Chương 4: Ngộ Đạo 2

Vài ngày sau, sự mất tích của Thương Tiểu Phàm bắt đầu có người nhận ra, tuy nhiên nó cũng chẳng dấy lên biến động lớn nào cho đến khi được truyền đến tai của chưởng môn Lý Phùng.

•Chết tiệt, mấy người các ngươi còn không mau chia ra đi tìm...

Lý Phùng sau khi nghe tin dữ lập tức nổi cmn bão, ầm ầm quát tháo tạo ra một chiến dịch truy bắt à không truy tìm Thương Tiểu Phàm. Toàn bộ Ẩn Long Môn từ trên xuống dưới nhao nhao cày ba thước đất bới bảy thướt bùn, lùng sục ba ngày ba đêm mà một sợi lông của Thương Tiểu Phàm cũng không thể tìm thấy.

•Thằng nhãi con kia không biết là đã chui vào xó xỉnh nào rồi, phen này không tìm thấy nó làm sao ăn nói với sư phụ bây giờ...

Lý Phùng ngồi trong thư phòng trên trán phủ đầy hắc vụ, nội tâm lo lắng không yên. Thương Tiểu Phàm là do Nam Lão giao phó cho hắn, bây giờ sống không thấy người chết không thấy xác, đợi Nam Lão trở về hắn không biết phải bàn giao thế nào. Lý Phùng càng nghĩ đến lại càng hoảng sợ, không ngừng vò đầu bứt tai.

•Sư phụ, sư phụ...

Đoạn có một tên đệ tử hớt hải chạy vào, vừa chạy vừa luôn mồm réo.

•Réo cái rắm. Có chuyện mà cuốn lên như gà mắc đẻ dậy....

Lý Phùng trong lòng muộn phiền, nhìn thấy cái thái độ bài hải bài hải của tên kia liền buồn bực nói.

•Dạ, đệ tử vừa mới hỏi được vài ngày trước có đệ tử nhìn thấy Thương Tiểu Phàm sư đệ chạy lên đỉnh Tích Phong Sơn.

Đệ tử kia lập tức bẩm báo.

•Thật như vậy...

Lý Phùng đứng bật dậy, gấp hỏi.

•Thật.....

Đệ tử kia đinh ninh gật đầu, rõ ràng đã tra hỏi rất kĩ. Lý Phùng không chờ hắn nói thêm lập tức bay ra khỏi thư phòng, cực tốc bay về phía đỉnh Tích Phong Sơn.

Vài giờ sau.

•Tiểu tử thúi a, ngươi khi khổng khi không lại chạy lên đây làm gì. Nếu ngươi thật té vực chết rồi thì ta phải làm sao đây.....

Lý Phùng đứng trên đỉnh Tích Phong Sơn vẻ mặt ảo não, tràn đầy bất đắc dĩ. Hiện tại hắn đã đinh ninh rằng Thương Tiểu Phàm đã té vực chết thảm rồi.

•Haizzzz... Sống thấy người, chết thấy xác, chí ít cũng có thể bàn giao...

Nghĩ đoạn gã lao người xuống vực, mặc dù vực thẳm rất sâu nhưng một Cửu Nguyên Chi Cảnh như hắn thì sẽ không té vực chết được.

Lý Phùng như mũi tên lao vun vút xuống vực, xuyên thẳng quanh làn mây mù. Gã không ngừng tìm kiếm xung quanh, lòng mong mỏi một điều kì tích. Và.....

•Hử...

Lý Phùng đột nhiên nhìn thấy gì đó, hắn lập tức phanh gấp, kéo toàn thân dừng lại lơ lửng trên không.

•Đó không phải là tiểu tử Tiểu Phàm sao...

Lý Phùng lờ mờ trông thấy bóng dáng của Thương Tiểu Phàm trong mây mù. Tuy có hơi ngạc nhiên nhưng gã vẫn bay sang đó.

•Phù, tiểu tử ngươi vẫn còn sống, làm ta lo lắng muốn sốt, Ngươi...

Lý Phùng mừng rỡ uống nói, tuy nhiên mới được một đoạn gã liền nhận ra việc khác thường. Thương Tiểu Phàm bây giờ như người vô hồn, vẻ mặt vô cảm và cũng không để ý đến bất cứ thứ gì xung quanh hắn. Hắn cứ như một cái máy không ngừng vung quyền vào không khí một cách chậm chạp.

•Tiểu tử, tiểu tử.. Ngươi làm sao.....

Lý Phùng mới đầu có hơi hoảng hốt, vội vàng đáp xuống luôn mồm gọi lớn, muốn kêu Thương Tiểu Phàm tỉnh lại. Nhưng rất nhanh gã bắt đầu ẩn ẩn cảm giác được một tia đại đạo quy tắc quấn lấy Thương Tiểu Phàm, không những thế linh khí thiên địa cũng đang không ngừng tụ tập lại quanh người hắn.

•Móa, tiểu tử này đang ngộ đạo.

Lý Phùng bật thốt lên.

•Quả thật là đại nạn không chết ắt có hậu phúc. Tiểu tử này thật là may mắn, lần này ngộ đạo thành công chắc chắn sẽ thuế biến, nhất phi trùng thiên...

Lý Phùng nhìn Tiểu Phàm ngộ đạo than thở nói, trong lòng cũng có chút ghen tị. Ngộ đạo chính là có thể ngộ chứ không thể cầu, hết thảy đều do thiên mệnh quyết định.

