Chương 2: Thế Nào Lại Hư Như Vậy ?

Chương 2

Đoạn đường này không lớn lắm nhưng lại nhiều bùn đất trơn trượt, muốn để chiếc xe lớn như Mercedes Benz Big G này đi qua thì kỹ thuật lái phải thật tốt.

Ngôn Chi Uyển thắt dây an toàn, nhìn hướng đối diện cân nhắc một lát rồi khởi động xe, lùi số, chuẩn bị lái sang con đường rộng hơn.

Lái chiếc xe “khủng” như này về nông thôn, lớp sơn xe bị va quẹt nhìn không ra màu ban đầu, dù không phải con nhà giàu coi tiền như rác nhưng đâu thể đến nỗi không thuê được một chiếc xe tử tế chứ, ấy thế mà Trương Lâm lại dám thuê chiếc xe này, trên đời này không nên tồn tại người thứ hai thuê xe ngu ngốc như vậy.

Đang lùi lại thì lốp xe tự nhiên mất khống chế trượt hai cái, Ngôn Chi Uyển ở trong xe cảm thấy có gì đó thất thường, thân xe chệch sang một bên chuẩn bị trượt khỏi lề đường, bên dưới là một đoạn dốc nhỏ, nếu như bị trượt xuống thì hậu quả khó lường.

Lâm Chí ở phía đối diện chanh chóng nhấn còi dừng xe lại, thò đầu ra hét lớn: “Cô gái! Nhìn kính chiếu hậu đi, bánh xe trượt xuống rồi!”

Ngôn Chi Uyển vẫn bình tĩnh, chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn Lâm Chí đang hốt hoảng nhảy xuống xe, sau đó nhanh chóng đạp phanh để giữ thăng bằng, đánh tay lái sang bên trái, thả phanh rồi nhấn ga, tiếng động cơ nổ vang, bánh xe nhanh chóng quay tròn ma sát với mặt đất, mượn lực cản của mấy viên đá trên mặt đất kéo xe quay trở về quỹ đạo.

May là độ bám của bánh xe này khá tốt, bằng không với cái độ khẩn trương kia của Lâm Chí, phỏng chừng trượt thêm vài giây nữa là anh ta sẽ chạy đến dùng tay không kéo xe thật đấy.

Con đường đã rộng hơn, đủ chỗ cho chiếc xe Mercedes Benz Big G ở đối diện, Ngôn Chi Uyển hạ kính xe xuống nhìn Lâm Chí đang sững sờ, hai tay chống lên thành cửa, hơi nghiêng người ra ngoài, môi mọng khẽ cong lên cười: “Nếu vẫn chưa đủ thì bảo tôi sẽ lùi lại thêm chút nữa.”

Một cơn gió thổi qua làm mái tóc được vén gọn sau tai cô bay tán loạn. Ánh hoàng hôn thơ mộng chiếu lên gương mặt thanh tú được trang điểm nhẹ nhàng, càng làm tăng thêm nét duyên dáng, quyến rũ động lòng người .

Lâm Chí bị một màn vừa rồi làm cho trố mắt, cô gái này trông bề ngoài thì cũng bình thường mà kỹ thuật lái xe lại ăn đứt mấy tên đàn ông. Lâm Chí bần thần nửa ngày mới lắc đầu thu lại suy nghĩ, hét lên: “Không cần đâu, cảm ơn cô gái!”

Ngôn Chi Uyển hơi cong môi, nhìn độ rộng của mặt đường rồi vươn tay ra ngoài bẻ gập kính chiếu hậu vào, xua xua tay ý bảo Lâm Chí đi qua đi. Sau đó lại ngả người ra ghế, chống khuỷu tay lên thành cửa sổ, ra vẻ ông cụ non ngồi ngoài xem kịch hay.

“Đại ca!”

Lâm Chí lên xe, quay đầu nhìn Liêu Hi Dã trước giờ vẫn luôn thờ ơ nay rốt cuộc cũng thấy được tia khác lạ, Lâm Chí vui vẻ hỏi anh, “Anh thường xuyên ra ngoài, chắc đã gặp qua không ít người, giới trẻ bây giờ ai cũng lái xe thế này sao?”

“Giới trẻ?” Liêu Hi Dã cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa thích thú.

Lâm Chí à một tiếng, đóng cửa lại, nghiêm túc gật đầu: “Cô gái kia vóc người nhỏ nhắn ưa nhìn, tuy trang điểm nhưng nhìn vẫn còn rất trẻ.”

