Chương 3: Ngộ Đạo

•Ưm...

Thương Tiểu Phàm mơ màng tỉnh dậy, ý thức bắt đầu hồi phục.

•Aaa...

Hắn vừa cử động lập tức kêu lên vì đau đớn, cảm giác như xương cốt toàn thân như vỡ nát, thống khổ không thể tả.

Hắn cố gắng giương mắt nhìn ngó xung quanh, thế nhưng chỉ thấy mỗi vách đá cao vút, còn bản thân hiện tại đang ở đâu hắn cũng không biết.

Thương Tiểu Phàm cố gắng bò dậy, tuy nhiên từng cái cử động đều đau đớn khủng khiếp, đau đến hắn sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Cắn răng đến nát môi Thương Tiểu Phàm mới ngồi dậy tựa lưng được vào vách núi, hắn gục người thở dốc, cố nén sự thống khổ đang dày vò. Hắn ngẩn đầu nhìn ra cảnh vật xung quanh. Chỉ thấy phía trước là mây mù cuồn cuộn ngoài ra không còn gì khác. Hắn bị mắc kẹt trên một bực đá chênh vênh ở giữa lưng chừng vách núi, có thể nói là gọi trời không thấu, gọi đất không nghe.

Không biết hắn hiện tại không chết thì là phúc hay họa. Nếu như tiếp tục sống ở cái nơi chim không thèm ị này thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ chết, chết một cách thê thảm. Thương Tiểu Phàm tự hỏi, cẳng lẽ đây là cách ông trời đối xử với hắn sao, đến chết vẫn không thể chết một cách thoải mái.

Lòng Thương Tiểu Phàm chua chát cực điểm, tâm tình sụp đổ tan nát không còn giữ lại chút gì. Hiện tại hắn chỉ biết ngồi chờ cái chết đang chậm rãi tiến đến.

*

Lại qua ba ngày.

Bên trên vực đá Thương Tiểu Phàm bây giờ đã như là xác chết nằm im bất động, đến cả hơi thở cũng không thấy.

Một con kền kền bay ngang trông thấy hắn lập tức sà xuống toan rỉa thịt hắn. Bất chợt cánh tay hắn vươn ra, chộp lấy cổ nó. Kền kền hoảng hồn vỗ cánh bay đi, không dám quay đầu trở lại.

Thương Tiểu Phàm mở mắt cười khan, hiện tại ngay cả sức lực bắt một con chim cũng không có. Hắn chán nản nằm vật ra, sự tuyệt vọng đã lấn át hoàn toàn tâm trí.

Vo ve, vo ve.

Bỗng nhiên một con ruồi không biết từ đâu vo ve bay đến đậu lên mặt Thương Tiểu Phàm, hút lấy vết thương của hắn.

Thương Tiểu Phàm cảm thấy nhột nhạt, liền đưa tay vỗ lên mặt một cái.

•Aaaaaa...

Con ruồi la lên một tiếng lập tức bay đi tránh né.

Thương Tiểu Phàm nghe qua lập tức kinh ngạc, lồm cồm bò dậy, ánh mắt dồn vào con ruồi to như ngón cái đang vo ve trước mặt.

•Tên kia, ngươi chưa chết sao..

Con ruồi vo ve lên tiếng, thái độ dường như rất ngạc nhiên.

Thương Tiểu Phàm nghe xong đực mặt ra, trong lòng dấy lên kinh đao hải lãng, trời ạ ruồi cũng biết nói sao.

•Ê, tên kia, ngươi điếc sao...

Con ruồi mắng lên, rõ ràng cái vẻ nghệch mặt không trả lời nó của Thương Tiểu Phàm làm nó tức giận.

•Ê, tên kia...

•Ê, tên thúi...

•Ngươi cái tên ngu ngốc kia..

•Ngươi có nghe gì không...

•Ngươi bệnh hả...

Con ruồi không ngừng mồm năm miệng mười khiến cho Thương Tiểu Phàm bắt đầu tức giận.

•Ngươi sủa cái rắm, ngươi là cái đếch gì mà ở đây vo ve làm ta nhức đầu quá...

Thương Tiểu Phàm đứng bật dậy chửi ầm lên.

•A, ngươi dám chửi ta, ngươi cái đồ chết tiệt, chết giẫm, chết bầm... Em gái ngươi, ông già ngươi....

Con ruồi bị hắn kích động lập tức như đàn bà đanh đá tuôn ra một tràn mắng chửi, không những thế nó còn vừa chửi bới vừa bay vo ve xung quanh hắn.

Thương Tiểu Phàm tức giận đến cả người run rẩy, bàn tay vun ra muốn đập cho con ruồi khốn kiếp này ra bả.

