Gió lớn nổi lên, mạnh như vũ bão
Lá thét xào xạc, nổi trận lôi đình.
Xang Xang Xang!!!!!! Đạo phong màu vàng kim bay ra tứ phía làm khu rừng lủng xuống một mảng lớn. Hàng loạt chim lớn nhỏ bay tán loạn khắp bầu trời. Mắt phượng mở ra, Phượng Doanh ngồi giữa địa chấn thở nhẹ một cái, Ngạo kiếm song linh tầng thứ 17 thành!
Nàng ngạo nghễ đứng trên đỉnh cây cao nhất, linh lực hùng hậu len lỏi mọi ngóc ngách cả khu rừng nghìn tuổi, gió nhẹ hiu hiu khiến tâm hồn càng thêm thoải mái, bóng dáng xinh đẹp ngông cuồng chuyển xoay cùng trời đất, mặt nạ được nàng đeo lên, che đi gương mặt khiến người khác si cuồng. Phượng Doanh năm 16 tuổi khuynh quốc khuynh thành, chấn động thiên hạ!
..
" A Ly, lần này bản điện có việc cần phải rời đi 1 tháng, mọi chuyện trong phủ giao cho ngươi xử lí, nếu có chuyện gì không thể quyết định liền truyền tin cho ta"
" A Ly đã hiểu, điện hạ xin cứ yên tâm!"
Phượng Doanh nghe hắn nói xong thì ra lệnh cho hắn lui xuống, mắt đẹp khép hờ, người nàng lười biếng dựa vào ghế quý phi, mặt nạ màu bạc che đi những sắc thái phía sau, một cảm giác thật khó nắm bắt.
Phượng Doanh vừa nằm vừa tóm tắt lại một lần nữa thế cục của đại lục, tuy nói Ân quốc hiện tại vẫn đứng đầu một phương nhưng lại mang tính hậm hờ, bởi lẽ những năm gần đây các thế lực bí mật bắt đầu nổi dậy ngoài tầm kiểm soát, muốn chèn chúng xuống thì dễ, nhưng muốn diệt cỏ tận gốc thì cần phải bỏ ra công sức hơi nhiều. Lại nói thế mạnh của Ân quốc là các tinh anh trấn thủ biên cương, hừ... mấy năm nay cũng có kẻ bắt đầy ăn không ngồi rồi.
...
3 ngày sau
Lãng Yên
" Cô nương mua trang sức đi, chạm khắc tinh xảo lại hợp giá tiền.."
" Công tử ngươi nhìn xem quạt gấp này..."
... Người mua kẻ bán, đông như phố hội.
Phượng Doanh một thân áo đen gương mặt xuất chúng dẫn theo ngựa Ám Phong đi trong đám người. Nàng đi tới đâu người ta lại tự giác nhường đường cho nàng tới đó, không phaỉ vì biết thân phận đặc thù của nàng, mà bởi vì khí chất tự nhiên phát ra, lại khiến cho người khác không thể không tự giác bước lùi một bước.
Nhìn quan cảnh đông vui thế này, Phượng Doanh không tự chủ được nhếch miệng, tay đẹp vuốt vuốt Hắc Phong kế bên làm nó thoả mãn nheo mắt.
" Lại đây lại đây, đây là chân dung mới nhất của nhị điện hạ,... các người xem các người xem..." Lão bản của một quầy tranh hét như muốn phun luôn cả lưỡi.
Phượng Doanh đang đi thì thấy một gian hàng bán tranh cực đông khách, lại nghe ba chữ" nhị điện hạ" nên cũng dừng lại ghé xem. Người ta thấy người có tướng mạo phi phàm như nàng tới thì chủ động nhường ra một chỗ, lão bản thấy nàng tới thì càng kịch liệt chào hàng.
" Công tử, ngài xem, đây là chân dung mới nhất của Phượng Doanh điện hạ, ngài nhìn ngài nhìn, tướng mạo chính chắn, anh dũng phi phàm, chân mày đậm nét, thân hình cao lớn, lại nhìn con ngựa này, con ngựa này chính là Hắc Phong trong truyền thuyết....."
Trong khi lão bản lãi nhãi thì Phượng Doanh cũng nhìn về phía bức tranh: da đen như nhuộm, tai to mặt lớn, tướng oai như cọp, lại nói, đây là nữ nhân sao?? Đây là nàng thật sao?? . Hắc Phong cũng hí lên vài tiếng bất mãn, nó rõ ràng tên là Hắc Phong, nghĩa trên mặt chữ, tên chết bầm nào lại vẽ hắn thành một con ngựa trắng ủn ỉn mập mạp.
Phượng Doanh quả thật không biết khóc hay cười, vậy mà quán này cũng đông lắm, có người còn tắm tắc khen là vẽ giống, còn lại bảo là Phượng Doanh nàng phải nên như vậy..Thật đúng là hết cách, người thật đứng ngay trước mắt, bọn họ lại xem như không khí.