Không hẳn là chưa đủ tuổi đâu.

Ánh hoàng hôn dần buông xuống, ánh sáng trong xe không sáng lắm, nửa khuôn mặt của Liêu Hi Dã chìm dần trong bóng tối, đôi mắt đen tràn ngập hứng thú, từ từ hạ tầm mắt xuống ghế lái, nhàn nhạt cất lời nói với Lâm Chí: “Lái xe đi.”

Lâm Chí không nhận được câu trả lời mong muốn, cũng chẳng hỏi thêm, sếp không nói ắt có lý do của sếp, anh chỉ cần nghe lệnh làm việc là đủ.

Mercedes Benz Big G chậm rãi lăn bánh đến, thời điểm hai xe lướt qua nhau, Lâm Chí vừa khịt mũi lái xe vừa cười chào Ngôn Chi Uyển.

Ngôn Chi Uyển gật đầu cười đáp lễ, vô thức chú ý có người ngồi sau xe, nhưng vì tấm chắn nắng quá tốt nên cô không nhìn rõ. Chiếc Big G đi rồi thì cô cũng chẳng tò mò nữa, chỉnh gương chiếu hậu về chỗ cũ.

Big G dần đi xa, Ngôn Chi Uyển vừa định mở cửa xuống xe thì Trương Lâm từ bụi cỏ ven đường vọt tới, thấy xe mình không còn ở vị trí ban đầu mà chiếc Big G lại vừa rời đi, Trương Lâm ngây ngốc chả hiểu gì, chạy tới cạnh Ngôn Chi Uyển.

“Bà cô à, là cậu lái xe sao? Không có chuyện gì chứ?”

“Ừ” Ngôn Chi Uyển hờ hững đáp, khoanh hai tay trước ngực:“Cậu bỏ chiếc xe này ở giữa đường rồi chạy mất, không phải tôi lái thì ai lái.”

Trương Lâm cười cười lấy lòng: “Còn không phải mình vội giải quyết nhu cầu cá nhân sao, cứ tưởng con đường thôn quê này không có nhiều người qua lại, may là không có việc gì. Lúc nãy tôi gặp một người trên núi, anh ta nói nơi này không mấy an toàn , dạo trước thường hay có chuyện lừa bán phụ nữ và trẻ em, cảnh sát theo dõi nửa tháng cũng không bắt được, mình…”

“Bớt nói nhảm đi.” Ngôn Chi Uyển ngắt lời, nhìn chằm chằm Trương Lâm: “Mình hỏi cậu sao trong túi của cậu lại có danh thiếp của Ngôn Thịnh, có phải cậu nói với anh ấy mình lén về nước phải không?”

Trương Lâm trợn mắt: “Không phải mình! Quan hệ của bọn mình tốt thế nào kia chứ, sao có thể bán đứng cậu được chứ?”

“Vậy cậu giải thích thế nào về danh thiếp?” Ngôn Chi Uyển lấy một danh thiếp vàng trong túi ra ném cho Trương Lâm, “Giấu kỹ đấy,mình mà không lục kỹ thì cũng chẳng tìm ra được.”

“Thật sự không phải mình đâu, Chi Uyển cậu tin mình đi!” Trương Lâm bắt được danh thiếp thì cất ngay vào túi, “Trước lúc mình tới đây, đúng là anh trai cậu Ngôn Thịnh có tới tìm mình hỏi về cậu, nhưng mà mình là ai chứ, anh em tốt từ cấp ba đến giờ của cậu đấy, sao mà tiết lộ chỗ của cậu được, mình bảo là không biết nên anh ấy mới đưa mình danh thiếp nói nếu có tin tức thì liên hệ anh ấy, hơn nữa nhà các cậu gia thế hiển hách như thế, mình còn chưa muốn bị đem làm lá chắn đạn đâu. Cả cái gia sản của mình còn chẳng đủ cho anh cậu đi shopping một ngày nữa là. Mà làm sao, anh cậu đến đây à?”

Ngôn Chi Uyển ngờ vực nhìn chằm chằm Trương Lâm, lát sau giương mặt mới từ từ giãn ra, lạnh nhạt nói: “Không tới, chỉ gọi điện thoại cho mình,gửi mấy tin nhắn nhưng mình không trả lời.”

