Chương 1
Tháng sáu, trong một khu du lịch đang khởi công xây dựng được phân nửa ở ngoại ô Dĩnh Thành.
Cánh rừng rậm xanh rì ngoài cửa sổ trải dài miên man bất tận, nhiệt độ không khí trở lên ngột ngạt,nặng nề do trận mưa to đêm qua để lại, nóng nực kèm theo ẩm ướt khiến cho con người ta chỉ muốn trực tiếp đem điều hòa phả thẳng vào mặt thổi bay cơn oi bức.
Ngôn Chi Uyển buông ly cà phê trong tay xuống, thu lại tầm mắt đặt ở bên ngoài, hai khuỷu tay còn đang đặt trên bệ cửa sổ, không có ý định đứng lên, mặc cho cơn gió nóng nhẹ nhàng vén lên những sợi tóc mai trước trán , mái tóc không buộc mà tùy ý buông thõng ở sau lưng, che đi phần lớn tấm lưng trắng nõn, mịn màng.
Trong căn phòng gỗ mở điều hòa, bên cạnh bật cả quạt điện, còn cả nhân viên ánh sáng...... Thực ra, là một cô gái nhỏ do nhiếp ảnh gia Trương Lâm tìm được gần đó, cô gái nhỏ tận tâm giơ tấm bảng trắng di chuyển theo góc độ mà Trương Lâm yêu cầu, tuy mấy động tác bắt ánh sáng không được tiêu chuẩn lắm, nhưng dù sao cũng chỉ là nhân viên tạm thời, nếu mắng chạy mất , thì anh ta biết đi đâu để tìm người đây.
Xung quanh đều là tiếng vang tách tách của máy ảnh, có điều Ngôn Chi Uyển căn bản không thèm cử động,chỉ tùy tiện nằm tựa lên cửa sổ, chính là mấy tấm hình đều không cần dùng tới photoshop.
Hoàng hôn đang dần buông xuống, buổi chụp hình cũng đã đến lúc phải kết thúc, Trương Lâm nắm bắt thời gian chụp thêm gần chục tấm nữa, thấy Ngôn Chi Uyển đứng lên, anh ta lại chụp mấy tấm, cười hì hì ôm máy ảnh tiến lên phía trước: “Bảo bối vất vả rồi, buổi tối mời em ăn bữa lớn, em muốn ăn gì?”
Trương Lâm là bạn học cấp ba của cô, vẫn giữ liên lạc cho đến bây giờ, gần đây đang làm đồ án tốt nghiệp thiết kế, biết được cô về nước nên đuổi theo tới Dĩnh Thành, thành tâm thành ý muốn cô làm người mẫu, mới đầu cô không có hứng thú gì với chụp ảnh, ai ngờ Trương Lâm lải nhải mãi không buông lại còn cầu xin ba mẹ của cô nữa, cô nghe tới nỗi tai chai rồi mới buông tha.
Trước kia lúc còn ở trong nước cũng từng làm người mẫu cho Trương Lâm vài lần, những bức ảnh đăng lên mạng xã hội đã từng thu hút một làn sóng dư luận không nhỏ , tiếng tăm lan truyền, lúc ấy có rất nhiều công ty truyền thông tìm đến cửa, công ty gì cũng có, điều kiện đưa ra phong phú mê người, nhưng đáng tiếc là cô đều không ký hợp đồng.
Về sau liền bị người nhà đưa đi nước ngoài du học, lúc đó cũng vì tiền sinh hoạt mà nhận một số công việc chụp ảnh, bởi vì khi đã có chút ít độ hot, do vậy người tìm cô chụp hình cũng khá nhiều, nhưng sau này không biết làm sao lại càng ngày càng ít, thậm chí còn không có, trước đó bộ ảnh đã chụp có một bộ phận còn bị bên hợp tác đột nhiên thông báo không dùng nữa, càng không cần nói tới việc tuyên truyền và chủ đề gì, hơn nữa càng bí ẩn hơn chính là cô không biết vì sao từ trước tới nay không ký với công ty cũng không cần người đại diện, vẫn luôn không có ràng buộc mà lăn lộn cho đến giờ.
Các fan lâu năm tỏ vẻ khó hiểu.
Ngay cả Trương Lâm người luôn muốn nâng đỡ cô cũng tỏ vẻ khó hiểu, chỉ cần có một chút tài nguyên và nhân mạch của công ty thôi, cô không biết sẽ hot đến mức nào, nào có như bây giờ không cao cũng không thấp, muốn hay không muốn , ném vào nơi hỗn tạp như giới giải trí cũng chẳng nhìn thấy, chính là một người mẫu xếp tuyến mười tám không ổn định trong một thời gian dài, khoảng thời gian trước còn bị fan của một người mẫu nữ tuyến ba muốn chuẩn bị tham gia chương trình quốc tế muốn mang cô ra xé nát tế trời, nếu phòng quan hệ công chúng của công ty giúp đỡ , căn bản sẽ bị lóc tới đầu cũng không còn.
