Chương 4
Thời điểm sắp đến ghế lô, Ngôn Chi Uyển đã không kiên trì được nữa, cả người cô đều dựa trên Chu Tiểu Bối, Chu Tiểu Bối phải dùng hết sức lực ôm lấy Ngôn Chi Uyển dựa vào tường tạm thời dừng lại, người sắp té xỉu không còn lực chống đỡ thì trở nên thật nặng, nhưng mà cân nặng của Ngôn Chi Uyển khống chế rất tốt, không có khả năng đè chết người.
“Chị Uyển, chị Uyển, chị làm sao vậy?” Giọng nói của Chu Tiểu Bối lo lắng mà lắc lắc cánh tay Ngôn Chi Uyển, lúc đầu cô ta vốn định lén đi theo sau, nhưng mà Ngôn Chi Uyển rất cảnh giác, lúc đầu chỉ đi loanh quanh, thiếu chút nữa mất dấu cô, thật vất vả ở trước cửa nhà vệ sinh tìm được người, lại bắt gặp tên lưu manh đang đánh nhau với bảo vệ, người đàn ông cao gầy ở đối diện trước sau chỉ thờ ơ lạnh lùng đứng nhìn,bên cạnh đứng vài nhân viên bảo vệ , nhìn rất giống lão đại băng đảng nào đó, lúc ấy cô ta xém bị hù chết, may mắn Ngôn Chi Uyển không bị thương, nếu không Lê Gia Ngạn muốn bùng nổ.
Nhưng mà như bây giờ, Lê Gia Ngạn phỏng chừng cũng đã tức giận rồi, cô liền thảm, đã từng gặp qua Lê Gia Ngạn gây khó xử nhân viên trong công ty, cuối cùng người nọ vừa khóc vừa nháo mà bị bảo vệ ném ra khỏi cửa công ty.
“Chị Uyển...” Tiếng la của Chu Tiểu Bối còn kèm theo nức nở.
Ngôn Chi Uyển trầm giọng đáp lại, thật sự không còn chút sức lực để đáp lời, cô nghiêng người đứng dán mặt vào bức tường, tóc tán loạn che khuất một nửa gương mặt, cả người nhìn qua không có một chút tinh thần, chóng mặt đến lợi hại, nhìn đâu cũng thấy trời đất quay cuồng, cuối cùng nhắm mắt lại, sững sờ hỏi Chu Tiểu Bối: “Có mũ không?”
“Có!” Thấy cuối cùng cô cũng nói chuyện, Chu Tiểu Bối cảm động rơi lệ, một tay đỡ lấy Ngôn Chi Uyển, tay kia vội kéo cặp sách đến trước mặt, lấy ra một chiếc mũ ngư dân có tai thỏ đưa cho Ngôn Chi Uyển: “Chị Uyển, mũ đây!”
“Chị không sao, chỉ muốn ngủ một lát, đừng sợ.” Ngôn Chi Uyển hơi hé mặt, khóe miệng gợi lên độ cong nhỏ, nhận lấy mũ ngư dân thì đội lên đầu, đè chiếc nón che khuất mặt, lại lần nữa nhắm mắt lại: “Gọi Lê Gia Ngạn tới, đưa chị về ghế lô.”
Bối rối của Chu Tiểu Bối vơi đi phân nửa, thở phào nhẹ nhõm: “Vâng, em gọi cho anh Gia Ngạn ngay!”
“Ừ.” Ngôn Chi Uyển nhẹ giọng đáp lại, lúc này là thật sự không còn ý thức, hai mắt đen như mực, cả người như đang trôi nổi trong một không gian, chỉ muốn dựa vào cái gì đó ngủ một giấc thật ngon.
“Chị Uyển!”
Chu Tiểu Bối đang vội vàng lật xem danh bạ địa chỉ liền thấy cơ thể Ngôn Chi Uyển đột nhiên ngã xuống, Chu Tiểu Bối vội vàng ôm lấy Ngôn Chi Uyển, không thể gọi điện thoại, cả người bị Ngôn Chi Uyển đè lên, sức lực của hai tay đã dùng hết phân nửa.