Chờ đợi một lúc Thương Tiểu Phàm vẫn không thay đổi gì, Lý Phùng đành thở dài. Thương Tiểu Phàm đang ngộ đạo gã có chờ cũng vô ích, quan trọng là hắn vẫn còn sống là được, ít nhất cũng có thể ăn nói với Nam Lão.

Rốt cuộc Lý Phùng cũng quyết định rời đi, để Thương Tiểu Phàm ở lại một mình, đây chính là cơ duyên của hắn, chỉ có hắn mới có thể tự mình trải qua, ai cũng không giúp được. Thế nhưng Lý Phùng không hề biết rằng Thương Tiểu Phàm lần này ngộ đạo kéo dài thời gian vô cùng lâu, thậm chí ngay cả hắn cũng sợ hãi.

Năm trăm năm sau.

Dòng thời gian như cơn gió thoảng qua, năm trăm năm đằng đẵng. Trong khoảng thời gian đó đã có vô số sự biến đổi nghiên trời lệch đất, đã có biết bao nhiêu sinh mạng sinh ra rồi lại mất đi. Tuế nguyệt luôn vô tình và sẽ lau đi tất cả.

Bên dưới vực đá chênh vênh tại ngọn Tích Phong Sơn, Thương Tiểu Phàm vẫn còn ở đó, như một con đỉa dai dẳng chống chọi lại với thời gian, bây giờ hắn đã là một lão già khọm lưng, tóc thì bạc trắng. Điều lạ là hắn ấy vậy mà vẫn còn sống, và vẫn giống như khi xưa, đôi mắt luôn vô thần, hai tay liên tục vung quyền vào không khí mặc dù đã tuổi già sức yếu.

Àh...

Đó là những gì người khác nhìn thấy về hắn, còn bản thân hắn thì sao.

•Lêu lêu lêu... Tên chết tiệt, năm trăm năm rồi mà nhà ngươi vẫn không thể chạm vào ta, nếu như ngươi vô dụng như vậy thì ta sẽ không chơi với ngươi nữa, ha ha ha....

Trước mặt Thương Tiểu Phàm, con ruồi nhỏ vẫn còn như cũ, vẫn nhỏ bé, xấu xí và luôn mồm luyên thuyên. Đã năm trăm năm năm qua mà nó vẫn luôn lèm bèm mắng chửi, trêu chọc Thương Tiểu Phàm không biết mệt mỏi, giống như nó đã luyện thành tuyệt thế công pháp võ mồm nào đó vậy.

Thương Tiểu Phàm bây giờ thậm chí đã không còn cảm giác bực bội nữa, tâm của hắn đã sớm tĩnh lặng như nước và chỉ có một ý muốn duy nhất chính là đánh trúng nó, dù dùng thời gian của cả đời người vẫn không từ bỏ.

•Ngươi làm ta thất vọng quá, thôi về nhà bú mẹ đi, ta phải đi rồi...

Con ruồi nhỏ giọng điệu chán nản, lộ rõ ý định chuẩn bị phủi đít rời đi.

•Ngươi mắng ta năm trăm năm bây giờ muốn quẹt mỏ bỏ đi sau.

Thương Tiểu Phàm đột nhiên thu quyền, không còn tiếp tục đánh nữa. Vẻ mặt không biểu tình hắn hỏi.

•Biết làm sao đây, ngươi vô dụng như vậy, cả lông đít của ta cũng không chạm được, ta tiếp tục ở lại còn ý nghĩa gì.

Con ruồi nhỏ vo ve nói giống như rất bất đắc dĩ.

•Vậy sao... Vậy bây giờ ta sẽ nhổ lông đít của ngươi.

Thương Tiểu Phàm nhếch mép cười một cách thản nhiên. Hắn bắt đầu thủ quyền, chuẩn bị đánh tới.

•Ha, lại là chiêu này, ngươi dùng mãi không thấy chán hả, không có gì mới hơn sao...

Mấy quyền đấm của Thương Tiểu Phàm ruồi nhỏ đã nhìn đến phát chán, kêu ca nói. Nó vo ve hai cánh, giống như bao lần khác muốn tránh đi trong gang tấc.

Thương Tiểu Phàm mặc kệ đến nó, chậm rãi vung quyền, một quyền cực kỳ bình thường. Thế nhưng ai có thể biết được bên trong một quyền tưởng chừng đơn giản như vậy lại bao hàm quy tắc vô cùng đáng sợ, ngay cả không gian thời gian cũng bị kéo ngừng lại, thậm chí cả thiên địa đều bắt đầu rung động.

•Chết tiệt đây là loại pháp tắc gì...

Con ruồi nhỏ bị trói chặt trên không liên tục vùng vẫy, tuy nhiên tình trạng của nó như là trâu mắc đầm lầy càng vùng vẫy càng lún sâu.

Bốp...

Tiếng va chạm vang lên, Thương Tiểu Phàm vung quyền đấm thẳng vào con ruồi, khi cả hai chạm vào nhau đột nhiên nó hóa thành một cỗ khí tức mông lung, tựa như làn khói chui vào trong đầu Thương Tiểu Phàm.

•Tên chết tiệt, bây giờ ngươi đã đánh được ta, ta sẽ như lời hứa đem thiên địa này giao cho ngươi. Từ từ mà lĩnh hội đi.....

Sau khi biến mất giọng con ruồi vẫn còn vang trong thiên địa.