Còn nữa độ hot của người mẫu nổi tiếng trên mạng cũng chỉ có mấy tháng, có người chưa đến nửa tháng đã hết hot, cũng chính là cái gọi phù dung sớm nở tối tàn, Ngôn Chi Uyển thì càng tự do thoải mái hơn, còn chưa có thể hiện hết, thì động tĩnh gì cũng không có.
“Có nhiếp ảnh gia có trình độ như mình ở đây, cho dù không được người ta chú ý, thì cũng có thể ở giới giải trí đoạt được vị trí tuyến ba đi, cậu đó chính là không biết quý trọng mình! Hừ!” Trương Lâm thường xuyên mắng cô như vậy.
“Trở về rồi nói.” Ngôn Chi Uyển cầm áo khoác chống nắng màu đen treo trên chiếc ghế bên cạnh mặc lên người, đeo túi da nhỏ hỏi Trương Lâm: “Có thể đi rồi chứ?”
Hai ngày này tới Dĩnh Thành, gần như đều ở tại điểm du lịch không có lấy một mống khách du lịch này, cũng chẳng có làm được việc gì.
Trương Lâm nhếch miệng cười: “Có thể có thể! Cậu chờ mình một chút, mình trả tiền lương cho cô gái nhỏ này, sau đó mình lái xe trở về thành, cậu muốn làm gì thì làm, tất cả chi phí đều do mình chi, cũng không biết xe sửa xong chưa nữa, mình sắp xếp thiết bị xong thì đi nhìn thử, cậu xong việc thì xuống dưới nha.”
“Đã biết.” Ngôn Chi Uyển lấy điện thoại trên bàn trà, đi đến cửa, rẽ qua, đi đến tòa nhà bên cạnh.
Phòng ở lầu ba, tại phòng thứ hai, Trương Lâm kia mắc bệnh câu giờ, nhất định phải đến nửa tiếng đồng hồ mới có thể đem đóng gói hết đống thiết bị chụp hình thuê của cậu ta mang đi , ngoại trừ máy ảnh là của anh ta ra, xe cũng là thuê, lốp xe còn không biết có khi nào đã bị bào mòn rồi chăng, cũng hiểu nổi phải chạy thật xa đến đây chụp ảnh có ý nghĩa gì, chả nhẽ bởi vì phong cảnh đẹp à?
Ngôn Chi Uyển mở rèm cửa sổ ra, xung quanh cây cối bao bọc, sông núi nước non, muôn thú hội họp, lại không một bóng người, có thể tùy tiện tìm ra một nơi không người có phong cảnh như nơi đây vậy ắt phải có lí do.
Cũng không có đồ gì để thu dọn, chỉ có một bộ quần áo vừa và một đống đồ trang điểm, Ngôn Chi Uyển phân ra rồi cất vào túi du lịch, cùng lúc điện thoại trên bàn cũng vang lên.
Ngôn Chi Uyển liếc nhìn người gọi tới, không quan tâm, tiếp tục kéo khóa lại, chờ tiếng chuông reo xong, lại một tin nhắn được gửi tới.
【 Lễ tốt nghiệp là đầu tháng bảy đi, cần tôi tham gia không? Vừa hay thuận tiện đón cô về nước, tôi và bà đều rất nhớ cô. 】
Sắc mặt Ngôn Chi Uyển bình thản, xem xong rồi liền đem thông báo cùng tin nhắn xóa hết , ở trong phòng chờ hơn nửa tiếng đồng hồ, cô mới xuống quầy tiếp tân trả phòng, Trương Lâm tốc độ thần kỳ trở lên nhanh hơn rất nhiều, Ngôn Chi Uyển vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi một lát thì nhận được điện thoại Trương Lâm, bảo cô tới chỗ sửa xe.
Ánh sáng bên ngoài không có gay gắt như giữa trưa, bầu trời xanh lam đã được thay thế bởi những áng mây đỏ tím rực rỡ, phả vào trong không khí tràn đầy màu sắc.
Ngôn Chi Uyển vòng qua hành lang đi đến bên sân sau của khách sạn kia, giúp sửa xe chính là ông chủ khách sạn, đã sớm biết điều này, bình thường cũng sẽ tiếp đón một số người qua đường, gần đây cũng không có chỗ sửa xe, tiết kiệm nhiều công sức để nhờ người sửa xe từ tận trong thành đến.
