Chương 19: Vẽ hộ một đoá phù dung.

Hạ Hành thấy nàng có chút cảnh giác nhìn hắn thì cũng không quá ngạc nhiên, người như vậy mới có bản lĩnh cứu hắn.

" Tại hạ Hạ Hành, tạ ơn cô nương cứu mạng" Hạ Hành ôm quyền trước mặt Phượng Doanh.

Lần này thì nàng thật sự rất ư ngạc nhiên, phải nói là lúc nàng cứu hắn không có ai thấy được, Hạ Hành lại đang hôn mê, sao có thể nhớ ra nàng đây, tuy vậy, nàng cũng không biểu lộ ra mặt

Hạ Hành như nhìn thấu suy nghĩ của nàng nên cũng cứng ngắc trả lời.

" Ta ngửi được".

" Mùi trà". Dường như sợ nàng sẽ hiểu lầm, hắn liền giải thích thêm.

Quả thật trên người nàng có túi hương trà sen, nhưng chính là mùi vị cực nhạt, con người căn bản không thể ngửi ra được, còn nhớ năm xưa lúc Yến Nhã tặng nó cho nàng còn đặc biệt nhấn mạnh " Tỷ biết muội thích trà sen nên cố tình làm cho muội một túi hương có trà sen nhưng mùi vị lại cực nhạt, người khác sẽ không thể nghe thấy, như vậy muội có thể ngày ngày đeo bên mình mà không sợ bị lộ hành tung cho kẻ khác" . Nhưng Hạ Hành này lại nghe thấy được, là túi thơm của Yến Nhã " hết" tác dụng rồi hay sao?!.

" Chúng ta huề nhau" Phượng Doanh nhanh chóng lấy lại vẻ lười biếng hằng ngày nói với Hạ Hành.

" Hạ Hành" Hạ Hành đột nhiên phun ra hai chữ.

" Ta biết!" Phượng Doanh không nhanh không chậm đáp lại lời hắn.

Dưới tàn cây cao lớn, một nam một nữ lặng yên đứng đó, nam nhân cao lớn điềm tĩnh hiếm có, nữ nhân che mặt xuất sắc lạ thường.

Phượng Doanh cáo biệt, một đường thẳng về Tô phủ. Hạ Hành nhìn theo bóng lưng nàng, chợt nghĩ tới điều gì, tay đang cầm kiếm siếc hơi chặt lại.

....

Phượng Doanh thu nhỏ hơi thở của mình đến cực đại, nếu không có cao thủ cấp 19 ở đây, không ai có thể phát hiện ra nàng, bàn tay trắng trẻo nhẹ nhàng gỡ một miếng ngói trên thư phòng của Tô Ngạo.

Dưới ánh đèn có hơi chập cho chờn, Tô Ngạo một thân y phục sát thủ bị thương ngồi trên ghế, kế bên là Liễu Hà đang lau vết thương cho hắn.

" Lão gia , không giết được Tô Ngọc sao?"

Tô Ngạo âm trầm

" Tô Ngọc này có người âm thầm giúp đỡ, hẳn lần trước bọn sát thủ kia cũng là do người này giết"

Liễu Hà kinh ngạc, giọng đàn bà chanh chua hét toán cả lên

" Vậy phải làm sao?"

Tô Ngạo có chút chán ghét nhìn ả, Liễu Hà nhận ra mình thất thố nên cũng im bặt. Nhưng quả thật hai kẻ này có chuyện cơ mật cần nói nên Tô Ngạo liền kết một cái giới cách âm. Phượng Doanh trên mái nhà cũng đoán trước được tình hình trước mắt, nhưng nàng không vội, mắt đẹp loé lên, thân ảnh uyển chuyển biến mất trong màn đêm.

Sáng hôm sau Tô Ngạo gọi nàng vào thư phòng, nàng vừa vào hắn liền căng cứng cả người lên, mắt thì đăm đăm quét phía sau nàng, Phượng Doanh chợt nhớ tới vị " âm thầm giúp đỡ lúc tối", khoé môi nhợt nhạt cong lên. Hắn không phải nghĩ Hạ Hành lúc nào cũng đi theo nàng đi.

Tô Ngạo không nhận thấy gì mới lại nhìn vào thiếu nữ trước mặt, thiếu nữ ung dung mang theo tia ngạo nghễ, thật nhìn không ra một tia hoảng sợ nào trong mắt nàng, chính điều này lại làm cho hắn chắc chắn nàng có kẻ bảo hộ phía sau. Nếu nói Tô Ngạo quá ngốc thì cũng không đúng, cơ bản hắn chính là quá thông minh mà đôi khi thông minh bị thông minh hại!

" Ngươi năm nay cũng đã 17, cũng nên hoàn thành hôn ước với Hạ gia rồi"

Phượng Doanh vừa nghe lời này liền trực tiếp chọn một cái ghế ngồi xuống. Tô Ngạo thấy thế thì nhíu mày nhưng cũng không dám làm gì.