“Theo như phong cách làm việc của anh cậu, nếu biết cậu về nước chắc chắn đã điều người tới bắt cậu về từ lâu rồi, anh ấy chỉ thử cậu thôi.” Trương Lâm nghiêm túc phân tích, “Giờ cậu vẫn về Bắc Thành à?”

“Trước mắt đem việc chính làm xong rồi hẵng nói .” Ngôn Chi Uyển quay lại xe.

“Làm việc gì đó? Mang mình theo được không?” Trương Lâm hỏi.

Ngôn Chi Uyển không trả lời.

Trương Lâm cũng không biết vì sao cô lại về, hỏi suốt hai ngày nay cô đều không nói, thể xác và tinh thần đều bị cô dày vò, thôi đành kệ, mím môi nhìn theo bóng lưng cô hỏi: “Này, hai ngày nữa là hôn lễ của bạn học cấp ba đấy, cậu có đi không? Mình đã chuẩn bị hai bao lì xì. Cậu có nhớ cái thằng đen đen sức như trâu ấy không, thi đại học xong thì tham gia quân ngũ luôn đó. Cái thằng xem cậu như nữ thần suốt ba năm trời … tên.. tên là Lý Quân Quốc, tặng cậu cái bánh kem tình yêu xong thì vấp cục đá té đập mặt ấy.”

Mặt trời phía tây dần dần lặn xuống, chỉ còn vài ánh chiều tà le lói lan khắp bầu trời, tựa như bức tranh màu nước chưa kịp vẽ xong.

Vì lúc này vào đúng giờ tan tầm nên kẹt xe tận nửa tiếng, Trương Lâm đi trả xe rồi lấy lại tiền đặt cọc, lúc bắt taxi đến khách sạn quốc tế Dĩnh Thành đã là 7 giờ tối, địa điểm trong bức ảnh chính là nơi này.

Phòng của hai người ở cạnh nhau, Trương Lâm muốn theo vào phòng nói chuyện một lát thì bị Ngôn Chi Uyển đá ra ngoài không thương tiếc.

Cuối cùng cũng được yên tĩnh một chốc, bật chiếc đèn mờ trong phòng lên, Ngôn Chi Uyển đặt chiếc túi du lịch lên bàn trà ở phòng khách, thả người xuống sofa sau một ngày mệt mỏi.

Nghỉ ngơi được tầm nửa giờ, vừa ngồi dậy thì điện thoại trên sofa kêu liên tục, thông báo không ngừng vang lên, Ngôn Chi Uyển ngồi thẳng dậy, khuỷu tay chống lên đầu gối, có thể thấy rõ sống lưng tinh tế hiện ra cùng một vòng eo mềm mại không chút mỡ thừa nào.

Ngôn Chi Uyển mở khóa điện thoại, tên ngốc Trương Lâm gửi cho cô mười mấy tin nhắn Wechat kêu ra ngoài ăn cơm uống trà tám chuyện, cô thấy thế thì tắt luôn khung chat. Cô không có thời gian làm mấy việc này. Thấy cũng không còn sớm, cô lấy máy tính bảng ra gửi hai bức ảnh vào điện thoại, sau đó đứng dậy vào phòng ngủ kiểm tra hành lý, thay đồ, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang xong thì ra ngoài.

Lúc chờ thang máy thầm nghĩ hay là cứ rep tên đần kia một cái.

[Tự ăn một mình đi]

Đi xuống lầu bắt taxi.

Ngôn Chi Uyển đã ở Anh bốn năm, trong khoảng thời gian này chưa từng về nhà, người nhà ngoại trừ Ngôn Thịnh thi thoảng có hỏi thăm thì chẳng ai hỏi han gì, giống như cô không phải người nhà họ Ngôn vậy. Mãi đến khi cô sắp tốt nghiệp mới có vài họ hàng hỏi thăm chúc mừng, nhưng cô vốn chẳng biết họ là ai cả. Nghĩ lại đôi lúc cô cảm thấy có chút mất mát.

Ở vùng Nam Bắc, nhà họ Ngôn có thể nói là danh gia vọng tộc chân chính, sản nghiệp kéo dài trăm năm, đến nay đã thâm nhập vào hầu hết các ngành sản xuất, mệnh danh là ông chủ chính hiệu, cùng với tập đoàn nhà họ Liêu, bọn họ được biết đến là hai ông trùm thương nghiệp nổi danh ở Bắc Thành, nhưng hai nhà không hợp tác với nhau nhiều, mấy ngày nay Ngôn Chi Uyển nghiên cứu tài liệu về nhà họ Liêu nhưng cũng không tìm được gì nhiều.

