Chương 1: Hành Trình Bắt Đầu

Chúng ta đang ở linh giới, một thế giới tu luyện tiên giả, “ ừm, đại khái là vậy “. Nơi đây linh khí vô cùng dồi dào, có thể nói là chỉ cần hít thở bình thường thôi cũng thu được linh khí, là chốn thiên đường dành cho tu luyện giả. :

Bên trong Linh Giới tu luyện giả nhiều vô số, yêu thú, linh thú như chó chạy đầy đường. Một thế giới muôn màu muôn vẻ.

Nói bấy nhiêu cũng đủ rồi nhỉ, bây giờ chúng ta đi tìm nhân vật chính thôi.

*

*

À mà hắn đâu rồi nhỉ.

•Đứng lại...

Ồ phía bên rừng cây kia có mấy kẻ đang truy đuổi nhau thì phải.

.

.

•Thương Thiếu Thiên, mau nộp mạng đi, ngươi chạy không thoát đâu. ....

Một đám người bịt mặt áo đen đang cầm kiếm truy đuổi theo một nam nhân trung nên. À hình như hắn tên là Thương Thiếu Thiên, là một đệ tử của môn phái gì gì đó. Thương Thiếu Thiên lúc bấy giờ vẻ mặt rất bi thương, tay ôm lấy tiểu hài tử cắn răng bỏ chạy.

•Hừ, chết tiệt, bị thương đến tình trạng như vậy mà vẫn chạy nhanh như thỏ vậy...

Tên cầm đầu đám sát thủ áo đen tức giận chửi bới, dẫn theo đám lâu la điên cuồng truy đuổi Thương Thiếu Thiên trong rừng.

Thương Thiếu Thiên quả thật bị thương rất nặng, phần lưng hằn một vết chém nhìn mà kinh hãi. Tuy nhiên không biết hắn lấy khí lực từ đâu mà vẫn có thể kiên cường bỏ chạy. Tiểu hài tử trong tay hắn dường như hiểu được tình cảnh của cha này nó nên không khóc chút nào.

Nửa giờ sau đó.

•Chết tiệt, hắn chốn đâu mất rồi...

•Mau, chia ra tìm hắn, để hắn chạy thoát chúng ta liền không xong đâu.

Trong rừng lúc này đã không còn bóng dáng của Thương Thiếu Thiên, cũng chã biết hắn đã chui vào cái xó xỉnh nào rồi. Bọn sát thủ vì mất dấu của hắn mà như chó điên, chạy lung tung không ngừng chửi bới.

Ẩn Long Sơn.

Ngọn núi cô độc nằm giấu mình trong rừng già, như môt con rồng nép mình ngủ say, chẳng mảy may thế sự thường tình.

Trong một ngôi miếu hoang, sơ sài củ rách, một lão già tóc bạc đang cầm chổi rơm quét đi những chiếc lá úa rụng đầy mặt đất.

Xoạt xoạt...

Bỗng nhiên rừng cây bị xé mở, Thương Thiếu Thiên từ bên trong lao ra.

•Hử...

Lão già khiêu mi, có chút ngạc cnhiên.

•S.. Sư phụ...

Thương Thiếu Thiên suy yếu nói, vừa đến đã lảo đảo bước chân, khí sắc xuống cấp trầm trọng lập tức khụy một chân xuống.

Lão già nom vậy vội vàng đi đến chống đỡ hai vai của hắn để hắn không ngã.

•Thiếu Thiên, sảy ra chuyện gì, tại sao con lại bị thương nặng như vậy...

Lão già ân cần hỏi Thương Thiếu Thiên.

•Hộc...

Thương Thiếu Thiên chưa mở miệng máu tươi đã trào ra thấm đỏ ngực áo.

Lão già nhanh tay điểm hai huyệt đạo trên bả vai của hắn ngăn chặn máu tiếp tục trào ra, đoạn lật tay hắn bắt mạch.

Một lúc sau lão mới buông tay thở dài.

•Con đã uống bế huyết đan.

Lão già thiểu não hỏi. Bế huyết đan có công dụng thần kỳ, có thể để cho người bị thương sắp chết kéo dài mạng sống trong nửa ngày thời gian. Thế nhưng đan dược dù có tốt đến mấy cũng không phải là vạn năng, người dùng bế huyết đan sau khi hết nữa ngày sẽ bị độc tính cắn trả dù thần tiên cũng không thể cứu vãn.

•Sư.. Phụ... Đệ tử biết bản thân sắp.. Sắp không ổn rồi... Đệ tử chỉ mong sư phụ có thể.. Chăm sóc hài tử này.. Nó, nói là cốt nhục của đệ tử...

Thương Thiếu Thiên nói chuyện đứt quãng, hơi thở đã bắt đầu ngưng đọng. Đoạn hắn nhìn tiểu hài tử trong lòng, giọng điệu khẩn cầu.

