Chương 17: Tô Ngọc không chết

Đang lúc bọn họ khóc lóc ỉ ôi thì Phượng Doanh bước vào.

" Ta vẫn chưa chết, sao lại để tang!" Tiếng nói không nhanh không chậm rót vào tai từng người khiến bọn họ chấn kinh.

Bọn người Tô gia mở mắt trừng lớn, Liễu Hà suýt chút nữa là ngất đi, nhưng người viếng tang thì răng kêu cộp cộp nhìn thiếu nữ đeo mạn che trước mặt.

" Ngươi...ngươi là Ngọc Nhi ?" Tô Ngạo lấy lại bình tĩnh đầu tiên, có hơi nghi ngờ nhìn thẳng vào nàng, hiện trường hôm đó quả thật đáng sợ, tuy là tìm không thấy sát Tô Ngọc nhưng hắn ta lại không tin nàng có bản lãnh thoát khỏi đó.

Phượng Doanh thấy Tô Ngạo như thế thì lộ ra một tia khinh thường, không phải phụ thân nhìn thấy con gái còn sống thì sẽ vui mừng hỏi han rồi mới chất vấn sao? Hắn là đang thể hiện thái độ gì, chẳng lẽ là không muốn nàng quay trở về hay thật như lời bọn ám sát nói, quả thật là do chính hắn sai người giết Tô Ngọc?!.

" Nếu không phải là Tô Ngọc thì ta có thể là ai, là hồn ma sao?" Phượng Doanh cười cợt nhã, ngữ khí có chút rét lạnh.

Liễu Hà cũng nhanh chóng tỉnh lại.

" Nói láo...nhất định là nói láo, Tô Ngọc đã bị ám sát chết rồi, ngươi rõ ràng là gỉa mạo..lão gia chàng đừng tin lời ả" Khuôn mặt bà ta dữ tợn, mặt nạ dịu dàng hằng ngày có chút nứt ra, chỉ còn một vẻ chanh chua đổng đảnh.

"Ngươi lấy gì chứng minh ngươi là nữ nhi của ta?" Tô Ngạo nghiêm giọng, khí thế của kẻ làm gia chủ bắn thẳng vào Phượng Doanh, nàng cũng chỉ là dửng dưng cười cười không có tránh né, thiếu nữ trước mắt tinh sương như đoá hoa lan giữa chốn bẩn thỉu.

Hắn ta thấy nàng không sợ thì có hơi ngạc nhiên, lại nghe tiếng nói thanh thúy từ nàng truyền tới

" Lấy di vật Tô gia chủ mẫu để lại làm vật chứng minh" Phượng Doanh từ trong tay áo lấy ra ngọc bội Lanh Ẩn, theo tin tức truyền lại được, khi mẹ của Tô Ngọc còn sống đây là thừa nàng yêu thích nhất, khi nàng mất đi đây lại là vật bất li thân của Tô Ngọc.

Bọn người Tô gia thấy nàng lấy nó ra thì ai nấy đều sửng sốt, nhất thì phải kể đến Liễu Hà, bà ta đã không thể tin vài mắt mình.

" Chỉ một miếng ngọc không thể chứng minh được điều gì" Tô Ngạo tay đã nắm thành quyền nhưng vẫn cố ra vẻ trấn tĩnh.

" Phù dung không muốn nở,

Xưa vì người mà nở

Hoa lan đã héo tàn

Do người mà héo tàn!"

Phượng Doanh bình thản đọc lại 4 câu thơ mà Hà Bình đã đọc trước khi chết cho Tô Ngạo nghe, hắn nghe xong thì chân đứng không vững nữa, hai mắt chăm chăm nhìn về phía nàng, quả thật trước khi chết Tô Bình hận hắn tới cực điểm nên lời thơ mới đầy ý mỉa mai về cuộc đời của chính nàng, nhưng mấu chốt là bài thơ này chỉ có 3 người biết, 1 là hắn, hai là Hà Bình còn lại chính là Tô Ngọc.