Khi đến sân sau, Trương Lâm đang vừa nói vừa cười với ông chủ khách sạn, thêm wechat chuyển khoản, ông chủ khách sạn cầm theo hộp dụng cụ rời đi.
Ngôn Chi Uyển dừng lại dưới mái hiên vài giây, rồi dẫm lên con đường đầy nước đi đến trước mặt Trương Lâm: “Bao nhiêu tiền vậy?”
Xe là Cruiser, không gian rộng, Trương Lâm bỏ toàn bộ thiết bị vào trong cốp xe mà vẫn còn thừa chỗ, sau khi đóng lại thì cầm túi du lịch trong tay Ngôn Chi Uyển, ném ra ghế sau, quay đầu lại cười nói: “Mười hai ngàn, cũng không phải đắt lắm, mình thay thành lốp xe có độ bám dính tốt, lại kiểm tra các loại, hơn nữa còn rửa xe, giá cả này cũng không bị thiệt.”
“...... Đổi hết bốn bánh?” Ngôn Chi Uyển có chút cạn lời.
“Ừm, bảo đảm an toàn mà.” Trương Lâm theo lẽ thường mà trả lời: “Ông chủ nói có đoạn đường bởi vì đêm qua mưa rất to đường núi sạt lở bị chặn lại, mình đi đường vòng trong thôn, nhưng đường nông thôn cũng không dễ đi, có một chiếc lốp xe còn bị đinh đâm hai lỗ đang bị xì hơi, vì để cho an toàn, mình nghĩ nên thay toàn bộ, lốp xe còn là lốp tháo từ chiếc Jeep Wrangles, tuy rằng từng bị dùng qua, nhưng còn khá mới, nên cũng tạm chấp nhận được.”
Ngôn Chi Uyển nghiêng đầu nhìn hai bánh xe bên trái của Cruiser, cạn lời: “Hỏng một đổi bốn, cậu bị ngốc hay là rảnh quá hóa khùng vậy?”
“Mình ngốc chỗ nào, không đổi, lái về bị phạt tiền không nói, có khi còn không trả nổi tiền cọc nữa ấy.” Dáng vẻ Trương Lâm có phần khoa trương nói: “Hơn nữa mình có bệnh cưỡng chế, hư một cái nhất định phải đổi toàn bộ hết, bằng không thì trong lòng mình không thoải mái, cho dù không phải xe mình, nếu đổi thành cô Ngôn nhà chúng ta lái xe, xe nhất định trực tiếp ném vào đống rác ven đường.”
“Cút ngay.” Ngôn Chi Uyển lười biếng nhấc mí mắt nhìn về phía Trương Lâm, vòng qua đuôi xe đến chỗ ghế phụ.
Tiền phạt còn không đắt bằng tiền thay lốp xe.
Hôm nay vẫn là Trương Lâm lái xe, Trương Lâm cười chạy tới kéo cửa xe ra, đi vào cùng Ngôn Chi Uyển: “Không ăn một chút gì đi sao? Mình sợ cậu trên đường bị đói, đường trở về còn khoảng hai mươi cây số nữa.”
“Cậu đói bụng?” Ngôn Chi Uyển lạnh nhạt tùy ý hỏi, thắt đai an toàn kỹ càng, thuận tay cầm máy tính bảng trên giá, mở lên.
Trương Lâm đóng cửa xe, mở điều hòa, trả lời: “Hiện tại không đói bụng, trong xe còn có sandwich, chốc nữa có đói mình ăn nó là được.”
“Vậy lái xe đi, buổi tối còn có chuyện phải làm.” Thúc giục xong, Ngôn Chi Uyển cúi đầu lật xem văn kiện.
Trương Lâm ngoái đầu qua, thấy cô không có ý định lên tiếng, thì tặc lưỡi không hỏi là chuyện gì, cắm chìa khóa khởi động xe.
Từ cửa khu du lịch đi về phía nam, lái xe khoảng mười cây số phải bắt đầu đi đường vòng nông thôn , đường nhựa lớn lúc đầu đã biến thành đường nhỏ hẹp lầy lội, giao lộ giữa các tuyến đường bị tắc một hồi lâu mới được khai thong.
Trong xe điều hòa vẫn luôn mở hơn hai mươi mấy độ, độ ấm vừa đủ, không cảm thấy lạnh, Ngôn Chi Uyển tắt máy tính bảng đi, rũ mắt liếc nhìn màn hình điện thoại Trương Lâm đặt trên giá, cách nội thành còn khoảng mười cây nữa.
