Phượng Doanh cũng không vội về phòng mà ra bên ngoài dạo ,sẵn kiếm gì lấp đầy bụng, cơm ở Tô phủ thật khiến nàng buồn nôn.
Nàng một thân váy xanh đẹp không sao kể xiếc, lại thêm khí chất xuất trần khiến cho người ta không thể không chú ý. Phượng Doanh cũng nhận ra điều này nên cước bộ có chút lắc léo dễ dàng cắt đuôi bọn tạp nham phía sau, nàng cũng nhanh chóng mua đầy một bình rượu, một ngụm trôi xuống cổ họng làm nàng thoả mãn nheo mắt.
Đi qua một hẻm không có người, nàng nghe thấy có tiếng đánh nhau, tiếng ẩu đả cũng không quá lớn nhưng nàng nhận ra được cũng không phải là trận múa đao thông thường, Phượng Doanh cũng không muốn quản, nàng lấy hồ lô cất vào trong tay áo rồi nhanh chóng đi về, chính là lúc này không biết có kẻ nào hô lên hai tiếng "Hạ Hành". Hạ Hành? Không phải là hôn phu của Tô Ngọc chứ?! Nàng liền theo tiếng đánh nhau kia mà đi tới.
Trước mặt 10 tên sát thủ khí thế hùng hổ, nhìn cách ăn mặc của chúng liền biết là kẻ nhận tiền giết người, linh lực lưu động không có cấm chế cản lại nên có chút xiên vẹo, người không luyện võ sẽ lập tức hộc máu ngay, ấy vậy mà kẻ phế vật trong lời đồn lại đứng thẳng lưng thế kia. Lại nói Hạ Hành một thân áo đen bó sát, tóc dài búi cao ở phía sau, gương mặt góc cạnh đường nét rõ ràng, mắt kiếm mày ngài, mũi cao tuấn tú, môi mỏng dụ tình, xung quanh toả ra hàn băng rét lạnh. Ngay lúc một tên sát thủ bổ tới, kiếm trong tay hắn quơ lên một cái, linh lực màu đỏ bắn ra tứ phía, ngay lập tức nuốt trọn chiêu thức của hắn, liên tiếp không biết bao nhiêu chiêu, 8 tên sát thủ cấp 12 đã về chầu trời. Mà trên người Hạ Hành cũng không có vết thương gì nặng, Phượng Doanh vừa tới liền thấy một màn này. Hai tên còn lại cũng nhanh tốc đề khí đánh thẳng tới Hạ Hành, lưỡi câu sắc lẹm khồn biết từ đâu bung ra đâm thẳng vào vai trái của hắn, câu đi một miếng thịt đỏ tươi, Hạ Hành cân răng chịu đau, kiếm tròn tay xé gió mà tới đâm thẳng vào tim tên sát thủ trước mặt, tên kia thấy thế liền ra ám chiêu, dao găm liền chuẩn bị lao tới cổ của Hạ Hành.
" Cẩn thận dao găm" Phượng Doanh phía ngoài hét to nhưng cũng không tới giúp, thứ nhất là vì Tô Ngọc thật không hề có võ công, thứ hai là vì nàng cảm thấy Hạ Hành nhất định sẽ qua chuyện.
Hạ Hành vừa nghe tiếng nàng xong liền tụ một quả cầu đánh về phía tên còn lại làm dao găm rớt xuống đất, kiếm đang cắm trong ngực tên kia nhanh chóng rút ra phập một cái giết tươi tên sát thủ cuối cùng.
Sau khi toàn bộ đã bị diệt, Hạ Hành quay đâù lại nhìn nàng, thiếu nữ cười như không cười phủ vàng dưới nắng, mặt nàng đeo khăn che làm tăng thêm một tầng ý vị, phong thái lười biếng có chút lạnh nhạt, nàng đứng một mình ở đó như một đoá bạch liên đơn vãng trên núi cao...Chỉ kịp nghĩ như vậy, trước mặt hắn cũng tối dần đi.