Lão già buồn bã thở dài, cả đời lão thu nhận đệ tử không nhiều, Thương Thiếu Thiên là một trong số đó. Lão khẽ vươn cánh tay già nua ôm lấy tiểu hài tử vào lòng, nhìn cái vẻ mặt ngây thơ non nớt của nó ông bất đắc dĩ thở dài.

•Con yên tâm, ta sẽ chăm sóc nó.

Thương Thiếu Thiên nghe qua mừng rỡ mỉm cười, mặc dù cười rất khó coi. Hắn cố gắng dùng hết khí lực còn sót lại quỳ xuống dập đầu ba cái. Làm xong tiết lễ hắn run rẩy ngóc đầu lên, vẻ mặt thanh thản, trong tư thế quỳ gối nhắm mắt tắt thở, chút sinh cơ cuối cùng cũng theo gió tán đi.

Lão già đứng trước mặt Thương Thiếu Thiên hai tay ôm lấy tiểu hài tử vẻ mặt có mấy phần bi thương. Gió núi thổi qua làm thân ảnh của ông càng thêm thêm cô tịch.

Ấy vậy mà sáu năm đã trôi qua. Đối với tu luyện giả thì thời gian sáu năm có lẻ chỉ là một cái chớp mắt, nhưng với một đứa trẻ như Thương Tiểu Phàm thì đó là cả một quá trình thay đổi. À nói mới nhớ, Thương Tiểu Phàm chính là đứa con cốt nhục của Thương Thiếu Thiên, cái tên này chính là Nam Lão chọn cho nó.

Thương Tiểu Phàm bây giờ đã lên sáu tuổi, mặc dù nó không phải là một đứa trẻ hoạt bát lanh lợi nhưng vẫn rất ngoan ngoãn, hiền lành. Bình thường quấn quýt bên cạnh Nam Lão không rời, lão cũng rất yêu thương nó, có thể nói là còn hơn cả ruột thịt.

Xoạc, xoạc...

Tiếng chổi rơm quét nhẹ trên nền đá, Thương Tiểu Phàm dáng dấp nhỏ bé đang chăm chú dọn sạch sân trước. Nó bình thường vẫn hay làm việc nhà, không hề lười biếng hay ham chơi như cái lứa tuổi trẻ trâu của nó.

Nam Lão đứng một bên im lặng quan sát nó, sắc mặt của lão không tốt lắm. Dường như ông vừa đi gặp ai đó, chắc lại có sự tình nghiêm trọng sảy ra.

•Tiểu Phàm qua đây...

Một lúc lâu lão mới cất tiếng gọi, hướng Thương Tiểu Phàm đưa tay ngoắc.

•Dạ...

Thương Tiểu Phàm vừa nghe lập tức dạ ran, vội vàng bỏ xuống cây chổi chay sang.

•Sư công, người gọi con có chuyện gì.

Thương Tiểu Phàm vẫn rất lễ phép nói.

Nam Lão khẽ xoa đầu nó, trong nội tâm có chút u sầu. Đứa trẻ này quả thật không may mắn, vừa sinh ra đã phải chịu mồ côi, không cha không mẹ. Bây giờ lớn lên ngay cả ông trời cũng bỏ rơi nó, lại cho nó tư chất thấp kém, không thể tu luyện được. Có lẽ từ nay nó chỉ có thể sống những ngày tháng bình thường như vậy.

Càng nghĩ đến ông lại càng không biết phải làm sao, chỉ có thể thở dài một tiếng cho qua, phận số thì không thể nào tránh khỏi.

•Từ hôm nay chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, con mau đi thu dọn đi...

Nam Lão ôn hòa nói.

•Đi, chúng ta sẽ đi đâu...

Thương Tiểu Phàm nghe qua có hơi ngạc nhiên, từ lúc có nhân thức đến giờ nó vẫn luôn sống trong cái miếu hoang này, thậm chí chưa từng một lần rời khỏi. Bây giờ nghe đến phải đi trong lòng nó bỗng có chút khác lạ.

•Ừm, đi đến một chỗ khác...

Nam Lão nhẹ gật đầu, thân ảnh hiền hòa như bụt.

Thương Tiểu Phàm tuy trong lòng có nhiều suy nghĩ, tuy nhiên nó vẫn rất nghe lời, ngoan ngoãn chạy thu xếp hành trang.

Nói là thu xếp hành trang, nhưng thật ra hai ông cháu cũng chẳng có cái gì, chỉ vẻn vẹn vài ba bộ đồ cũ của Thương Tiểu Phàm mà thôi. Sau khi thu dọn hoàn tất Thương Tiểu Phàm đem tai nải quải lên vai, bước ra thắp cho thần hoàng trong miếu một nén nhang rồi sau đó đi đến chỗ Nam Lão.

•Sư Công, xong rồi.

Thương Tiểu Phàm đứng trước mặt Nam Lão nhỏ giọng nói.

•Ừm...

Nam Lão mỉm cười gật đầu, đoạn lão đưa tay nắm lấy bả vai của nó, thân thể khẽ động một cái hai ông cháu liền biến mất như chưa từng xuất hiện.