Tô Ngọc ngây ngốc một hồi lâu, chợt nhận ta mình thất thố, nàng hơi rũ mắt thẹn thùng
" Tiểu nữ Tô Ngọc, đa tạ ơn cứu mạng của công tử"
Tô Ngọc? Tô gia?... không có ấn tượng.
" Không sao, nếu không phải ngươi có cái hơn người ta cũng sẽ không cứu ngươi" Phượng Doanh hờ hững nói một câu nhưng lại khiến Tô Ngọc hết sức để ý.
" Có chỗ hơn người sao? Công tử quá đề cao Tô Ngọc rồi" Tô Ngọc nở một nụ cười chua sót, dòng lệ vô tâm tràn ra khoé mắt rồi lẳng lặng làm ướt vai áo. Phượng Doanh không trả lời nàng.
" Tiểu nữ lỗ mãn rồi" Tô Ngọc lấy tay lau đi gương mặt đâỳ lệ. Phượng Doanh tưởng vậy sẽ là xong, nhưng chính là nàng ta vừa lau xong lại lập tức quỳ xuống.
" Ơn cứu mạng của công tử Tô Ngọc không có gì để báo đáp, tiểu nữ nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp công tử, ngày ngày hầu hạ, dầu sôi biển lửa quyết không chối từ".
Phượng Doanh nhìn nàng quỳ trước mặt có chút nhứt đầu, cũng chỉ là ý niệm một phúc nên nàng cũng đâu cầu mong báo đáp gì.
" Không cần"
" Công tử, xin hãy thu nhận tiểu nữ, tiểu nữ nhất định sẽ chăm chỉ làm việc"
" Nam nữ thụ thụ bất thân!" Phượng Doanh tưởng tượng nếu nàng ta còn nói thêm câu nào nữa thì nàng nhất định sẽ đánh cho một chưởng ngất luôn.
" Công tử....vậy..vậy...người có thể giúp tiểu nữ một việc cuối cùng được không?"
Giúp ?
Thấy Phượng Doanh không để ý lắm thì nàng ta lật đật tìm trong tay áo ra một mảnh ngọc bội.
" Công tử, đây là ngọc bội Lanh Ẩn, là ngọc bội mà trăm năm trước Phật Thiền của Nhật Quang tự khắc ra, có giá trị liên thành, còn có thể giúp nhanh chóng tăng cấp,... tiểu nữ có thể lấy nó làm....làm "
" Được" Phượng Doanh trả lời nàng, thật ra miếng ngọc này cũng không quá quý nhưng có lẽ mẫu hậu sẽ thích nó.
Tô Ngọc thấy nàng đồng ý thì thở mạnh một hơi, mắt lệ chứa chan kể lại cuộc sống nhoi nhớt của nàng lúc còn ở Tô phủ, cha đẻ không yêu, mẹ kế hãm hại...lại còn bị ép hôn cho tam công tử Hạ gia.
Phượng Doanh cẩn thận ghi nhớ từng chút một, mắt phượng âm thầm nhìn từng sắc thái của Tô Ngọc, khi nàng ta nói tròng mắt long lanh, hai tay báu chặt làn váy đã không còn nguyên vẹn, quả là nói thật. Cũng đừng trách sao nàng có tính đa nghi, bởi lẽ nếu vừa gặp người nào đáng thương một chút liền động lòng trắc ẩn thì quả thật một ngày không biết phải chầu Diêm Vương bao nhiêu lần.
Sau một hồi nghe Tô Ngọc tường thuật, nàng cũng bắt được điểm mấu chốt.
" Trả thù cho thân mẫu ngươi, khiến di nương nếm thử mùi vị của địa ngục?"
" Phải... còn xin công tử giúp ta nói một lời tạ tội với hạ gia tam công tử, kiếp này là kẻ vô duyên" Giọng Tô Ngọc có man mác buồn nhưng Phượng Doanh tinh ý nhận ra được, không phải nàng vì Hạ gia tam nhi tử buồn, mà là buồn cho tương lai vô vọng của nàng sau này..
" Tiếp theo ngươi định làm gì?" Phượng Doanh nhìn vào khoảng không hỏi Tô Ngọc.
Tô Ngọc cười cười, nụ cười có chút chua chát.
" Kiếp này của Tô Ngọc coi như đã hết, lúc trước muốn sống là vì muốn báo thù, bây giờ đã có công tử làm giúp, cũng đã đến lúc tiểu nữ nói lời tạm biệt.. với trần thế này".