Phượng Doanh vì phải thay Tô Ngọc nói một lời xin lỗi với hắn nên lại phải cứu hắn, nàng nhìn thân máu nhếch nhát có hơi chướng mắt, lấy ra một viên đan dược cho hắn nuốt vào , sử dụng linh lực để trị nội thương cho hắn. Hạ Hành cảm nhận có người chạm vào mình nên mí mắt có chút run run, cơ thể căn cứng đề phòng, Phượng Doanh thấy hắn như vậy thì mắt hơi tối lại, người có tính cảnh giác tốt như vậy nhất định là được rèn luyện từ nhỏ, lại nhìn võ công của hắn cũng không tệ, chắc hẳn là ẩn dấu rất sâu. Nàng cũng mặc kệ thái độ chóng đối của hắn, linh lực nồng đậm không ngừng lấp đầy những lỗ hỏng nội lực bên trong. Thấy cũng khá ổn,
nàng liền đỡ hắn đi về một chỗ khác, khi đi không quên búng một ngón tay, hoả diễm màu vàng lồng lộng nhanh chóng bắn ra làm cho một trận máu tanh biến mất.. 10 tên sát thủ cũng không còn.
Để Hạ Hành ở một hẻm nhỏ không người, xác định xung quanh không còn nguy hiểm nàng liền rời đi.
...
Trận đánh đầu lúc sáng khiến cho nàng yên tĩnh được một thời gian. Lại nói cái chết năm đó của Hà Bình có phải chỉ là do Tô Ngạo tư tình với Liễu Hà? Cái này nàng thật không tin, Tô Ngọc cũng không tin. Phượng Doanh lấy cớ ra ngoài đi dạo mà nhiều lần đến một nhánh của Bách mãn lâu ở Lãng Yên để lấy thêm tin tức, tối đến lại đột nhập vào thư phòng của Tô Ngạo để điều tra.
Đã năm ngày trôi qua, nàng còn chưa gấp đã có kẻ không chịu được.
Buổi tối trăng vừa tròn, đêm khuya vắng lặng chỉ còn mỗi tiếng lá cây xào xạc, Phượng Doanh một mình ở trong phòng uống rượu. Rượu ngon từ từ chảy xuống cổ họng làm nàng có chút ngây ngây, đôi mắt long lanh như sao trên trời, tư thế lười biếng dựa vào thành ghế, môi hồng dưới khăn nhếch lên một độ cong chết chóc phá đi khung cảnh đầy dụ hoặc men tình, chỉ là, cũng chỉ có nàng biết.
Mây không biết từ đâu lấn áp cả trăng sáng, gió cũng bắt đầu ngưng đọng lại tiếng xì xào, tay đang rót rượu có chút ngừng lại, phút chốc lại nhận ra chuyện gì đó, khoé miệng càng cong hơn, con ngươi tinh xảo có chút quỷ quyệt.
Tới rồi sao? Bổn điện đang đợi các ngươi đây!
Một ống khói nhỏ từ đâu chui vào, nàng nhìn một phát liền nhận ra, Phượng Doanh cũng chiều theo bọn chúng một chút, nàng yên lặng nằm xuống giả vờ như bị trúng thuốc. Hai tên hắc y nhân lặng lẽ vọt vào, lấy bao trùm vào đầu nàng rồi khiên đi.
...
" Đem đến rồi sao?" Một giọng nam trung niên, nghe có vẻ là kẻ cầm đầu.
" Vâng, đã đem ả đến"
" Không có ai nhìn thấy chứ?"
" Không có ai nhìn thấy cả"
" Tốt"
Đêm khuya thanh vắng, tiếng côn trùng kêu o e làm đứng dựng cả lông.
Phượng Doanh nghe chúng nói thì có hơi mắc cười, nàng định chờ xem chúng sẽ làm gì rồi mới ra tay sau.
Bọn chúng đem nàng treo lên một cái cây thật cao, ánh mắt đê tiện liên tục quét lên quét xuống trên người nàng.
" Đại ca, ả ta cũng không tệ"
" Hừ... ngươi không biết ả đã bị hủy dung sao?" Tên cầm đầu khinh một tiếng rõ mạnh. Tên kia nghe thế thì biết lão đại nhà hắn không vui nên vội câm miệng.
Phượng Doanh bị treo trên cây có chút chán ghét, nàng dùng thần thức quét một vòng thực lực của mấy tên trước mắt, chính là có chút kì lạ, tên cầm đầu có vẻ chỉ là cấp 12, nhưng những tên còn lại lại là cấp 13 trở lên, còn có một tên cấp 14 sơ kì. Vả lại, sao nàng lại cảm thấy tên cầm đầu có chút quen thuộc.
" Các ngươi đi ra đằng kia canh chừng, tự tay ta sẽ giải quyết ả". Bọn sát thủ nghe vậy thì tản ra xa chỉ còn lại tên thủ lĩnh.
Chỉ còn hai người lúc này hắn ta mới nhìn thẳng vào nàng, giọng có chút không giống lúc nãy.