•A, hụt rồi, ngươi là đồ vô dụng, như vậy mà cũng đánh hụt, đồ ngu ngốc, phế vật, ha ha ha...

Con ruồi lượn qua lượn lại trêu chọc Thương Tiểu Phàm khiến hắn càng thêm tức điên.

•Tốt tốt, hiện tại ngay cả một con ruồi cũng chế nhạo ta. Phế vật thì sao, hôm nay nếu ta không đánh được ngươi ta thề không làm người...

Thương Tiểu Phàm bị chọc ngay chỗ đau cười lên dữ dằn, hận không đập chết con ruồi nhặng kia thành tro là không thể. Hắn lập tức vung tay tới, tuy nhiên động tác của hắn rất chậm, chưa chạm tới con ruồi thì nó đã bay đi chỗ khác.

•Lêu lêu, tên chết tiệt ngươi sẽ không đánh trúng ta đâu, ngươi là đồ heo thúi, đồ vô dụng, lêu lêu...

Con ruồi không ngừng bay tới bay lui khiêu khích Thương Tiểu Phàm làm hắn máu não sôi sục, giận đến đầu bốc khói đen. Hắn lập tức huy động hai tay, muốn bắt lấy con ruồi ngàn lần đáng chết kia. Tuy nhiên con ruồi vừa nhỏ vừa linh hoạt, dù hắn vung tay như thế nào cũng không thể đụng đến nó dù chỉ là một sợi lông. Sư ức chế trong lòng hắn dâng cao cực điểm, hai mắt cũng đỏ lên, vằn vện những tơ máu. Động tác của hắn càng thêm nhanh hơn, quyết tâm đánh chết con ruồi kia, nó không biết nó đã trở thành kẻ thù không chết không thôi với hắn.

Hai canh giờ sau..

•Hộc hộc..

Liên tục vận động đã vắt kiệt sức của Thương Tiểu Phàm. Tuy nhiên hắn vẫn không mảy may chạm được một sợi lông chân của con ruồi kia. Hắn lúc này mệt rồi đến không thể đứng vững, chỉ có thể lấy tay chống lấy gối chật vật chế trụ lại thân thể không bị ngã.

•Hết sức rồi sao, ha. quả nhiên là phế vật mà, vô dụng đến mức không chịu nổi... Ta thấy ngươi tốt nhất nên về nhà thắt cổ tự vẫn đi là vừa.

Con ruồi không hề kiên mễ Thương Tiểu Phàm chút nào, trực tiếp vả mặt hắn, đánh cho lòng tự tôn của hắn tan tành.

•Hừ .

Thương Tiểu Phàm sắc mặt u ám, lạnh lẽo không chút biểu tình. Hắn gượng người run rẩy đứng lên, tay phải cố lực vung ra, đánh thẳng vào con ruồi nhặng kia. Không quan tâm toàn thân kiệt lực, không để ý sự đau đớn dày vò, không cần biết mình đánh hụt bao nhiêu lần. Hắn bây giờ chỉ quan tâm duy nhất một điều chính là phải đánh được nó, con ruồi nhỏ kia đã trở thành mục tiêu duy nhất của hắn. Một quyền lại một quyền, không ngừng lại, kiên trì đến cố chấp. Thương Tiểu Phàm ẩn ẩn lâm vào một trạng thái huyền diệu, bắt đầu quên hết tất cả mọi thứ xung quanh, quên đi không gian, thời gian, thậm chí quên luôn cả sự tồn tại của bản thân. Trong mắt của hắn chỉ còn lại con ruồi nhỏ đang không ngừng di động.

•Đánh đi, mau mau đánh ta đi...

•Ha ha... Vẫn không làm gì được ta đâu, ngươi tốt nhất về nhà bú mẹ đi...

•Đánh nhanh hơn thêm chút nữa, chậm thế này thì cả lông chân của ta cũng đừng hòng chạm được...

•Đánh, đánh tiếp đi, đánh được ta ta đem thiên địa cho ngươi.....

Con ruồi vẫn liên tục vo ve khích tướng Thương Tiểu Phàm, tuy nhiên nó càng nói lại càng làm tâm của hắn thêm bình thản. Dần dần đến ý thức của Thương Tiểu Phàm cũng biến mất, hắn trở thành một cái xác không hồn chỉ biết vung tay đấm vào không khí.

Vào lúc này, ngay khi Thương Tiểu Phàm không nhận ra thì linh khí thiên địa đột nhiên tụ tập về phía hắn, không ngừng rót vào cơ thể hắn, quá trình vô cùng thần kỳ.