" Sao ngươi tin ta có thể làm được!" Phượng Doanh cười cười.. Nàng nói cũng đúng lắm, nếu Tô Ngọc thật sự chết rồi, dù nàng có báo thù giúp hay không nàng ta cũng không biết được.
" Tiểu nữ tin công tử sẽ giữ lời" Tô Ngọc khuôn mặt đẫm lệ nhìn thẳng vào thiếu niên trước mặt, có lẽ, từ khi Phượng Doanh giúp nàng thoát khỏi lũ ám sát kia thì nàng liền tin tưởng hắn, thiếu niên nãy giờ vẫn dửng dưng nhưng khiến người ta bất giác dựa dẫm, cũng từ lúc hắn đồng ý giúp nàng vì một miếng ngọc nàng lại càng tin chắc sẽ giữ lời, bởi lẽ Phượng Doanh là một người cường đại, mà người đại không hề nghèo túng.
Phượng Doanh nếu biết được suy nghĩ này của nàng chắc cũng không biết sẽ khóc hay cười, "người cường đại sẽ không nghèo túng" ..đây lại là ý tưởng gì?!
Ánh mắt thiếu nữ trân trân như một đoá hoa đăng, thành khẩn mà quyết đoán.
Phượng Doanh thưởng thức một màn này, nàng lấy tay vén lên lọn tóc rơi xuống bên má, uống một ngụm rượu trong hô lô, mắt hơi khép lại, giọng có chút khàn hỏi cô nương trước mặt.
" Theo ta không?"
Tô Ngọc nghe câu này thì có hơi sửng ra, vẻ mặt mê man như nghe một chuyện không hề có trên đời.
" Công tử nói...nói thật sao?" Nàng dường như tưởng mình nghe lầm, lại nhìn dung nhan tinh xảo trước mặt, có bình thản, có cợt nhã, có thưởng thức.
Phượng Doanh cũng không trả lời nàng ngay, lời nàng nói ra chưa bao giờ là giả.
Tô Ngọc vội vội vàng vàng lau đi nước mắt, nàng phịch một phát quỳ trước mặt Phượng Doanh, tâm trạng mừng rỡ vô cùng kích động.
" Tô Ngọc tham kiến chủ tử".
Phượng Doanh thấy vậy thì hơi hài lòng...phút chốc, nàng như hoá thành hàn băng lạnh lẽo, uy áp không phát mà uy, cuồng ngông toả ra từ thiếu niên non trẻ, từng chữ từng chữ kiêu ngạo mà bất diệt mạnh mẽ làm chấn động tâm trí của Tô Ngọc đang quỳ.
" Nghe cho rõ, Tô gia đại tiểu thư Tô Ngọc ngày hôm qua đã bị ám sát chết, còn ngươi là người dưới trướng của Dung công tử - chủ nhân của Bách mãng lầu, tên gọi Tạ Tịnh...Nhưng ngươi cũng nên nhớ, một khi phản bội, Tạ Tịnh ngươi nhất định biến thành oan hồn không tên tới Diêm điện trình diện.".
Buổi sáng nắng ấm nhưng rét lạnh, Tô Ngọc, à không, Tạ Tịnh đứng im một chỗ như trời trồng, đầu nàng vang vọng không ngừng những lời Phượng Doanh nói, nàng là Tạ Tịnh, không còn là Tô Ngọc ngày sống leo lắc ở Tô phủ, càng không còn là kẻ khắc chết thân mẫu, một lời của Phượng Doanh nói ra như tái sinh chính bản thân nàng. Tô Ngọc ngước mắt nhìn thiếu niên tuyệt mĩ trước mặt, giọng nói trong trẻo có chút kích đồng hơi khàn."
" Tạ Tịnh tạ ơn chủ tử".
Phượng Doanh dùng linh lực ngưng tụ thành một quả pháo màu vàng bắn thẳng lên trời, rồi nàng quay đầu nói với Tô Ngọc
" Chút nữa sẽ có người đến đây đón ngươi, họ cũng sẽ nói cho ngươi tiếp theo phải làm gì, Tạ Tịnh.. khi ngươi chọn đi theo ta thì phải biết rằng lời ta nói ra chính là mệnh lệnh ngươi phải phục tùng".