Giống như lời Trương Lâm nói, mối quan hệ của nhà họ Ngôn quả thật phức tạp, người ngoài mà muốn nhúng tay vào xác định là chỉ có nước làm bia đỡ đạn. Người càng giàu có thì mối quan hệ và quyền lực càng phức tạp, nhà họ Ngôn chính là một sự tồn tại như vậy.

Mà cô đối với những việc này của nhà họ Ngôn cô vốn chẳng quan tâm, ở nhà họ Ngôn, cô có thể nói là không hề có chỗ đứng, cũng không định tham gia vào chuyện gì. Cô chỉ bắt đầu quan tâm kể từ năm thứ ba Ngôn Thịnh đưa cô sang Anh học, có người nói cho cô biết sự thật về vụ tai nạn của ba mẹ cô mười lăm năm trước, cô vẫn nửa tin nửa ngờ, bây giờ cô tới đây, mục đích chính là để tìm người trong cuộc duy nhất biết chuyện năm đó.

Chuyện này cô không nói cho bất kỳ ai trong nhà họ Ngôn biết, kể cả Ngôn Thịnh.

Không biết có thể gặp được cái người trong cuộc kia hay không, bởi vì muốn tìm được một người ở nơi như thế này quả thực rất khó.

Ngôn Chi Uyển đứng ở bãi đỗ xe của một quán bar, nhìn chiếc nào chiếc nấy đều là siêu se đắt tiền chỉ biết thở dài, đằng xa còn có một đôi trai gái quần áo xộc xệch, đang ôm ấp dính chặt lấy nhau, vừa nhìn là biết cậu ấm nhà nào đó đến đây mua vui, xong xung quanh còn có bốn năm tên vệ sĩ đi theo bảo vệ.

Quan sát khung cảnh xung quanh một lát, Ngôn Chi Uyển kéo mũ thấp xuống, đi vào quán bar, giữa chừng bị hai tên bảo vệ cao to mặc đồ tây ngăn lại ở cổng, nói phải có thiếp mời mới được vào.

Quán bar này do một đại gia địa phương mở, chủ yếu chỉ phát thiệp cho mấy người trong giới thượng lưu, người tới nơi này không phải nhà giàu thì cũng có quyền có thế, hoặc là vừa giàu vừa có quyền thế, người bình thường đừng mơ mà vào được, thiệp mời chính là thứ tượng trưng cho thân phận, hoặc không thì có một cách phổ biến và hữu ích hơn: báo tên.

Ngôn Chi Uyển nhìn tên mặc đồ tây bên trái, nói đại một cái tên: “Lê Gia Ngạn.”

Nghe cái tên này xong, hai tên mặc đồ tây nhanh chóng nhìn nhau, rồi lại nhìn cô đánh giá một phen, gã đồ tây bên trái gật đầu nói: “Phiền tiểu thư đợi một chút, tôi đi hỏi quản lý xem hôm nay có vị khách này hay không.”

“Hỏi đi.”

Ngôn Chi Uyển không vội, thong thả đứng chờ, tên mặc đồ tây nói vài câu trong tai nghe, điện thoại trong túi áo khoác Ngôn Chi Uyển vang lên, cô lấy ra nghe, Lê Gia Ngạn hét lên trong điện thoại làm màng nhĩ cô phát đau.

“Tiểu Uyển cậu đến rồi sao? Hai ngày trước còn bảo muốn tìm tôi chơi. Tôi ở đây cmn uống sắp ngất rồi mà cậu còn không đến, không cho bản thiếu gia mặt mũi phải không?”

Ngôn Chi Uyển mở nhỏ âm lượng, trầm giọng đáp: “Ở cửa.”

“Thật à?” Bên kia có tiếng động vọng lại, chắc là Lê Gia Ngạn nhảy dựng lên rồi, quơ tay múa chân ậm ờ vài tiếng: “Đợi tôi hai phút, tôi lập tức cho người xuống dẫn cậu lên, hay là cậu muốn tôi đón cậu, thế thì đợi tí tôi mặc quần áo đã rồi xuống ngay!”

“… Vẫn là cho người xuống đi.” Ngôn Chi Uyển nói: “Cậu đừng xuống.”

