô hình nâng toàn bộ đứng dậy.
•Nói vậy là Công Tử cùng với Ẩn Long Môn chúng ta có liên quan...
Hàn Hải nghi hoặc nói.
•Ừm, cũng coi là như vậy. Lý Phùng sư bá còn sống không....
Thương Tiểu Phàm gật đầu, đoạn hỏi.
•Không giấu công tử tổ sư mấy trăm năm trước đã mất tích....
Hàn Hải đáp.
•Vậy sao.....
Thương Tiểu Phàm hơi thất vọng nói.
•Khoan đã,người gọi tổ sư là gì....
Hàn Hải đột nhiên nhận ra chỗ bất hợp lí liền hỏi.