" Tô lão gia nói vậy là không đúng, Hạ gia còn chưa đến cửa chẳng lẽ Tô gia lại tự dâng lên" Phượng Doanh cười khẩy khẩy châm chọc, nàng gọi hắn là "Tô lão gia" cực kì xa lạ, bởi lẽ qua ngày hôm qua Tô Ngạo đã không còn xứng là cha của Tô Ngọc.

" Ngươi còn dám nói sao, nếu không phải gương mặt ngươi..."

" Mặt ta làm sao? Ngươi càng rõ hơn ai hết!" Tô Ngạo cay nghiệt nàng càng lãnh khốc hơn, hàn băng trên người như có như không đánh úp lại Tô Ngạo, chuyện nàng bị ám sát ai nấy đều rõ ràng.

Tô Ngạo cứng lưỡi, hai bàn tay báu chặt vào ghế như thứ đang bóp chính là cổ nàng, nhưng chính là hắn không dám trắng trợn thực hiện, hắn sợ tuyệt cảnh ngày hôm qua lại tái diễn.

" Ngươi vẫn phải gả đi Hạ gia, chuyện này ta sẽ bàn với Hạ gia chủ" Nói xong, chưa đợi hắn đi ra Phượng Doanh đã không nể mặt mà quay đi trước, chuyện nực cười nhất trong thiên hạ là Phượng Doanh hay té xuống giường, còn chuyện bất ngờ nhất trong thiên hạ là nàng có quá nhiều kiên nhẫn với hắn.!

Lại nói, Hạ Hành hôm qua cũng không có theo dõi nàng làm nàng uổng công đi bộ lòng vòng, còn chuyện cưới gả kia nàng cũng không có hứng thú, cũng không phải là nhiệm vụ, nàng chỉ cần điều tra cái chết của Hà Bình rồi tuyên bố Tô Ngọc đã chết, vậy là kết thúc , hôn ước cũng được giải trừ.

Phượng Doanh chậm chạp dạo mát trên phố, tiếng hội đông vui làm nàng thoải mái không ít, bỗng gáo nước từ bên trái tạt tới nhắm thẳng vào nàng, Phượng Doanh nhanh chóng né tránh nhưng ngay lập tức bị ôm vào lòng, mùi hương tử đàn tràn ngập khắp khoan mũi, da thịt rắn chắt có hơi cứng cáp, thân hình cao lớn ôm trọn lấy nàng.

Xào! Sau lưng ướt thành một mảng.

" Ai da.. công tử cô nương thành thật xin lỗi, tiểu nhân thật không cố ý"

" Không sao!" Tiếng nói trầm thấp vang lên như tiếng dây đàn. Nam nhân cúi xuống nhìn nữ nhân trong lòng ngực, hơi thở mang theo nam tính có chút phập phồng.

" Không sao chứ?"

Phượng Doanh có chút cứng ngắc nhìn Hạ Hành đang ôm nàng không buông.

" Không sao, đa tạ" Nói xong, nàng liên thoát khỏi vòng tay của hắn, Hạ Hành thấy tay trống không thì có chút mất mát nhưng cũng nhanh chóng khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt thường thấy.

Phượng Doanh thấy một mảng ướt sủng phía sau lưng hắn có chút phiền não, nếu hắn không tới thì có lẽ cũng không cần ướt đồ, nhưng dù sao hắn cũng giúp nàng.

" Y phục ướt rồi, tới tiểu lầu phía trước thay đi". Nàng nhanh chóng tiến về phía tiểu lầu, Hạ Hành cũng vô thức hướng về phía đó. Hắn ta an phận lên thay y phục rồi lại xuống sảnh tìm nàng, thiếu niên một thân áo trắng phiêu dật xuất trần, lại thêm tính tình cao lãnh, thật khiến người ta không thể không quay đầu.

Phượng Doanh nhìn hắn như vậy thì khoé môi cong lên một độ không thấy rõ, nàng còn nhớ nàng từng nghĩ hắn là một con sói cô độc, nhưng giờ nhìn lại lại thấy không giống lắm, nhưng cụ thể là gì nàng vẫn chưa rõ được, cũng không có ý định làm rõ.

Hà Hành nhang chóng tìm thấy nàng trong đám đông, dung nhan băng lãnh có hơi dịu đi khi nhìn thấy thiếu nữ trước mặt. Hắn đến trước mặt nàng.

" Lần này nợ ngươi một ân tình, lần sau nếu có cơ hội nhất định sẽ trả" Phượng Doanh nói rồi liền đứng dậy chuẩn bị ra về nhưng Hạ Hành lại kéo tay áo nàng lại. Nàng nghi hoặc quay lại nhìn hắn .

" Ta tên Hạ Hành!" Hạ Hành nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, hắn lập lại tên hắn một lần nữa.

Phượng Doanh càng không hiểu hơn, chẳng phải nàng đã nói hắn biết nàng biết hắn là Hạ Hành hay sao?!.

Hạ Hành nhìn thấy biểu cảm của nàng thì có hơi mím môi.

