Chương 3
Phía nam Dĩnh Thành quả nhiên có một khách sạn bình dân.
Thời điểm Lâm Chí bưng trà vào nhà, nhìn thấy lão đại nhà mình đang đứng trước khung kính gỗ mặc quần áo vào, áo vừa mới kéo lên tới vai, anh kéo kéo hai bên cổ tay áo rồi mới bắt đầu thắt lại các nút từ trên xuống dưới.
Áo lót màu trắng được ủi phẳng phiu không một nếp nhăn. Vốn dĩ hai bên vạt áo ngoài bị anh từ từ cài lại nhanh chóng, tạo hiệu ứng thị giác như từng bước một đang hiện ra. Quần tây bên dưới rộng rãi và được cắt may vừa vặn, cả người anh trông vừa gầy vừa thon dài, xương bả vai của anh hiện lên rõ ràng xuyên qua lớp áo sơ mi trắng.
Quả nhiên, một người đàn ông có tính tự giác rèn luyện thân thể mỗi ngày là điều kinh khủng nhất.
Lâm Chí thở dài, lại nhìn cái thân thể nhỏ bé của anh ta gầy thành tờ giấy, mặc cái gì cũng không không vừa vặn cũng không có cơ bụng, anh ta buồn bã thở dài một tiếng, cẩn thận đặt trà lên bàn: "Lão đại, anh ăn mặc trang trọng như vậy. Đi ra ngoài à?"
“Hả” Liêu Hi Dã không cài lại nút khuy cài ống tay áo, anh xắn tay áo lên vài lớp, lộ ra bắp tay rắn chắc, lại nhìn bản thân anh trong gương một lần nữa, xoay người lại một bên hỏi: “Tại sao Hồ Kiệt lại không đi lên?"
“Anh ấy vừa gọi người kéo xe việt dã đi sửa chữa. Lúc này, chắc là anh ấy đang ở cửa hàng 4S, nói rằng anh ấy sơ suất làm hỏng xe, nên anh ấy phải đích thân sửa nó."
“Tại sao anh không đi theo?” Liêu Hi Dã hỏi.
"Ha ha, tôi đang bận hầu hạ lão đại nha, mỗi ngày anh phải làm việc vất vả như vậy, tôi là cấp dưới, tôi nên chăm sóc anh thật tốt mới là việc nên làm."
Với lại màu sơn mới đổi của Đại G chính là một năm tiền lương của anh ta, loại chuyện tiêu tiền không chớp mắt này vẫn nên để lão đại đến.
Lâm Chí cười vui vẻ rót một tách trà cho nguội, sau khi gặp Hồ Kiệt và những người khác vào buổi chiều, bởi vì kỹ thuật cá nhân mà anh ta còn chưa nói chuyện rõ ràng với Hồ Kiệt. Hồ Kiệt là kiểu người nói chuyện thích lời ít mà ý nhiều, và mọi người không thể nào đoán được người đàn ông năng động này là người Đông Bắc. Anh ta nhiệt tình, giản dị, đến từ phía nam cũng chỉ đơn thuần cho rằng bên ngoài lốp xe chỉ bị xì hơi mà thôi. Dù sao thì đó cũng là chiếc xe do ông chủ mua. Giá cả và chất lượng đều thuộc hạng đẳng cấp, làm sao vừa mới đi ở nông thôn lại bị hỏng được, cho nên anh ta nhanh chóng mang theo một vài công cụ sửa chữa đơn giản đến. Ai mà ngờ rằng sau khi đến đó, Hồ Kiệt nói rằng chiếc xe đã bị người ta động tay động chân. Cuối cùng buộc lòng phải đặt một cái móc vào giữa hai chiếc xe và kéo chúng suốt quãng đường trở về thành phố.
Nhắc mới nhớ, bọn họ đợi ở Dĩnh Thành đã hơn hai tháng, hôm nay đây là lần đầu tiên không phải vì nhiệm vụ phải ra khỏi phòng, lão đại có một người bạn đến nhờ giúp đỡ, người bạn này đang phục vụ dân chúng ở đồn cảnh sát và gần đây nhận một vụ án lừa gạt buôn bán nóng phỏng tay, đã điều tra hơn nửa tháng nay mà vẫn chưa có tiến triển gì, cho nên đến đây mượn người của lão đại bọn họ.
