Trong lúc cả ba người Thiên Vân còn đang trò chuyện, thì hai người nhà họ Tiêu đi đến đại sảnh…
Lúc này, Tiêu Nhận Tuyết đã thả lỏng hơn nhiều so với lúc mới đến, có vẻ như do độ hào cảm tăng lên, nàng cũng đã chấp nhận mối hôn sự do gia đình hai bên dặt ra.
Mặc dù đã nhìn thấy rất nhiều lần và nghe kể qua cũng không ít, nhưng khi lần nữa nhìn thấy Tiêu Nhận Tuyết ở khoảng cách gần như vậy, Thiên Vân không thể không cảm thán rằng cô nàng này thực sự đẹp động lòng người.
Dung mọa như một bức danh họa, khuynh quốc khuynh thành không từ nào diễn tả được.
Chiếc mũi thanh tú, đôi môi màu anh đào nhàn nhạt, khuôn mặt tựa như đóa hoa xinh đẹp với làn da trắng mịn trơn như tuyết cùng với mái tóc đen dài đã bị buộc lại thay vì thả rơi trong gió như trước, vóc dáng cao ráo, mảnh mai, những nơi cần có thì có, nơi cần đủ thì đủ.
Nàng lúc này không còn mặc một bộ bạch y như bộ đồ như hôm qua mà thay vào đó là một bộ lam y với những hoạt tiết nhẹ nhàng, làm toát lên vẻ đẹp lẫn khí thế cao quý nhưng lại không kiêu ngạo của nàng.
Tiêu Nhận Tuyết cũng đang đánh giá Thiên Vân, nếu hôm qua thứ nàng thấy ở hắn là một vẻ điềm đạm, có phần như một tên thư sinh yếu đuối thì trận chiến hôm trước đã khiến nàng thay đổi cách nhìn về hắn.
Thái độ cùng giọng điệu của hắn đối với nàng đều rất bình thường, không giống như là cách kẻ thủ hoặc đồng minh nói chuyện, nhưng khi trận đấu diễn ra, hắn lại như một cự long ẩn mình chờ ngày xuất thế. Chỉ cần có cơ hội, chắc chắn tên của hắn sẽ trở thành một nỗi khiếp sợ với kẻ thù.
Một người nam nhân như vậy, mới xứng đáng để nàng chú ý tới… Dù nàng không chắc mối hôn sự có thành hay không. Nàng thầm hiểu rằng, đứa trẻ mười tuổi trước mắt nàng, sau này sẽ trở thành một sự tồn tại cực kỳ đáng sợ.
Nàng cũng từng nghe vài thông tin của Thiên Chiến Thần Tộc từ chỗ phụ thân, người trong gia tộc này không chỉ là cường giả trời sinh, mà còn là những kẻ trong mình tham vọng cực kỳ cao. Tương lai của bọn hắn, không thể nào là vật trong ao được. Nếu nàng nhớ không nhầm, trong những thiên tài nàng từng nghe qua, vô số kẻ đều mang họ Thiên.
- Vân Nhi, Tuyết Nhi, hai đứa dù sao đều còn trẻ tuổi, không cần phải nghe đám người bọn ta bàn luận, ra ngoài trò chuyện vui vẻ với nhau đi. Dù sao Tuyết Nhi cũng chỉ đến Thiên gia trong khoảng thời gian ngắn này thôi, Vân Nhi, con hãy dẫn con bé đi dạo quanh đây đi. Dù sao Thiên gia chúng ta cũng có không ít cảnh đẹp, đưa nàng đi ngắm hết một lần đi…
Người lên tiếng là Lâm Dao Dao, nàng rất thích tính cách của Thiên Nhân Tuyết, thân là mẫu thân, nếu không phải do nhi tử còn quá trẻ tuổi, nàng hận không thể kêu Thiên Vân tổ chức hôn lễ với Thiên Nhận Tuyết ngay lập tức.
Tiêu Phong cũng là một người thông minh, biết rằng những chuyện như vậy cũng không nên để đám trẻ biết quá nhiều, vì vậy đành nói với TIêu Nhận Tuyết: “Tuyết Nhi, ta và hai người họ có chuyện cần bàn… Con hiếm lắm mới có cơ hội được đến chỗ này. Con mau tranh thủ cùng Tiểu Vân đi thăm quan đi.”