" Lão bản đã từng thấy nhị điện hạ sao?" Một âm thanh trầm ấm nửa cười như không cười hỏi lão bản. Nam nhân một thân lam y tươi mát như làn gió, gương mặt như điêu có chút phóng túng, tóc đen như mực để dài không buộc, phản phất hương thơm có chút sảng khoái. Hắn vừa đến đứng ngay cạnh bên nàng, quạt nhỏ vừa nhẹ phẩy vừa hỏi lão bản.
" Cái này... bổn tiệm quả là chưa từng nhìn thấy nhị điện hạ nhưng hoạ sư của chúng ta thì đã nhìn thấy nhiều lần" Lão bản có hơi ấm úm...
Nghe lão bản nói vậy thì hắn ta có hơi gật gù
" Chỉ là tại hạ nghe nói nhị điện hạ năm 14 tuổi dung nhan đã trác tuyệt, người đẹp như hoa, phong lưu mềm mại, tuy có khí chất của nam nhi nhưng lại uyển chuyển như nữ tử, một đao vung lên trời đất quay cuồng, một lời buông xuống nhân tâm chấn động, tại hạ còn nghe nói nhị điện hạ chỉ mới mang mặt nạ 2 năm nay, dung nhan cũng không tới nổi biến hoá như tranh của quý tiệm...không phải sao?" Hắn ta nói một tràng ra rồi lại tự cười một mình, nụ cười có chút thưởng thức mà tưởng niệm người hắn vừa nói đến.
Phượng Doanh cũng không ngại nhìn xem hắn một cái, thấy hắn khen mình nên cũng có một chút hảo cảm.
Lão bản nghe xong có chút sượng, chỏm râu hai bên có chút giật giật, lại nhìn khách khứa chỉ chỉ trỏ trỏ bỏ hàng không mua, thật là bụng đau một khúc.
" Lấy cho ta một bức" Tiếng nói trong trẻo làm lão bản lật đật ngốc đầu dậy, Hạ Lâm cũng vì vậy mà quay đầu qua nhìn nàng, dung nhan thật làm người ta kinh diễm, khí chất tự tin có chút ngông cuồng, mặt có chút cười nhưng lại cách xa vạn dặm .
Phượng Doanh ném cho lão bản một nén bạc rồi cầm một bức tranh quay đi, hắn thấy vậy ngớ một chút rồi mừng chảy cả nước mắt.
Hạ Lâm thấy vậy thì rất nỗi ngạc nhiên nhưng nó nhanh chóng bị hắn giấu đi, quạt nhỏ phe phẩy tự nhiên hỏi một câu
" Tại sao các hạ lại mua nó?" không phải biết là giả rồi sao?
Phượng Doanh cũng không quay đầu lại, tay nàng vưốt cái bườm đen của Hắc Phong.
" Chấp niệm thôi" Thân ảnh xinh đẹp dần khuất sau đám người để lại một Hạ Lâm có hơi đâm chiêu.
Lãng Yên này cách kinh thành cũng khá xa, nơi này đứng đâù là Hạ Nghiêm- sknchucquan .Hạ Nghiêm này nổi tiếng thanh liêm chính trực, được Phượng Tường vô cùng tín dụng. Nghe nó Hạ gia có 2 người vợ,3 người con trai, đại nhi tử thông minh hiếu học, tiền đồ rộng lượng, nhị nhi tử phong lưu tài hoa, cầm kì thi hoạ, chỉ tiếc tam công tử là một tên phế vật, vừa không có linh lực vừa văn chương yếu kém.
Nhớ đến chuyện này Phượng Doanh có chút không tin tưởng, bởi lẽ chốn nhà vua như hổ rình mồi, chốn nhà quan chưa chắc đã là trâu ngoan ăn cỏ. Chưa chắc gì tam nhi tử sẽ là kẻ vô tích sự.
Phượng Doanh vừa nghĩ ngợi vừa dẫn Ám Phong đi lệch về phía Tây Lãng Yên.
" Ám Phong, chúng ta lạc đường rồi sao?" Nàng nhìn cảnh hoang vắng trước mặt mà nói với nó.
Ám Phong như hiểu tiếng người, nó khịt khịt mũi, Phượng Doanh thấy thế thì nhếch môi cười.
" Yên tâm đi, nếu như ngưoi thật sự chết đói, ta sẽ xẻ thịt ngưoi ăn rồi phong ngươi làm " Đệ nhất anh dũng mã"". Ám Phong nghe vậy thì hí mấy tiếng thật to, nó dù có ham muốn cái danh đó đến mấy thì cũng không tới nổi lấy mạng ra mà xài.
Tiếng quạ kêu vang trời, nàng cũng không còn tâm trí để đùa cợt Ám Phong. Linh lực càng quét 4 phía, một ngóc ngách nhỏ cũng không buông tha.
" Ám Phong, đợi ta ở đây!" Phượng Doanh nói xong liền đề nhanh linh lực bay về một phía khác.