Trước kia Hồ Kiệt từng là một tay trinh sát cực kỳ tốt trong đoàn đội, nên chắc hẳn có thể nắm bắt được manh mối nào đó có ích cho việc phá án. Lão đại nói đồng ý với họ, cũng coi như là phát ra một ân huệ, cho nên giữa trưa hôm nay, Hồ Kiệt đã đưa hai vị cảnh sát cải trang đi ra ngoài tham quan, cứ mơ hồ lang thang ở thôn làng, nơi xảy ra các vụ bắt cóc mấy tiếng mới rời đi. Không ngờ trên đường quay về xe, mới mở xe được một nửa thì phát hiện có điều gì đó không ổn, anh vội vàng chạy nhanh ra bên ngoài cầu cứu, nếu không, đến khi bầu trời tối đen, thôn làng có luật lệ gia tộc và hệ thống phân cấp nghiêm ngặt, biết thôn làng lạc hậu lại còn có tính bài ngoại. Nếu dân làng đoàn kết đứng lên, còn không biết điều gì sẽ xảy ra. Mặc dù Hồ Kiệt có thể chiến đấu nhưng anh ta còn phải lo cho hai cảnh sát còn lại.
Lâm Chí lớn lên ở thành phố, và thậm chí đã đi đến vùng núi ở Vân Nam một thời gian. Đôi khi thực sự anh ta không thể hiểu được vì sao ở đây còn có những ngôi làng như vậy trong thời đại tốc độ phát triển nhanh chóng như thế này. Xem ra con đường thành thị hóa nông thôn để đem lại hạnh phúc cho nhân dân vẫn còn xa xôi lắm.
Trong khi đang miên man suy nghĩ, Lâm Chí chợt tỉnh táo trở lại, tách trà trước mặt Liêu Hi Dã trống rỗng, lão đại đang quan sát anh bằng một đôi mắt thâm trầm và sắc bén, khiến người ta cảm giác như bị nhìn thấu tâm can.
“Anh muốn thế nào?” Người đàn ông khẽ mở môi, vẻ mặt thường ngày trầm tĩnh khi nói, người ngoài không thể nhìn ra được anh ta đang suy nghĩ gì.
Lâm Chí nuốt xuống ngụm nước miếng, vội nhếch môi cười hì hì, rót Liêu Hi Dã lại thêm một ly trà, “Cũng không gì, bỗng nhiên nhớ tới hôm nay ở trên đường gặp được cô gái kia, lá gan cũng thiệt lớn, một chút cũng không do dự mà trực tiếp nhấn ga chạy qua,lão đại, anh nói xem cô ấy chả nhẽ không sợ mặt đất trơn trượt sẽ bị lật xe sao?”
Liêu Hi Dã khẽ nhướng mày, đôi mắt hơi rũ xuống bên chiếc tách trà trắng sứ tinh tế, ngón tay thon dài thanh mảnh cầm lấy chiếc cốc, ngón tay cái xoa nhẹ lớp hoa văn in mờ.
Cô thực sự rất can đảm, khi hai chiếc xe chạy ngang qua cô đều chú ý đến lời nói của Lâm Chí , thật sự không biết cô đã xem như cố ý hay vô ý bao nhiêu lần, có thể là tò mò, hoặc cũng có thể không phải là tất cả.
Bởi biểu hiện và hành vi của một cô gái trẻ tò mò với một chiếc xe lạ ở nơi hoang vu này là không mấy an toàn.
Lão đại không phát biểu ý kiến của mình nữa. Lâm Chí Dĩnh không hiểu sao hôm nay lão đại lại trở lên thâm trầm, không nói lời nào. Trong lòng anh đang ngứa ngáy muốn biết câu trả lời, nhưng vào lúc này, anh chỉ có thể để những lời muốn nói ở trong lòng.
Trong một phút này, căn phòng trở lên yên ắng, tĩnh lặng hơn bao giờ hết , Lâm Chí Dĩnh xoa xoa chỗ ngứa, tiếp tục hỏi câu tiếp theo, "Lão đại, khi nào thì chúng ta ..."
Liêu Hi Dã đột nhiên đứng dậy, Lâm Chí đã bị cắt ngang chưa kịp nói xong, còn chưa uống hết chén trà thứ 2. Liêu Hi Dã nhìn đồng hồ, cầm điện thoại di động trên bàn lên, bỏ vào túi quần rồi nói. : "Lai Hào lúc 10:30. Đón tôi ở cửa quán bar."