Lúc này đã gần sáu giờ chiều, đường nhỏ ở nông thôn thật không dễ đi, may mà con đường này đều là đường của người dân địa phương hay đi,mới lái có hơn chục phút đã thấy có một chiếc xe chết máy ở bên đường.
“Chi Uyển mình không xong rồi, sandwich vừa ăn kia có vấn đề, bụng mình hiện tại đau quá, cậu ở trên xe chờ chút nha.” Khuôn mặt Trương Lâm vặn vẹo đến không ra mặt người, không nhịn được nữa, anh ta quyết định dừng xe lại, tắt máy, kéo cần số lên, nhanh chóng cởi đai an toàn xuống xe: “Mình đi xung quanh tìm một chỗ giải quyết , cậu đừng chạy lung tung khắp nơi, có chuyện gì thì lập tức gọi cho mình, mẹ nó, hình như là quá hạn!”
Ngôn Chi Uyển hơi cong khóe môi lên nở một nụ cười không mấy phúc hậu, tựa nhớ tới điều gì, cũng không ngẩng đầu lên mà lại mở bộ hồ sơ ra, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm máy tính bảng, có tâm nhắc nhở nói: “Đừng quên mang giấy.”
“Mợ nó!” Trương Lâm đã chạy xa hai mét sờ sờ túi quần, lại vội xách mông chạy lại.
Đi được bảy tám cây số đường nông thôn, bánh xe của xe Mercedes Benz G đã dơ đến không còn thấy được gì nữa, trên cửa cửa xe là vô số vết bùn bắn li ti, lúc mới từ Dĩnh Thành chạy tới còn vô cùng mới , lúc này dính bùn nhiều như thế, còn bị cây cối bên đường cọ xát thành vết xước, cứ như đến nông thôn là để trải nghiệm cuộc sống, thực sự khiến những người yêu xe cảm thấy xót xa, nhưng người trong xe vẫn bình tĩnh, giống như chẳng để ý tới chút đau xót này.
Ngồi ở ghế lái chỉ có mình Lâm Chí, sợ đại G lại bị xước, một lần sửa là hơn mười ngàn tệ, chủ nhân không đau lòng, nhưng tài xế như anh ta thì rất xót nha. Lâm Chí đánh tay lái, chiếm giữ toàn bộ con đường, đi thẳng đến vị trí đám Hồ Kiệt định vị kia.
Từ lúc ra khỏi cửa “Cứu viện” đến bây giờ, Liêu Hi Dã vẫn luôn dựa vào ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, mũ lưỡi trai kéo xuống thấp, nhìn đến chỉ lộ ra một phần khuôn mặt lạnh lẽo, môi mỏng mím chặt, khuôn hàm vuông góc cạnh, trên tai đeo đôi bông tai chữ thập màu đen, đong đưa nhẹ nhàng dưới ánh sáng, cả người nhìn đến vừa lạnh băng lại thần bí, lười mở miệng nói chuyện.
Nói đi ngủ mà, Lâm Chí lái xe đã lâu , anh chỉ nói có hai câu, cũng không ngủ, cũng lên tiếng , cũng may Lâm Chí đã thấy loại trạng thái này của lão đại nhà mình nhiều rồi nên không thấy gì là kì lạ, nếu đổi thành người khác, bánh lái trong tay nhất định sẽ không vững, lái xe sẽ không ổn định.
Cua qua một khúc quanh, Lâm Chí thấy con đường phía trước đỡ hơn một chút, bàn chân ấn trên chân ga chuẩn bị tăng thêm tốc độ, lại nhìn thấy cách đó không xa có chiếc Cruiser đang đậu ở giữa đường, kính chắn gió bị phản quang, không thấy rõ chỗ điều khiển xe có người hay không, nhưng mà hình như ghế phụ có một cô gái.
Lâm Chí nhấn còi hai cái, xe không nhúc nhích, cô gái kia cũng không động tĩnh, vẻ mặt chăm chú cúi đầu không biết đang xem cái gì.
“Này ! Không thèm để ý, có vẻ kiêu nha!”
Hai mi của Lâm Chí nhăn lại oán giận nói, ghế sau truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Liêu Hi Dã: “Làm sao vậy?”
Lâm Chí theo bản năng ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu, Liêu Hi Dã chỉ là nhẹ nhàng mở miệng, người còn dựa vào lưng ghế đang nghỉ ngơi, Lâm Chí liền nói: “Phía trước có chiếc xe chắn đường, bóp còi cũng không trả lời, nhưng tôi thấy trên xe có người mà.”