Phượng Doanh thấy thái độ của hắn thì hừ một cái, nàng phất tay áo đi một mạch về phía phòng của Tô Ngọc, có hạ nhân to gan muốn chặn đường nàng nhưng nhanh chóng bị ánh mắt muốn giết người của nàng doạ sợ, Tô Ngạo thấy vậy cũng không lên cản nàng vì hắn đã tinh rằng nàng chính là Tô Ngọc.

Liễu Hà nhanh chóng ỏng ẹo, khóc lóc nứt nở

"Lão gia..."

Mấy đứa con của bà ta củng ì èo Tô Ngạo, hắn ta chán ngấy phất tay một cái rồi về phòng.

Người buông chuyện thấy một màn này cũng bắt đầu dựng lên một câu chuyện li kì "Tô đại tiểu thư hoàn hồn".

.. Trong hậu viện của Tô Ngọc..

Phượng Doanh nhíu mày nhìn căn phòng có chút tồi tàn, chắc hẳn là tốt hơn phòng của hạ nhân một chút, theo như điều tra trước khi Hà Bình chết nàng cũng được coi là quý nữ của phủ, sau khi mẫu thân chết thì mất luôn sự yêu thương của cha, khi Liễu Hà vào phủ thì càng bị ghẻ lạnh, nhìn xem chỗ này liền biết cuộc sống khó khăn của nàng lúc trước..

Đang ngồi suy ngẫm một chút thì có nha hoàn đến báo

" Đại tiểu thư, lão gia cho gọi tiểu thư"

Phượng Doanh cười nhếch mép một cái rồi đi theo nàng ta, chỉ đi một chút mà không biết bao nhiêu hạ nhân xì xầm bàn tán làm lòng nàng có chút lạnh lẽo thay cho Tô Ngọc.

Đến phòng chính, Tô Ngạo và Liễu Hà đã đợi sẵn ở bên trong, Tô Ngạo mặt đen như đít nồi ngồi ở ghế chủ vị, Liễu Hà diêm dúa ánh mắt sắt lẹm ngồi kế bên.

Phượng Doanh bước vào mang theo một vẻ đẹp đối nghịch, nàng như băng sương trắng muốt, mát rượi nhưng lạnh lẽo, miệng cười nhợt nhạt mang theo tia trào phúng, ánh mắt long lanh không che nổi tia ngông cuồng cùng trời đất, Tô Ngạo sửng sờ nhìn nàng vào, còn Liễu Hà thì nổi lên tia ghen ghét.

" Có chuyện gì sao?" Phượng Doanh chán ngấy hỏi hai kẻ đang ngồi trước mặt.

" Đại tiểu thư đi một vòng quỷ môn quan rồi tính tình cũng thay đổi hẳn, không còn biết lễ nghi phép tắc của tiểu thư khuê các nữa" Liễu Hà vừa nói vừa tỏ vẻ đau lòng, nhưng thực chất là nói nàng bị nơi đó vấy bẩn nên không còn biết lễ nghi tập tục.

" Trước đây ta có lễ nghi sao? ...Nhưng ta nghe nói lễ nghi là do mẫu thân dạy, vậy thì làm sao trước đây ta có lễ nghi được mà mất, Liễu di nương chớ có nói đùa" Phượng Doanh cười cười, nụ cười không đạt đáy mắt.

" Ngươi!" Liễu Hà quả thật tức chết, "Tô Ngọc" quả nhiên vẫn coi ả là một di nương thấp kém không xứng đáng ngồi lên vị trí chủ mẫu.

" Liễu Hà không phải là mẫu thân ngươi sao?" Tô Ngạo trầm giọng, Liễu Hà nghe được lời này thì mừng thầm trong bụng, khuôn mặt càng thêm hóng hách.