“Được, chiều cậu hết.” Lê Gia Ngạn sảng khoái đáp, hét lên với ai đó bên ghế lô rồi lại nói với Ngôn Chi Uyển: “Tôi bảo trợ lý bảo bối của tôi xuống đón cậu rồi, cậu ngoan ngoãn đứng đợi chút nha!”

Ngôn Chi Uyển cúp điện thoại, tên đồ tây hiệu suất làm việc không bằng trợ lý của Lý Gia Ngạn, nhưng một lúc sau, trợ lý của Lý Gia Ngạn thở hồng hộc chạy tới, tóc thắt hai bím gọn gàng, sau lưng còn đep ba lô, nói chuyện nhỏ nhẹ, trông khá nhút nhát.

“Chị Uyển, em là trợ lý của anh Gia Ngạn, Chu Tiểu Bối, anh Gia Ngạn kêu em xuống đón chị, hiện tại đang ở lầu 3.”

Lần trước gặp trợ lý của tên này vẫn là một người đẹp eo thon mông to, chưa đến hai tháng đã đổi khẩu vị mới, lại còn mang người ta đến quán bar, đúng là phong cách của Lê Gia Ngạn, cơ mà trông cô nữ sinh có vẻ thích điều này.

Ngôn Chi Uyển cười nhẹ, hai tên đồ tây cũng nhận được thông báo, lập tức cho vào.

Tên Lê Gia Ngạn này là con trai duy nhất của ông trùm giới truyền thông hiện nay, bởi vì cha hắn già rồi mới sinh con nên hắn nghiễm nhiên được chiều chuộng hết sức, muốn gió có gió muốn mưa có mưa, chỉ cần nói một câu với khuôn mặt này của hắn nhất định là xứng với vị trí nam chính nhất, cha hắn lập tức đem hết tài lực đồ lên người hắn, bao nhiêu kịch bản hay đều cho hắn hết, tốn tiền cũng cũng sao, chỉ cần con trai thích là được, muốn trăng muốn sao gì đều được, đích thực xứng với danh hiệu thái tử gia.

Ngôn Chi Uyển quen hắn vào bốn năm trước, lúc hợp tác chụp cho một bìa tạp chí, lúc đó Lê Gia Ngạn mới bước chân vào giới giải trí, lúc ấy tên tuổi hắn cũng chưa lớn lắm, kết bạn cũng chỉ đơn giản vì thấy hợp, tuổi hai người cũng xấp xỉ, nói chuyện được vài câu thì chỉ hận sao đến bây giờ mới gặp được nhau.

Hôm nay cũng đúng lúc Lê Gia Ngạn tới Dĩnh Thành tham gia một gameshow hành trình, vừa quay xong liền lập tức chạy đến vũ trường giết thời gian, vừa hay chính là quán bar này.

Khi vừa đến trước cửa ghế lô thì thấy Lê Gia Ngạn vừa cầm gương sửa sang lại kiểu tóc vừa bước ra, thấy Ngôn Chi Uyển đi tới thì ném gương cho Chu Tiểu Bối, nhào đến: “Tiểu Uyển----!”

Ngôn Chi Uyển nghiêng người né cái ôm của hắn, Lê Gia Ngạn ôm phải hư không, lảo đảo suýt ngã, may có Chu Tiểu Bối kịp đỡ hắn, cả người hắn dựa vào Chu Tiểu Bối, thân mật cọ cằm vào tóc cô, chỉ chó mắng mèo mà trách Ngôn Chi Uyển: “Vẫn là tiểu bảo bối của anh tốt, lát nữa về mua bánh kem cho em ăn.”

Thân hình Chu Tiểu Bối gầy gò chẳng giữ nổi tên đàn ông cao 1m84 như Lê Gia Ngạn, Ngôn Chi Uyển không nhìn nổi nữa, ghét bỏ túm Lê Gia Ngạn ra: “Đừng có hở tí là nhào lên người người khác.”

“Cậu thích em ấy không?” Lê Gia Ngạn đứng thẳng dậy, nhướn mày cười với Ngôn Chi Uyển:“Thích thì tặng cậu đấy, nghe lời lắm, bảo làm cái gì thì làm cái đó, cậu đang không có trợ lý nhỉ, để em ấy đi theo cậu đi, tiền lương tôi trả cho.”