“A…Vâng!” Lâm Chí vẫn cầm ấm trà trong tay, cũng không tiện chào, liền khoanh chân đứng thẳng, nhìn lão đại rời khỏi phòng, nhưng là không đúng lắm. Chợt nghĩ lại, lão đại sao lại không mang Hồ Kiệt theo, nhỡ may có chuyện gì xảy ra thì sao, Lâm Chí đuổi theo ra ngoài hét lớn: "Lão đại! Anh đi đâu vậy? Tôi đi với anh."
Giữa chừng, điện thoại của Lê Giai Ngạn không ngừng gọi đến. không biết lên cơn gì mà cứ gọi mãi, còn khủng bố tin nhắn nữa chứ. Liêu Hi Dã cảm thấy ồn ào, liền đem điện thoại di động bật chế độ im lặng. Đến khi anh tới quán bar rồi, Liêu Hi Dã trả lời lại: "Tôi đến rồi", sau đó anh bước vào cửa, có một người đàn ông mặc vest dẫn đường cho anh.
Khi đến khu vực VIP trên tầng ba, Liêu Hi Dã liếc nhìn trái phải, vẫy tay ra hiệu rằng người đàn ông mặc vest có thể đi, ngoài những người phục vụ mặc đồng phục đứng xung quanh hành lang rộng. hai bên ghế lô còn có những người vệ sĩ cao thấp không đều đứng bảo vệ.Những vệ sĩ này có thể được nói là rất chuyên nghiệp Mỗi khi có người đi ngang qua cửa, họ sẽ quan sát dõi theo cho đến khi họ đi khuất bóng.
Trên trần có tiếng nhạc du dương hòa quyện cùng ánh đèn mờ ảo tạo nên một bầu không khí xa hoa trụy lạc, mỗi cánh cửa đều được làm bằng gỗ nguyên khối, nhìn không thấy bên trong nhưng hiệu quả cách âm lại vô cùng tốt, đòi hỏi thính giác phải thật sự tốt. lắng nghe cẩn thận lắm mới có thể nghe thấy một cái gì đó.
Tầng ba khá lớn, có đủ loại ghế lô và nhiều tầng khác nhau, có hai hành lang, tạo thành hình chữ thập để chia tầng ba thành bốn khu vực, Liêu Hi Dã đang đứng giữa một hành lang về phía nam, Lê Gia Ngạn đã nói số phòng ,anh liếc nhìn rồi sải bước vào trong .
Vừa tới ngã tư , thấy hai tên côn đồ gầy gò ... lao ra từ góc đường bên phải, chúng ăn mặc như mấy tên lưu manh đường phố, cả người cũng chả có gì là giá trị . Lướt qua lượn một hình vòng cung, có tiếng va đập mạnh với nền nhà cảm giác như mông muốn nở hoa luôn.
Liêu Hi Dã mắt lóe lên tia sáng , anh dừng bước, hơi quay đầu nhìn về hướng xảy ra sự việc, bức tường thẳng tắp chắn mất một nửa tầm nhìn của anh. Khi tầm mắt anh từ từ nâng lên, một vật nhỏ màu đen rơi ra, Sau đó một bóng lưng loạng choạng quay mặt đối diện với anh.
Đó là một cô gái cá tính với một đôi ủng ngắn.
Liêu Hi Dã tự mình nhét vật nhỏ vào túi quần tây, sau đó dang tay ôm lấy eo cô,xoay khuỷu tay ôm trọn người cô xoay sang một bên, cơ thể cô áp sát vào anh ta, và tay phải vốn trượt trong không khí cũng chạm vào người anh ta . Cổ và đầu ngón tay của anh ta lạnh như băng, mang theo một cơn ớn lạnh kéo dài.
Cuối hành lang phía sau, một nhóm xã hội đen đang đuổi theo tới đây, Liêu Hi Dã lùi hai bước đến phía sau bức tường, đúng lúc này có hai nhân viên an ninh tình cờ tới đây để kiểm tra, Liêu Hi Dã liếc nhìn đám côn đồ trên mặt đất. Hai tên côn đồ bị kéo đi.
Trong số đó, một nhân viên bảo vệ lôi kéo người vừa nói vào tai nghe: "Khu vực 3 có tình huống khẩn cấp. Cần đội bảo vệ hỗ trợ, yêu cầu hỗ trợ !"