Tô Ngọc trịnh trọng dạ một tiếng, ngay lúc đó Phượng Doanh cũng nhảy lên Ám Phong phi đi mất, để lại nàng có chút luyến lưu mong chờ.
.....
Tô phủ.
" Lão gia, Ngọc Nhi đột nhiên bị người ta ám sát là chuyện chúng ta không thể ngờ, huống hồ, nàng từ nhỏ mang mệnh khắc cha khắc mẹ,...ấy... cũng không thể trách số nàng eo nghiệt, huống hồ chúng ta còn có Tuyết Nhi đâu.." Liễu Hà - chủ mẫu Tô gia hiện tại, cũng là mẹ kế của Tô Ngọc đang gỉa vờ thương cảm.
" Haizz... dù sao Ngọc Nhi cũng là cốt nhục của ta và Hàn Bình...nó chết đi như vậy..cũng lấy làm xót xa" Tô Ngạo - cha của Tô Ngọc ngồi ở đó, vừa xoa xoa đầu vừa cảm thán, nhưng sao chẳng thấm thía như lẽ thường tình.
Nhìn cảnh này người ta lại hiểu ra ngay vì sao Tô đại tiểu thư lá ngọc cành vàng lại phải gã cho Hạ Hành phế vật của Hạ gia, quả là cha không thương, mẹ kế lắm điều.
....
Tại một khách điếm có chữ Dung.
Phượng Doanh dẫn theo Ám Phong dừng chân tạm nghỉ, nàng lấy một tấm lệnh bài tượng trưng cho thân phận chủ quản đưa cho lão bản, lão bản nhìn một phát rồi lập tức dẫn nàng lên lầu. Tại đây, Phượng Doanh ra lệnh cho bọn họ điều tra một cách chi tiết nhất về Tô gia, một mặt chứng thực lời nói của Tô Ngọc, một mặt vạch ra kế hoạch trả thù không một khe hở. Tin tức đã nhận được, giờ chỉ chờ ngày tàn của Tô Ngạo và Liễu Hà.
Sau khi ra khỏi khách điếm, nàng liền tìm một chỗ kín đáo thay quần áo và dịch dung, phút chốc, thiếu niên tuấn mĩ biến đi đâu mất mà thay vào đó là tiểu cô nương tuổi đời 17, vóc dáng giống Tô Ngọc đến tám chín phần, thiếu nữ mặc một bộ váy màu lam xanh mát, tóc dài được trâm ngọc búi lên, khăn che mặt thêu một đoá đà la màu đỏ ẩn đi dung nhan đã bị Phượng Doanh làm cho biến dạng. Nàng hiện là Tô Ngọc - đại tiểu thư Tô gia may mắn không chết nhưng lại bị hủy dung.
...
" Gì chứ.. Tô đại tiểu thư chết rồi sao?"
" Có thể giả sao, Tô gia đang tổ chức tang lễ đấy"
" Mà làm sao lại chết..?"
" Nghe nói bị cướp giết chết"
" Không phải, ta nghe nói là tự sát mà chết"
" Tại sao lại tự sát??"
" Nghe nói là vì không muốn gả cho Hạ tam công tử phế vật của Hạ gia nên chết"
" Nói cũng phải, tuy Tô đại tiểu thư không được sủng ái, nhưng ít nhiều người ta cũng là danh y, sao lại cam tâm gả cho một tên phế vật"
.....
Lời đồn đã không thể không chế, Phượng Doanh trong đám đông nghe một màn này có chút trào phúng, người quả thật đã "chết", bọn họ muốn nói sao mà không được. Trong lúc nàng đang nghĩ về một hướng khác, một gốc không người để ý, một nam nhân đầu đội mũ che lặng lẽ rời đi.
Tô gia kẻ bái người lạy, nhan khói rầm rộ, hận không thể nói cho thiên hạ biết Tô Ngọc chết rồi, còn là vì không chịu xuất giá chết . Ba mẹ con Liễu Hà thì càng không phải nói, kẻ sướng người ca, miệng thì khóc lóc ỉ ôi, nhưng thật không biết bao nhiêu là nước mắt bao nhiêu là nước sông, còn Tô Ngạo thì đứng yên một góc, nhìn không ra có chút đau lòng nào nhưng cũng không thể bắt bẻ, bọn hạ nhân ba quỳ chín lạy, có người thành tâm mà lạy, cũng có người lặng lẽ nhét đệm vào hai gối quỳ.