Cheng cheng...! Tiếng dao kiếm va vào nhau nghe thật nhức tai, mùi máu tươi nồng nặc làm người ta có chút ngán ngấy. Phượng Doanh vừa tới là thấy ngay một cảnh đẫm máu như vậy. Nàng nhanh chóng núp vào một lùm cây, con ngươi nhìn chằm chằm vào cảnh đao kiếm trước mắt, mây mưa là thế nhưng cũng không làm nàng có chút run sợ, bởi lẽ nếu thật run sợ thì nàng lấy đâu ra tư cách ngồi lên đế vị.
" Bảo vệ tiểu thư" một tên hộ vệ hét lên, nhưng tên khác liền nhanh chóng bảo hộ lấy người ngồi trong kiệu. Ba mươi tên sát thủ nhảy nhanh vồ tới, 10 chọi 30, nhìn sao cũng không thấy bọn họ có đường sống. Là ai mà lại bị tập kích dữ dội như vậy..? Nhớ năm nàng 6 tuổi, cũng chỉ là bị một tên tập kích mà thôi, này lại là 30 tên, chắc hẳn càng có tên tuổi hơn nàng đi. Phượng Doanh cũng thật quá coi thường mình, tuy năm đó tập kích nàng chỉ có một tên, nhưng hắn lại là một cao thủ có tiếng đương thời, lại nói tuy trước mắt ám sát có 30 tên, nhưng chân chính cũng chỉ có 5 tên cấp 10, còn lại đều là cấp 9 trở xuống, một mình tên cấp 13 năm đó cũng đủ khiên 30 tên năm nay thành tro bụi.
30 tên nhanh chóng diệt gọn 10 tên thị vệ, cũng quá nhanh rồi. Hai tên đầu lĩnh liền bắt nữ nhân ở trong kiệu ra.
Quả là quốc sắc thiên hương, tuy nói so với Phượng Doanh còn thua xa nhưng cũng được tính là một tiểu mĩ nhân. Nữ nhân kia bị bắt nhưng cũng không la ó om sòm hay quỳ gối dập đầu, nàng thủy chung đứng đó mang theo một vẻ khiến người ta thương xót. Phượng Doanh nhìn một màn này cũng không tính ra giúp, nàng muốn nhìn xem tiểu cô nương trước mắt có xứng cho nàng ra tay một lần hay không!.
" Hahaha, Tô Ngọc, có trách thì cũng đừng trách chúng ta quá vô tình, mà hãy trách tên nam nhân ngươi gọi phụ thân kia quá tàn nhẫn, mà cũng lại trách ngươi số khắc người thân, vừa ra đời liền khắc chết mẹ ngươi, lần này lại khắc cha ngươi mất gần nửa gia tài,.... hahaha, đừng trách bọn ta". Tên cầm đầu vung một kiếm chí mạng, chắc chắn cổ của Tô Ngọc nhất định sẽ rớt xuống, nhúng không ngờ ngay một khắc này Tô Ngọc nãy giờ vẫn luôn im lặng bất ngờ xoay một vòng, ám khí trong tay bay ra làm cho hắn ta một kích chí mạng. Mấy kẻ còn lại cũng hoảng hồn không thôi, Phượng Doanh cũng vậy, chỉ là nàng không có hoảng hồn, đôi môi đỏ mộng phun ra hai chữ " thú vị".
Bọn sát thủ này lập tức lấy lại khí thế, bọn chúng nhanh chóng xông lên tấn công Tô Ngọc, nàng ta cũng đáp trả vài chiêu nhưng nhanh chóng bị đuối sức. Một tên sát thủ vì trả thù cho đồng bọn nên lập tức ra sát chiêu, móc đao liên tiếp chụp tới kéo ra vô số đường máu trên thân hình xinh đẹp.
Phốc!!! Tô Ngọc phun ra một ngụm máu tươi, tưởng chừng như mạng đã hết, bỗng một bóng đen chắn trước mặt nàng, thiếu niên tuấn mĩ như ánh mặt trời, sau đó nàng ngất đi.
Phượng Doanh nhìn đám lâu la trước mặt có chút chán ghét, nàng không buồn vui đùa với bọn chúng, uy áp cấp 17 phát ra, 29 tên sát thủ quỳ la liệt xuống ngay lập tức, máu từ khoé mắt và miệng chúng nhanh chóng trào ra, từng khớp xương răng rắc vỡ vụn,... đến cuối cũng chúng vẫn không biết vì sao chúng chết, lại càng không biết kẻ giết chúng là ai!
..
Sáng hôm sau , gần ven sông.
Tô Ngọc từ từ mở mắt, trận đau nhứt ồ ạt kéo đến khiến nàng ta không thể ngồi dậy đuợc.
Hí hí.. hí Ám Phong thấy nàng tỉnh dậy nên hí dài mấy tiếng, Phượng Doanh ở gần đó nghe tiếng của nó thì quay trở lại.
Tô Ngọc đầu hơi ong ong nhìn thiếu niên trước mắt: Mắt phượng mày ngài, mũi cao tinh tú, môi cười nhợt nhạt, tóc dài búi cao, dáng người cao ráo, y phục đen tuyền,.. khí chất bất phàm, phóng túng nhưng quyết không thô tục...