“Ồ.” Khóe môi Liêu Hi Dã cong lên đường cong khó phát hiện, nhưng vấn đề hỏi tới lại không phải là chắn đường: “Cách đám Hồ Kiệt còn bao xa?”
“Khoảng năm sáu cây.” Lâm Chí chạy xe đến cách chiếc Cruiser hai ba mét, cởi đai an toàn đẩy cửa xuống xe: “Lão đại, tôi đi xem tình huống thế nào, anh chờ tôi một chút nha.”
“Ừm.” Liêu Hi Dã thấp giọng nói, thu ngón tay gập lại trước bụng, tiếp tục dưỡng thần
Lâm Chí giấu đi nghi vấn chạy chậm đến trước chiếc Cruiser, hai tay đặt lên cửa kính cúi đầu nhìn vào trong xe, thật đúng là không ai lái xe, còn dám đậu xe ở giữa đường.
Ánh mắt Lâm Chí chuyển hướng đến Ngôn Chi Uyển ở bên cạnh, ở cự ly gần thấy rõ ràng hơn lúc nãy khi ở xa, không hề ngoài ý muốn, Lâm Chí ngây người tại chỗ khoảng bảy tám giây, mới hồi phục tinh thần lại hô hai tiếng: “Cô gái.”
Nhưng Ngôn Chi Uyển dường như không nghe thấy, căn bản không phản ứng lại anh ta, Lâm Chí vẫy vẫy tay vừa kêu vừa nhảy, bên trong xe vẫn không có động tĩnh, Lâm Chí xấu hổ gãi ót, vòng qua xe đầu đến cửa xe bên này, giơ tay gõ cửa sổ xe.
“Cô gái, có thể mở cửa sổ không? Chúng tôi muốn đi qua, phiền cô lui xe lại, cô gái…”
Kêu nửa ngày, cửa sổ xe mới dần dần hạ xuống, sắc mặt Ngôn Chi Uyển bình thản, chậm rì đặt chiếc máy tính bảng lên đùi, ngước mắt nhìn Lâm Chí ngoài xe: “Có việc gì sao?”
Lâm Chí nở nụ cười gượng: “Chào cô, xe chúng tôi muốn đi qua, còn muốn phiền cô lái xe nhường đường chút.”
Ngôn Chi Uyển ngước mắt nhìn chiếc Mercedes ở đối diện, quả thật chặn đường, liền cười làm lành nói: “Xin lỗi, tài xế đã chạy lên núi, tôi hiện tại lái đi.”
“...... Không sao không sao, tôi cho rằng trong xe không có ai nên tới đây gọi thử xem.” Lâm Chí quan sát Ngôn Chi Uyển, cảm giác người này dễ nói chuyện, nghĩ ngợi chút thì lại nhíu mày dò hỏi: “Cần giúp không? Nếu lái không được, tôi gọi lão đại của tôi xuống giúp.”
Ngôn Chi Uyển cong khóe môi cười nhạt nói: “Sao, xem thường tài xế nữ?”
“Không phải không phải, cô gái cô đừng hiểu lầm.” Lâm Chí vội vàng giải thích: “Chỉ là đường xá không tốt lắm, vừa chật vừa hẹp, tôi sợ......”
“Tôi đã không sợ thì anh sợ cái gì.” Ngôn Chi Uyển đẩy cửa xe ra đi xuống, lại đóng lại: “Lái xe của anh đi thôi, tôi lui anh tiến.”
Lâm Chí ồ lên, hai mắt nghi ngờ nhìn Ngôn Chi Uyển, vội vàng chạy về chiếc Mercedes bên kia, cũng không biết vì sao lại hưng phấn: “Lão đại lão đại, là một cô gái nhỏ nha!”
“Thấy rồi.”
Liêu Hi Dã nhấc vành mũ lưỡi chai lên một chút, ánh mắt đen láy thâm trầm xuyên qua cửa sổ xe dừng ở trên người Ngôn Chi Uyển ở cách đó không xa, không mặc áo khoác, chỉ mặc một bộ yếm quần sooc đùi ngắn, mỗi tấc da thịt đều lộ ra ngoài trắng nõn, hơn nữa còn rất gầy, đứng trước đầu xe, mắt nhìn về phía anh như đang đánh giá thứ gì, sau khi nhìn xong thì chuyển tầm mắt đến mặt đường, trầm ngâm dậm dậm hai chiếc giày nhỏ, rồi xoay người lên xe.
Tác giả có lời muốn nói: Hey ~ nữ chính quá đẹp ,quá quyến rũ, nam chính quá hấp dẫn,quá mê người,trái tim tôi đứng ngồi không yên, hoan nghênh nhảy hố.