" Nàng gọi là gì?".

Đến đây thì nàng mới chợt hiểu ra cớ sự lắc léo này. Nàng nhợt nhạt đáp lại một câu.

" Ta đang sống ở Tô phủ." Nói rồi nàng nhìn thẳng vào cánh tay đang níu áo mình, Hạ Hành có chút chột dạ nhanh chóng buông tay. Phượng Doanh quay lại Tô phủ.

Tô phủ? Tô gia?.. Suy nghĩ một chút, Hạ Hành cũng nhanh chóng biến mất khỏi tiểu lầu.

...

Chuyến này ra ngoài nàng cũng không phải là chơi không, mật thám điều tra được trước khi Hà Bình vào phủ thì sống ở Thụy Châu, trong nhà có năm nhân khẩu, tuy nhà không phải đại phú hộ nhưng thiên hạ đồn rằng Hà gia có báu vật gia truyền đắc địa, Tô Ngạo nghe tin liền cưới con gái lớn là Hà Bình vào phủ làm Tô phu nhân, nhưng chuyện hay chính là Hà Bình lại có một muội muội song sinh gọi là Hà Hoa, mà Hà Hoa lại mến mộ Tô Ngạo nhưng một mực chúc phúc cho Hà Bình. Chính Tô Ngạo cũng biết rõ chuyện này. Tô Ngạo tưởng rằng khi lấy Hà Bình làm vợ Hà gia liền lấy báu vật kia làm của hồi môn cho nàng, nào biết Hà lão gia lại giao nó cho Hà nhị tiểu thư Hà Hoa, Tô Ngạo liền lập mưu tráo đổi tân nương cưới Hà Hoa vào phủ, Hà Bình biết được liền hiểu lầm Hà Hoa nhưng ngại mặt mũi liền lấy luôn thân phận Hà nhị tiểu thư. Tới đây thì có thể rõ hơn một chút, người chết năm đó ở trong Tô phủ là Hà Hoa nhị tiểu thư, còn người chết ở góc cây lớn trong rừng lại là Hà Bình thật sự. Vậy Tô Ngọc lại là con gái của ai? Lại xét thấy biểu cảm của Tô Ngạo mỗi khi nhìn thấy nàng, có chút ăn năn nhưng cũng vô cùng căm ghét nàng. Có khả năng lớn Tô Ngọc là con của Hà Bình. Phượng Doanh lấy một bức tranh từ trong tay áo ra, đây chính là bức tranh vẽ báu vật gia truyền năm đó của Hà gia,...chính là ngọc bội Lãnh Ân mà Tô Ngọc đưa cho nàng, Phượng Doanh không khỏi bất ngờ!

Buổi trưa nắng cháy cả mặt tâm hồn con người lại lạnh như băng!

.....

Ngày hôm sau, Hạ Hành Hạ gia cầu kiến .

Tô Ngạo giả mặt từ bi nhiệt tình tiếp đãi hắn trong thư phòng, chỉ tiếc cho hắn Hạ Hành trời sinh lạnh nhạt, thế là Tô Ngạo cáo già độc thoại một mình.

" Ta muốn tìm một người"

" Không biết hiền chất muốn tìm ai?" Mặc dù không thích Hạ Hành lại có coi thường hắn nhưng dẫu gì Hạ gia cũng là "vương" ở đất Lãng Yên nên Tô Ngạo cũng vứt đi mặt mũi mà kéo gần quan hệ.

" Cuồng nhưng không cuồng, tinh như sương, lạnh như tuyết

Ngạo man nhưng không ngạo mạn, thấu thảy hồng trần, môi cười nhợt nhạt" Hạ Hành không nhanh không chậm nói ra dáng vẻ nàng trong lòng hắn, mặt còn mang theo chút dịu dàng hiếm gặp.

Tô Ngạo vừa nghe lời này xong trong đâù liền hiện ra dáng vẻ của Phượng Doanh, nhưng quả thật hắn không dám tin.

" Người hiền chất nói... quả thật không có trong Tô phủ"

" Chính miệng nàng nói!" Hạ Hành lạnh lẽo cứng rắn.

Tô Ngạo gượng cười khà khà

" Vậy ta có thể sai người dẫn hiền chất đi tìm thử" Tô Ngạo chỉ cho rằng Hạ Hành sẽ cho hắn mặt mũi mà từ chối, nào ngờ

" Dẫn đường!"

Tô Ngạo nhìn Hạ Hành đã đi vào trong nội viện có chút đăm chiêu, Hạ Hành này lại không giống như trong lời đồn nhu nhược yếu kém, nếu để Tô Ngọc lấy được hắn nhất định sẽ là hoạ của Tô gia.

.. Ở hậu viện của Tô Ngọc có gốc cây đào cực lớn, Phượng Doanh vào phủ mấy ngày liền nhắm trúng cái cây này, khi " rảnh rỗi" nàng thường nằm trên cây mà nghĩ xiên nghĩ vẹo.