Chương 2: Ẩn Long Môn

Ồn ào, ồn ào...

Đó là những gì nghe thấy được khi đến với Ẩn Long Môn.

Ẩn Long Môn nằm ở Tích Phong Sơn, một đỉnh núi trung lưu ở Phôn Châu. Vốn là một môn phái tam lưu, việc thu nhận đệ tử của Ẩn Long Sơn rất đại trà, bởi vì vậy nên nơi này trở thành một khối hỗn tạp, ồn ào náo nhiệt.

Chưởng Môn Ẩn Long Sơn tên là Lý Phùng. Tuy không tính là cường giả đỉnh cao nhưng cũng là một cao thủ, dù sao hắn vẫn là cửu Nguyên Chi Cảnh hàng thật giá thật. Hắn ta bình thường sống rất là bình thường, suốt ngày ở trong thư phòng đọc sách uống trà, vô cùng nhàn nhã.

Đột nhiên thư phòng của hắn trống không xuất hiện hai bóng người.

•Là kẻ nào...

Phản ứng đầu tiên của Lý Phùng là chộp lấy bảo kiếm để bên cạnh tức giận uống nói, định bay ra đại chiến ba trăm hiệp với kẻ địch.

•Uể...

Đột nhiên động tác của hắn dừng lại, hai mắt trừng lớn.

•Đệ tử bái kiến sư phụ..

Lúc này Lý Phùng mới nhận ra lão già trước mặt, cuống quýt quỳ bái.

•Ừm... Đứng lên đi.

Nam Lão điềm đạm gật đầu, Thương Tiểu Phàm đứng sát phía sau lão.

•Sư phụ đại xá quan lâm sao không thông báo để đệ tử đi ra tiếp đón.

Lý Phùng đứng lên, thấp thỏm nói. Cái Vị sư phụ này của hắn giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, bình thường không bao giờ đi ra ngoài, lần này tự dưng xuất hiện ở đây tám phần là có chuyện.

•Không cần thiết, ta sẽ đi ngay. Hiện tại có chuyện muốn nhờ ngươi..

Nam Lão phong kinh vân đạm nói, đối với đệ tử của mình vẫn lạnh nhạt vô cùng.

•Sư phụ cứ việc giao phó...

Lý Phùng cúi đầu thấp nói, biểu lộ lên núi đao xuống biển lửa chết không hối từ.

•Hiện tại ta có việc gấp phải rời đi, đứa nhỏ này nhờ ngươi chăm sóc.

Nam Lão đáp, đoạn kéo Thương Tiểu Phàm từ sau lưng lên.

•Tiểu tử này là..

Lý Phùng nhìn Thương Tiểu Phàm ngạc nhiên hỏi.

•Không lẽ là nhi tử của sư phụ, lão gia gia hồi xuân.

Lý Phùng âm thầm suy đoán.

( nếu Nam Lão mà biết được suy nghĩ của hắn chắc chắn không đánh hắn ra bả là không thể ).

•Nó là con của Thiếu Thiên..

Nam Lão nhẹ đáp.

•Ồ ...... Thảo nào tiểu tử này nhìn giống đệ ấy đến mấy phần, Thiếu Thiên hiện tại ra sao..

Lý Phùng nghe qua biểu lộ hiểu ra, tấm tắc nói.

•Nó chết rồi...

Nam Lão lạnh nhạt trả lời, chuyện đã lâu nên cảm giác cũng sớm phai mờ.

•Chết rồi sao..

Lý Phùng hơi thất thần nói, biểu lộ có chút buồn bã. So với những huynh đệ đồng sư khác thì gã với Thương Thiếu Thiên quan hệ tốt nhất, thường xuyên đàm tửu cùng nhau. Hiện tại cảnh còn người mất Lý Phùng nội tâm không tránh khỏi thất lạc.

•Được rồi, Tiểu Phàm giao cho ngươi, chăm sóc nó cho tốt....

Nam Lão hướng Lý Phùng phân phó, đoạn quay sang vò đầu Thương Tiểu Phàm.

•Tiểu Phàm, con hiện tại ở lại đây, Sư Công có việc phải đi, rất nhanh sẽ quay lại đón con.

Thương Tiểu Phàm khẽ gật đầu, tuy còn nhỏ tuổi nhưng rất ngoan ngoãn hiểu chuyện. Nó mặc dù rất quý mến Nam Lão nhưng nó cũng không nằng nặc đòi theo hay bắt buộc lão phải ở với nó. Nó vẫn luôn là nói gì thì nghe đó.

•Sư Công nhanh trở lại với con.

Thương Tiểu Phàm nhỏ giọng thủ thỉ.

•Ừm.. Ta đi đây, cố gắng sống thật tốt...

Nam Lão gật đầu, đoạn chuẩn bị rời đi.

•Sư phụ đi thong thả...

Lý Phùng vội vàng cúi người đưa tiễn, tuy nhiên chưa nói hết câu Nam Lão đã biến mất không còn bóng dáng. Gã bất đắc dĩ lắc đầu, sư phụ quả là sư phụ, đến vô tung đi vô tích.