Bốn chữ cuối cùng vang lên, lại thêm mùi trầm hương vấn vương nơi chóp mũi, khiến ý thức cô tỉnh táo hơn, cô mờ mịt chớp mắt nhìn người đàn ông trước mặt, hai gương mặt gần sát nhau, có thể thấy rõ nhất là đôi lông mày rậm cùng đôi mắt sâu thẳm.Cơ thể có thể cảm nhận được lồng ngực rắn chắc của người đàn ông , giống như một bức tường dày vậy. Dựa vào đó khiến cô cảm thấy rất vững chắc, ngón tay bất giác kéo lấy cổ áo anh ta.
Sau khi nhìn chằm chằm vào đối phương trong vài giây, Liêu Hi Dã đột nhiên cúi mặt xuống, áp vào trán của Ngôn Chi Uyển dưới vành mũ. Mặc dù cô đang đeo khẩu trang, nhưng có thể đoán được mục đích của người đàn ông rất rõ ràng, đôi môi không chút do dự hướng môi cô mà tiến tới , hơi thở áp bức tiến lại gần.
Ngôn Chi Uyển không hề hoảng sợ, ánh mắt ánh tia trêu đùa, đuôi mắt theo thói nheo lại, rụt cổ lại né tránh, ngón trỏ áp nhẹ lên môi Liêu Hi Dã, ra hiệu anh ta đừng nhúc nhích: "Đàn ông dù đẹp trai đến đâu, cũng không thể như thế này dùng tùy tiện phóng điện với một người phụ nữ . Phụ nữ sẽ bị anh làm cho mê muội mất."
Sau đó cô dễ dàng rời khỏi Liêu Hi Dã và đi vào con đường phụ.
Tất cả mọi thứ diễn ra trước và sau đó chỉ vỏn vẹn một hoặc hai phút.
Bàn tay của Liêu Hi Dã đặt trên không trung nửa giây, sau đó cúi đầu nhếch khóe môi, quay qua nhìn vào hướng đường phụ, Ngôn Uyển Chi đã biến mất trong góc khuất.
Hai cô gái bước ra vừa trò chuyện vừa cười đùa với nhau, khi nhìn thấy một đống tóc vàng, xanh, tím ở ngã tư, họ lập tức dừng lại nụ cười, đồng thời, nhân viên bảo vệ từ mọi hướng chạy đến khiến hai cô gái hoảng sợ,hoang mang.Quay lại và nhanh chóng rời đi.
Liêu Hi Dã khẽ động chóp mũi, như đang nghĩ đến điều gì đó, sau khi xác nhận ý nghĩ, anh nhìn biển chỉ dẫn ở bên cạnh, là hướng phòng vệ sinh.
Chà, đó là một nơi thích hợp để trốn.
Vừa bước vào,Ngôn Chi Uyển liền tiến tới trước bồn rửa tay, đưa tay chống đỡ thân thể gầy yếu, thần kinh toàn thân đều rít gào: Chủ nhân, ta muốn ngủ,ta muốn ngủ đông.
Chết tiệt, suýt nữa thì không thoát ra được!
Đã là cái thời đại nào rồi mà vẫn còn dùng ma túy dạng bột, đã thế còn hất lên cả mặt cô.
Ngôn Chi Uyển nhìn mình trong gương, lột bỏ chiếc khẩu trang bị dính bột trắng ném vào thùng rác gần đó, đồng thời cũng cởi mũ ra ném luôn vào thùng rác.
Thật xui xẻo, đang lúc cô đang tập trung tìm tới ghế lô thì không biết từ đâu xuất hiện một vài tên say rượu với phong cách đường phố ồn ào náo động, chiếm hết cả con đường. Đột nhiên một người đàn ông mập mạp hướng cô lao đến. Cô tránh không kịp liền bị đẩy vào cái ghế lô của một gian phòng cửa đang mở gần đó. Cô còn chưa kịp phản ứng. Tên đồng bọn đã kịp thời lôi tên đàn ông mập mạp ra và cô nhận ra rằng mình dường như đã bước vào một nơi không nên vào. Đó là một nơi đông người, một số người vội vàng kéo những thứ đồ màu trắng trên bàn kính xuống, trong khi những người khác thì khá bình tĩnh, rắc ma túy lên mặt…
Ngay cả cách lớp khẩu trang cô cũng bị hít phải một hơi, cô lấy hết ý chí để chống đỡ lao nhanh ra ngoài, không ngờ bị đám người đó đuổi theo, giống như đuổi theo kẻ địch vậy.