Nghe thấy lời này, Tiêu Nhận Tuyết cũng chỉ đành gật đầu đồng ý.
- Phụ thân, Tuyết Nhi biết rồi.
Sau đó cả nàng đi theo Thiên Vân, rời khỏi đại sảnh.
Trong đầu Tiêu Nhận Tuyết hiện tại rất rối. Nàng dù đồng ý ra ngoài ngắm cảnh và nói chuyện với Thiên Vân, nhưng nàng lại không biết nên nói gì.
Còn về Thiên Vân, hắn vốn là một tên không biết đến chuyện tình cảm, số lần tỏ tình với con gái ở kiếp trước của hắn là rất ít, còn ở thế giới này thì do hắn suốt ngày quan tâm đến việc tu luyện, nên chưa có chút hứng thú nào tới chuyện nam nữ.
Cả hai người đều không biết mở lời như thế nào nên không xung quanh cả hai người lúc này có chút ngại ngùng nhưng ở trong mắt người khác, hai người này không khác gì một cặp đôi thần tiên quyễn lữ, một người là nhi tử của gia chủ Thiên gia, một người lại là nữ nhi của Ngũ trưởng lão ở Thiên Đạo thư viện, là một thiên tài được đánh giá rất cao.
Một cặp trai tài, gái sắc cứ thế mà đi qua đám hộ vệ và hậu bối trong Thiên gia.
Vẻ mặt của Tiêu Nhận Tuyết lại vô cùng bình tĩnh, ánh mắt thì nhìn xung quanh Thiên gia, càng nhìn, nàng lại càng cảm thấy sự cách biệt giữa Thiên gia và Thiên Đạo thư viện càng to lớn…
- Chậc, ta cứ tưởng nàng hôm nay lại muốn từ hôn chứ.
Lúc này, Thiên Vân cuối cùng cũng lên tiếng để cắt đứt sự im lặng giữa hai người.
Tiêu Nhận Tuyết nghe thấy lời này, có chút sững sờ không hiểu vì sao hắn lại nghĩ như vậy.
- Tại sao ngươi lại nghĩ ta muốn từ hôn? Nếu ta có thể gả vào trong Thiên gia, không chỉ một mình ta mà cả thế lực của ta cũng được lợi ích không hề nhỏ.
Tiêu Nhận Tuyết không phải là một nữ nhân ngu xuẩn, nàng hiểu rõ rằng hôn sự của mình với Thiên Vân giống như là một cuộc hôn nhân chính trị. Ban đầu nàng cũng không muốn kết hôn với một kẻ mà nàng không biết gì cả, thậm chí là đến cả mặt mũi ra sao nàng cũng không rõ. Bắt đầu từ nửa năm trước, phụ thân nàng đã kêu nàng chuẩn bị tạm dừng tu luyện để đến đây.
- Tất nhiên là do hôm qua ta đã đả thương nàng, dù sao thì chúng ta vẫn là vị hôn thê của nhau trên danh nghĩa, việc ta cùng nàng đánh nhau như thế này cũng không phải là điều tốt tốt lành gì.
- Ngươi thật sự nghĩ ta sẽ vì một chút chuyện nhỏ đó mà tức giận rồi từ hôn sao?
Tiêu Nhân Tuyết có chút nghiêng đầu qua nhìn Thiên Vân, dù nàng hơn hắn tận chục tuổi,, nhưng chiều cao của nàng lại chỉ mới ngang bằng với hắn mà thôi… Chính hàng động này của nàng lại càng khiến cho Thiên Vân có chút lặng người, dù cho hắn đã gặp không ít mĩ nữ ở thế giới này, nhưng mà hắn không thể không công nhận rằng, vị hôn thê trên danh nghĩa của hắn, có một sức hút khó cưỡng lại được.
- Chậc, có lẽ chỉ mình ta thấy vậy… Dù sao ta cứ nghĩ nữ nhân dù sao cũng…
- Cũng làm sao?
Lời còn chưa nói xong, Thiên Vân liền nghe thấy một âm thanh lạnh lùng phát ra từ bên phải, mà Tiêu Nhận Tuyết lại đang đứng ở bên trái hắn, mà người có thể vô thanh vô thức đứng bên cạnh hắn mà không một ai phát giác thì chỉ có duy nhất một người mà thôi, chính là Yêu Yêu.
- Tiếp tục nói xem nào?