Chu Tiểu Bối nhìn Ngôn Chi Uyển, lập tức im lặng cúi đầu nhìn mũi chân, hai tay buông thõng không biết để đâu, tựa như cô gái nhỏ chưa trải sự đời.

Ngôn Chi Uyển đảo mắt nhìn Chu Tiểu Bối một cái rồi chuyển hướng sang tên cà lơ phất phơ Lê Gia Ngạn, tức giận trách: “Tật xấu tặng người của cậu không sửa được à?”

Lê Gia Ngạn nhún vai: “Tôi không có cách nào mà, đưa người khác cậu lại chướng mắt.”

Ngôn Chi Uyển chán chả buồn nói, nghiêm túc hỏi: “Có ai trong đó?”

“Có vài diễn viên nghệ sĩ tôi tạm gọi đến tiếp rượu, còn có vài nhà làm phim với giám đốc, tôi không quen hết nhưng mà yên tâm đi, có tôi ở đây không ai dám bảo cậu tiếp rượu.” Lê Gia Ngạn vỗ ngực thề thốt, xong lại nhìn quần áo trên người Ngôn Chi Uyển, “Trông cậu mặc đồ như muốn đi đánh nhau thế này cũng chẳng ai muốn cậu tiếp rượu đâu, đúng không tiểu bảo bối?”

Chu Tiểu Bối cũng không dám đáp lại, chỉ im lặng hơi ngẩng đầu nhìn Lê Gia Ngạn:

“Lát vào trong đừng có gọi tên thật của tôi, tránh phiền phức.” Ngôn Chi Uyển nhắc nhở.

“Biết rồi biết rồi.” Chuyện của cô Lê Gia Ngạn cũng hiểu được một ít, hắn biết nơi nhiều người thì phức tạp khó lường, cô không muốn Ngôn Thịnh biết mình đã trở về. “Vậy đêm nay cho cậu diễn vai nữ chính đi, lấy tên Cố Vãn Vãn, đọc giống ban đêm, thế nào?”

Ngôn Chi Uyển giật giật môi gật đầu đồng ý, lại đánh mắt sang Chu Tiểu Bối, Lê Gia Ngạn liền nói: “Em ấy rất nghe lời, yên tâm”

“Tôi đi vệ sinh đây.” Ngôn Chi Uyển nói.

“Tiểu bảo bối em đi theo cô ấy đi.” Lê Gia Ngạn đặt tay lên vai Chu Tiểu Bối đẩy về phía Ngôn Chi Uyển: “Ăn gì không, tôi gọi trước vài món cho cậu.”

“Không cần theo, tôi tự đi được.” Ngôn Chi Uyển từ chối, ngẩng đầu nhìn bảng chỉ đường, xoay người đi ra hành lang: “Đừng đi theo.”

“Rồi, đi nhanh lên đó, tôi gọi toàn món cậu thích, chờ cậu tới tôi giới thiệu cho một ông chủ, vừa có tiền vừa có thế, quan trọng là đẹp trai lắm, cậu nhanh quay lại đi tôi miêu tả kỹ cho nghe.” Lê Gia Ngạn vui sướng hô lên, tuy nói Ngôn Chi Uyển tính tình quật cường lại lạnh lùng, người nào dám trêu đùa cô thì xác định đi đời luôn, nhưng hắn trầm tư một lát nghĩ thấy vẫn không yên tâm, liền hối Chu Tiểu Bối bên cạnh: “Em lén đi theo đi, có chuyện gì lập tức gọi cho anh, đừng để bị phát hiện, bị phát hiện cũng đừng bảo là anh kêu, bằng không từ nay về sau em không nhìn thấy mặt anh được nữa đâu.”

“Dạ!”

Chu Tiểu Bối nặng nề gật đầu, nhẹ nhàng đuổi theo sau.

Tác giả có chuyện muốn nói: Cục trưởng Liêu: Xoa xoa hai tay, ta đi gặp mặt phu nhân, nên mang quà gì đây, hiện tại đang chờ, trăm ngàn gấp gáp a!

Đây là cuộc gặp mặt đối mặt chính thức của cả hai. Dù trước đó Uyển Uyển lúc đi dã ngoại có gặp qua nhưng không thấy mặt cục trưởng Liêu, lần đó không tính là lần đầu tiên được. Uyển Uyển của chúng ta cũng không thể bị trêu đến không rõ phương hướng được có phải không?