Bên ngoài dù vẫn chưa rõ có chuyện gì, nhưng cô vẫn phải nhanh chóng lao ra ngoài.
Ngôn Chi Uyển nhìn qua nhìn lại không thấy ai trong phòng tắm liền đi vào, trước khi thuốc phát huy hết tác dụng, cô đành cởi bớt áo khoác, áo phông và quần dài, chỉ mặc một chiếc váy mỏng manh chính là chiếc áo phông rộng thùng thình được cô thắt eo lại, cô rất gầy mặc vào vừa hay vừa vặn nhìn cũng không ra cái gì.
Thời điểm mấu chốt biết tự trang bị cho bản thân mới là chân lí.
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Ngôn Chi Uyển gỡ hết tóc búi xuống, lúc chụp ảnh sáng nay đã được tết thành búi to, bây giờ vẫn còn nguyên hình dạng, sau đó lấy từ trong áo khoác ra một cây son và trang điểm lại. Cô vén vén mái tóc qua bên trái, xỏ đôi bốt ngắn rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài khá ồn ào, lúc Ngôn Chi Uyển đi ra ngoài, nhóm người vừa đuổi theo cô đã bị đội an ninh khống chế, vùng vẫy lập tức liền bị đè xuống đất không thương tiếc, cô lúc này chỉ là một người qua đường . Loại chuyện này có chút chói mắt.
"Chị Uyển! Chị Uyển ở bên này!"
Có vẻ như ai đó đang gọi cô .
Tiếng gọi vẫn còn đó.
Ngôn Chi Uyển hướng ngã tư nhìn tới, Chu Tiểu Bối hăng hái vẫy tay nhảy lên thu hút sự chú ý của cô, nhưng không dám vượt qua mấy nhân viên an ninh ở giữa.
Ngôn Chi Uyển khi nhìn thấy người cô liền đi về phía đối diện, nhưng lại không chú ý đến Liêu Hi Dã lại đang đứng bên tay phải, bả vai liền đụng vào anh ta, Liêu Hi Dã vội vàng đỡ cô .
Chờ chút, chính là người đàn ông vừa rồi, tuy rằng cô có chút hoa mắt, nhưng chỉ cần lướt qua một vài đường nét, người đàn ông này quả thực rất đẹp, đứng bên cạnh còn có một vị giám đốc gương mặt đang cười tươi rói.
Như thế nào vẫn còn chưa đi?
"Tiên sinh,cảm ơn ngài."
Ngôn Chi Uyển gật đầu một cách lịch sự, ánh đèn mờ ảo trên đỉnh đầu phản chiếu nụ cười của cô, đôi lông mày cong lên mang một vẻ đẹp độc đáo mơ hồ, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, chiếc váy đen ôm sát tôn lên dáng người yêu kiều của cô ấy,quyến rũ mềm mại nhưng lại không yếu ớt.
Liêu Hi Dã ánh mắt nhàn nhã rơi trên người cô, anh nhàn nhạt nở nụ cười: "Không có gì."
Anh dường như không nhận ra cô.
Ngôn Chi Uyển chợt cảm thấy có chút đầu choáng mắt hoa nhưng khóe miệng vẫn mang theo ý cười,thận trọng lùi về phía sau, không muốn gây chuyện nữa, cô xoay người bước đi. Đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó thú vị. Từ từ quay lại, Ngôn Chi Uyển tinh nghịch hướng Liêu Hi Dã chớp mắt một cái, rồi bước nhanh vào đám đông.
Liêu Hi Dã nhìn bóng cô xa dần, khóe môi khẽ nhếch, rồi đột nhiên cúi đầu cười lên một tiếng.
Tác giả chỉ muốn nói: Cục trưởng Liêu: Tốt lắm, cô gái này rất thú vị, cô đã trêu chọc ta.
Uyển Uyển: Vừa gặp đã bị trêu trọc, người phụ nữ nào mà chịu được, anh không thấy là quá nhanh sao hả tiên sinh?
Aaaaaaaaaaaaaaa ngày mai ta sẽ lên sớm một chút, không có muộn như này nha!!!