Yêu Yêu không quan tâm tới việc Thiên Vân lúc này đang nói chuyện với Tiêu Nhận Tuyết, ánh mắt nàng lúc này nhìn Thiên Vân như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn, … một ánh mắt không thể tồi tệ hơn.
Thiên Vân đổ mồ hôi lạnh, suy nghĩ của hắn có thể bị Yêu Yêu nắm bắt hết, do đó nên vài lời còn chưa kịp nói ra thì nàng đã biết hết toàn bộ nội dung… Căn bản không thể giấu nàng cái gì.
- Tiểu Vân, ngươi đang nhìn đi đâu vậy?
Tiêu Nhận Tuyết ở một bên lại thấy Thiên Vân rất kì lạ.
Không hiểu vì sao hắn đang nói dở thì lập tức im lặng, sau đó quay đầu qua phía bên cạnh rồi thoáng run lên như thể sợ một cái gì đó.
Nhưng khi nàng nhìn qua thì chỉ thấy quang cảnh của cây cối, cùng với vài hạ nhân đang bận làm việc.
- À không… không có gì… Nãy là do ta có chút lơ đễnh… Dù sao ở bên cạnh một mĩ nữ như nàng, ta cũng có phần không thể kiềm chế được chính mình…
Khanh khách…
Được Thiên Vân khen, Tiêu Nhận Tuyết liền cười nhẹ một tiếng. Lúc này nàng cũng đã buông lỏng tinh thần, dù mới gặp nhưng nàng có thể thấy được Thiên Vân là một người vô cùng hòa đồng, gần gũi… Tuy nhiên, trong chiến đấu hắn lại là một đối thủ vô cùng mạnh mẽ, thậm chí có phần đáng sợ.
Dẫu vậy, với thông tin mà nàng thu thập được từ các hầu nữ ở đây, thì Thiên Vân lại một người rất hòa đồng, hắn chỉ là không quá chú ý tới nữ nhân mà thôi. Thậm chí còn có người nghĩ rằng Thiên Vân chỉ yêu thích tu luyện mà mặc kệ mọi thứ, cho tới khi Thiên Vân dẫn một người xa lạ quay về và cho phép nàng trở thành hầu nữ bên cạnh hắn.
- Sao ta cảm thấy nàng hôm nay lại có chút khác với hôm bữa nhỉ, có phần…
- Trông ta bình thường hơn đúng không?
Tiêu Nhận Tuyết cũng không có giấu gì cả, nàng liền nói rõ ra cho Thiên Vân…
- Dù bản thân ta biết đây là một cuộc hôn nhân chính trị, biết được việc này sẽ tốt cho Thiên Đạo thư viện, nhưng thân là một người muốn trở nên mạnh mẽ hơn, sao ta có thể cam tâm tình nguyện để cho bản thân lệ thuộc vào quyết định của người khác chứ.
- Nhưng mọi chuyện dường như đã định, dù là ta có từ chối tới cỡ nào thì quyết định cũng không hề thay đổi… Vì vậy, ta chỉ có thể giữ lại một chút yêu cầu cuối cùng, chính là ngươi phải mạnh hơn ta.
Lời của Tiêu Nhận Tuyết có chút u buồn, Thiên Vân cũng hiểu đôi chút về tình cảnh của nàng. Dù sao ở thời xưa, ai cũng có lối suy nghĩ rằng phụ mẫu đặt đâu thì con ngồi đó, dù cho không muốn nhưng lệnh của phụ mẫu, ai có thể từ chối chứ.
- Vậy nếu ta thua, thì nàng sẽ làm gì?
Thiên Vân tiếp tục hỏi…
- Thực sự, ta cũng không rõ nếu ta thắng thì ta sẽ làm gì, bởi khi nghe thấy những thông tin của ngươi, ta cũng có chút an tâm phần nào… Dù sao người ta gả cho cũng không phải là một tên phế vật, hay một tên xấu tới ma chê quỷ hờn…
Thế là, cả hai vừa đi vừa trò chuyện… Cũng nhờ đó, độ hào cảm của Tiêu Nhận Tuyết đối với Thiên Vân cũng tăng thêm kha khá, mà Thiên Vân cũng dần tiếp nhận thứ tình cảm này, dù cả hai chưa thật sự đến mức yêu nhau nhưng với hắn, có lẽ sẽ là một bước tiến mới trong chặn đường của mình.
-- Hết chương 22--