•Tiểu tử, theo ta...

Đoạn gã quay sang gọi lấy Thương Tiểu Phàm, dẫn hắn ra khỏi thư phòng.

Uầy.. Vậy là Thương Tiểu Phàm đã bắt đầu bước vào trang mới của cuộc đời mình, cu cậu sẽ sống như thế nào đây. (^_^).

Mười năm sau.

Ài.. Thời gian trôi nhanh thật, thoáng cái đã mười năm rồi đã qua. Thương Tiểu Phàm bây giờ đã là mười sáu tuổi, sắp thành người lớn rồi.

Mặc dù vậy cuộc sống của hắn trải qua có vẻ không tốt lắm. Thời gian đầu khẽ vừa tới Ẩn Long Môn hắn vẫn rất ổn, do sự giao phó của Nam Lão nên Lý Phùng đặc biệt chú ý đến hắn, thậm chí còn phân phó cho đệ tử không được động chạm đến hắn dù chỉ là một sợi lông.

Tuy nhiên dần dà tư chất phế vật của Thương Tiểu Phàm bắt đầu bộc lộ, từng kì tích thất bại được hắn lập nên, hắn trở thành đệ tử hoàn khố duy nhất của môn phái không thể tu luyện,là một tên phế vật phàm nhân đúng chất. Từ đó trên dưới Ẩn Long Môn bắt đầu bất mãn với hắn, thậm chí chán ghét. Nếu không phải Lý Phùng thường xuyên để mắt đến hắn thì hắn đã sớm bị tống cổ ra khỏi nơi này.

Hiện tại Thương Tiểu Phàm đang ngồi trong ngôi nhà tranh trên núi cách xa sơn môn Ẩn Long Môn. Hắn sở dĩ dọn đến nơi này một phần là vì an tĩnh một phần do không chịu nổi sự chế giễu. Nhiều năm trôi qua hắn vẫn luôn cố gắng để có thể tu luyện, nhưng đến hiện tại ngay cả khí cảm hắn cũng không làm được.

Một lúc sau.

•Aaaaaaaa... Tại sao.

Thương Tiểu Phàm đột nhiên mở mắt hét lên, hắn đã làm mọi cách nhưng vẫn không thể có khí cảm. Sư tuyệt vọng lan tràn trong tâm trí, cảm giác uất ức nghẹn ngay cổ họng, khó chịu đến cực điểm.

Thương Tiểu Phàm phóng sầm xuống đất, chạy như điên ra khỏi nhà hướng thẳng đến đỉnh Tích Phong Sơn.

Dọc đường có không ít đệ tử trông thấy hắn cất giọng chế giễu.

•A, đó không phải là tên phế vật Thương Tiểu Phàm sao, hắn lại chạy đi đâu vậy..

•Ừm, chắc là lại lên núi la hét phát tiếc nửa chứ gì....

•Haizzzz... Phế vật thật đáng thương.

Bọn họ cố gắng nói lớn để cho Thương Tiểu Phàm nghe khiến lòng hắn càng thêm chát đắng.

Chạy một mạch đến đỉnh núi, Thương Tiểu Phàm dừng lại tại một mõm đá bên cạnh là vực sâu vạn trượng.

•Aaaaaaaaa....

Thương Tiểu Phàm cong người hét lớn, cố gắng trút hết những khó chịu trong lòng. Bao nhiêu năm qua hắn không chỉ một lần lên đây. Nhìn Quần Phong sơn mạch hùng vĩ lòng của hắn tràn đầy thất bại, tuyệt vọng. Nhiều lúc hắn thật sự muốn nhảy vực chết quách cho rồi, nhưng lại sợ Nam Lão đau lòng nên không dám làm, chỉ biết ẩn nhẫn sống qua ngày.

Hắn lại nhớ về Nam Lão, mười năm qua lão vẫn không một lần trở về tìm hắn. Thời gian trôi qua có nhiều lần hắn trở nên tuyệt vọng, nhiều lần hắn đã nghĩ rằng Nam Lão có lẽ đã bỏ rơi hắn, thế nhưng rất nhanh những suy nghĩ này bị hắn gạt bỏ, và hắn vẫn tiếp tục chờ đợi, chờ đợi một ngày ông cháu lại tương phùng.

•Ông trời ơi, tại sao ông lại bất công như vậy, ta không muốn làm phế vật, ta không muốn....

Thương Tiểu Phàm ngửa mặt hét lớn, vẻ mặt phẫn nộ, không cam tâm. Hắn đang muốn chất vấn thiên địa tại sao lại bất công với hắn như vậy.

Ì đùng...

Mây đen đột nhiên kéo đến, thiên địa bắt đầu gầm gừ như đang tức giận vì lời nói của hắn.

Ầm ầm...

Sấm nổ vang lên, chớp nhoáng đầy trời. Một tia sét bất ngờ kích thẳng vào đầu Thương Tiểu Phàm. Ý thức của hắn lập tức mất đi, bước chân loạng choạng sau đó ngã ngửa xuống vực sâu.