Phượng Doanh bật cười thành tiếng, mắt phượng cong cong nghiền ngẫm hai kẻ trước mặt, đặc biệt là kẻ mang danh là cha của Tô Ngọc.

" Hỗn xược!" Tô Ngạo tức giận đập bàn, Liễu Hà thì nhanh chóng vuốt vuốt ngực cho hắn, ả còn không quên tạc nước vào lửa.

" Đại tiểu thư nói như vậy là không đúng, dẫu ta có đến sau nhưng cũng là ghế chủ mẫu cũng là do lão gia cho phép ta mới dám ngồi vào, giờ đây tiểu thư nói như vậy chẳng lẽ là không xem lời của lão gia ra gì"

Hừ! Khá khen cho một Liễu Hà.

" Mẫu thân ta vừa lâm chung, Liễu di nương liền lập tức vào cửa..quả là người nhân từ, lo cho Tô Ngọc không ai "săn sóc", lo cho lão gia phòng đơn lạnh lẻo" . Nói xong nàng còn cảm thán một chút, nghe rất giống cảm kích, nhưng mà có não một chút liền hiểu ý nàng muốn nói là gì, năm xưa quả thật Hà Bình vừa chết thì Liễu Hà liền nhập phủ, vài tháng sau thì ngồi lên ghế chủ mẫu, có quỷ mới tin cái chết của Hà Bình không liên quan một xíu nào tới ả ta, có khi do hai người dăn díu với nhau nên Hà Bình mới đột nhiên mà chết.

Liễu Hà nghe xong liền xanh mặt, răng ả nghiến vào ken két, nếu không có Tô Ngạo ở đây thì ả nhảy lên cào mặt Phượng Doanh cũng nên.

" Đủ rồi" Tô Ngạo quát lớn

" Ngươi không muốn mang họ Tô nữa phải không?"

" Nếu ta muốn mang thì ngươi có dám cho không?" Câu hỏi có chút ngược làm Tô Ngạo nghe có hơi lạ, nhưng chính là không nhìn ra ở đâu. Nhưng thật ra là không lạ, bởi lẽ nhị điện hạ của Ân quốc " được" Tô Ngạo ban cho họ Tô, là Tô Ngạo muốn chết hay Phượng Tường không còn đủ sức giữ ghế rồng!?... Nực cười!

" Nghịch tử " Vừa nói lời này xong uy áp cấp 10 của hắn cũng bắn thẳng về phía nàng.

Phượng Doanh chán ghét nhìn cảnh mèo bệnh mà tưởng hổ, chỉ với cấp mười như hắn mà cũng muốn hạ bệ nàng, quả là nông cạn. Nàng như có như không quơ nhẹ tay một cái, uy áp cấp 10 của Tô Ngạo liền biến đi đâu mắt.

Sắc mặt Tô Ngạo có chút trắng bệch, Liễu Hà thì càng khỏi phải nói, nàng ta không dám hó hé một lời.

" Những ngày tiếp theo vẫn mong Tô lão gia chiếu cố" Giọng nói trong trẻo dễ nghe nhưng lại hù sợ bọn họ.

Phượng Doanh nói rồi trực tiếp quay đi, nụ cười trên môi cũng tắt hẳn.

" Từ khi nào mà nó lại lợi hại như vậy" Tô Ngạo khủng hoảng lẩm bẩm một mình, Liễu Hà nghe xong có chút run sợ nhưng lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tâm địa độc ác khiến ả không thể giữ được lời ngon tiếng ngọt.

" Lão gia, Tô Ngọc đã như vậy thì giữ lại nhất định sẽ là một mối hoạ".

Tô Ngạo im lặng, nhưng có vẻ cũng không phản đối, Liễu Hà thấy vậy thì vui vẻ trong lòng, nụ cười phủ đầy rắn rết.

Nhưng chính là bọn họ không biết mối hoạ này còn không đủ thời gian cho bọn họ dập...thật làm cho người ta cười tới nội thương.