" Có phải ngươi và Hà Bình rất câm hận ta?....Đã nhiều năm như vậy ngươi chẳng lẽ còn chưa từ bỏ?"
Phượng Doanh nghe thấy giọng nói này thì có hơi kinh ngạc, cũng khó trách tại sao nàng lại cảm thấy hắn có chút quen thuộc... thì ra hắn chính là Tô Ngạo. Tuy dáng vẻ thay đổi ít nhiều, giọng nói cũng không còn giống...nhưng ngữ điệu thì chính là của Tô Ngạo không sai. Hắn định giết chết Tô Ngọc sao?
" Năm xưa chính Hà Bình cũng ở chỗ này mà chết đi...giờ con gái của ả cũng vậy...quả là ý trời" Giọng Tô Ngạo nghe có chút run run nhưng sát ý thì quá rõ rệt, rõ ràng cái chết năm đó của Hà Bình liên quan tới hắn, cùng lúc đó Hà Bình đã chết ở ngay chỗ này, vậy Hà Bình mà Tô Ngọc tiễn đưa trong phòng lại là ai? Quá nhiều điều nghi hoặc khiến nàng có hơi trầm mặt.
Tô Ngạo tự độc thoại một mình rồi chợt cười to lên, nụ cười phía sau khăn che không ai thấy được nhưng lại làm người ta có chút rùn rợn.
" Đừng trách ta tại sao quá độc ác, có trách thì hãy trách chính ngươi không chịu giao nó ra"
Loan đao giơ lên quyết cướp đi của Phượng Doanh một mạng, nàng thấy vậy thì cũng nhanh né qua một bên, nhưng chính là chưa kịp né thì một thanh kiếm đã chặn ngay trước mặt.
Xẹt! Tiếng binh khí va vào nhau làm lỗ tai có hơi nhứt, Hạ Hành không biết từ đâu nhảy vọt ra, một người một kiếm nhanh chóng " cứu" Phượng Doanh một mạng, Tô Ngạo thấy người tới thì lập tức ra tay nhanh hơn. Hai người nhanh chóng lao vào tranh đấu, kiếm Hoa Ảnh của Hạ Hành như một sợi xích dần dần trói tay Tô Ngạo, thân hình cao lớn nhẹ như bông liên tục công kích trái phải. Gương mặt yêu nghiệt không chút độ ấm, hai tay xoay xoay không trật một nhịp. Tô Ngạo đánh không lại liền lấy ống trúc để gọi bọn hắc y nhân kia quay lại, nhưng chính là gọi mãi cũng không được.
Phượng Doanh tuy không thấy gì nhưng cũng cảm nhận được ít nhiều, có người đến cứu nàng vả lại võ công của hắn cũng rất cao. Ngay lúc Hạ Hành định một đao giết luôn Tô Ngạo, Phượng Doanh nhanh chóng kết một ấn truyền thông bắn về phía Tô Ngạo. Gió mạnh thổi lên, bụi bay mù trời mang Tô Ngạo đi thật xa. Tô Ngạo này hiện chưa thể chết.
Hạ Hành thấy hắn chạy mất thì cũng không đuổi theo mà quay lại cởi trói cho nàng. Dung mạo trát tuyệt có chút dịu xuống, mày kiếm cũng dãn ra, đập vào mắt Phượng Doanh chính là một nam nhân y phục dạ hành, tóc đen buộc cao làm tăng tính khoẻ khoắn, hắn không như Tư Đồ Ngọc ấm áp dịu dàng, cũng không giống Hứa Nhậm nam tính lịch lãm, hắn lại giống như một con sói cô độc... buồn thản..
Còn trong mắt Hạ Hành, Phượng Doanh lại như đoá bạch liên trên tận núi cao, lạnh nhạt mà cao quý...khăn che trên gương mặt có chút chói mắt làm tay hắn không tự chủ được muốn gỡ xuống, dù biết sự thật lại làm người ta đau lòng..Nàng bị hủy dung..cả Lãng Yên không ai không biết, chỉ có hắn xem nhẹ chuyện này.
" Ổn không?" Hạ Hành đột nhiên hỏi Phượng Doanh làm nàng có hơi ngớ ra.
" Đa tạ huynh" Phượng Doanh nhận ra hắn là Hạ Hành mà nàng đã cứu mấy ngày trước, sao hắn lại đến nơi này, vì cứu "Tô Ngọc" sao? Hay là còn mục đích khác?!.