Ngay lúc này trước mắt Chu Tiểu Bối vươn tới một bàn tay thon dài, nắm lấy cánh tay đang buông lỏng thõng ở thắt lưng, một thân ảnh cao lớn theo tới bao phủ đỉnh đầu Chu Tiểu Bối, Chu Tiểu Bối cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm liền ngẩng đầu lên nhìn.
Là người đàn ông giống như lão đại khi nãy!
Máu toàn thân Chu Tiểu Bối toàn thân đột nhiên vọt lên đầu, thần kinh ngay lập tức căng thẳng, đầu lưỡi thắt thành đánh bảy tám cái nút: “Anh, anh, anh, anh muốn làm gì?”
“Đưa cô ấy cho tôi.” Giọng người đàn ông trầm xuống, không tiếng động ra lệnh.
Trái tim Chu Tiểu Bối nhảy lên tới cổ họng, lại sợ hãi không dám động, bởi vì khí thế người đàn ông này quá lạnh lùng, cô thất thần không biết phải làm thế nào, có lẽ đây chính xác là một tên xã hội đen, miệng Chu Tiểu Bối run rẩy “Nhưng mà, tôi, tôi không quen biết anh, anh Gia Ngạn không cho tôi nói chuyện với người xa lạ, anh là ai?”
Liêu Hi Dã khẽ cau mày, sau khi suy nghĩ một chút anh trầm giọng trả lời: “Tôi là… Ừ… Chú của Lê Gia Ngạn, Liêu Hi Dã.”
“Anh quen với anh Gia Ngạn sao?” Chu Tiểu Bối sửng sốt.
“Ừ” Liêu Hi Dã đáp lời, Chu Tiểu Bối liền choáng váng, cánh tay đang ôm người liền buông lỏng, Liêu Hi Dã thấy vậy lập tức đem Ngôn Chi Uyển ôm vào trong lòng mình, mũ ngư dân từ trên đầu cô rơi xuống, lộ ra khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp, cô đã thật sự bất tỉnh, Liêu Hi Dã ôm eo cô nâng người cô dựa sát vào mình, tránh cho cô ngã xuống.
“Cô có thể gọi điện thoại cho anh ta để chứng minh.” Liêu Hi Dã lại nói.
Người bị ôm đi, Chu Tiểu Bối muốn ôm trở về nhưng vừa nhìn thấy Liêu Hi Dã lạnh mặt, cô liền không có dũng khí, đành phải gật đầu hai cái, mở điện thoại gọi vào số Lê Gia Ngạn: “Bây giờ tôi gọi liền, anh, anh.... Không được mang chị Uyển rời đi, nơi này rất nhiều... Rất nhiều... Bảo vệ xung quay đây!”
“Được.” Liêu Hi Dã sảng khoái đáp ứng, vốn dĩ anh cũng không gấp, trong khi chờ đợi thì cúi đầu nhìn xuống người phụ nữ trong lòng mình, hơn một nửa khuôn mặt đều chôn trong lòng anh, tóc có chút hỗn độn, đôi môi kề sát lồng ngực, nhưng vì son quá đậm, một vết son liền hiện lên trên áo sơ mi trắng.
Cũng không đáng trách, Liêu Hi Dã cảm thấy mình hoàn toàn có thể chống đỡ được mới không cảnh giác, xem ra cái Lâm Chí hay nói “Vị thành niên” cũng không tầm thường.
Chu Tiểu Bối mới gọi cuộc điện thoại đầu tiên, Lê Gia Ngạn đã tiếp máy, liền một hai đem tình huống trước mắt kể ra, Chu Tiểu Bối có thể tưởng tượng được Lê Gia Ngạn ở ghế lô đi qua đi lại tức muốn hộc máu, còn tưởng rằng anh ta sẽ lao qua ngay lập tức vì nơi này cách ghế lô không xa, đi khoảng bảy tám mét liền tới, nhưng vừa nghe thấy cái tên Liêu Hi Dã, Lê Gia Ngạn liền không cảm thấy lo lắng.
“Không có việc gì, để cho bọn họ đi đi, tôi uống thêm vài ly nữa liền tới tìm họ, ở chỗ này không ai dám giả mạo anh ta, cô cũng đừng theo, chú của tôi không thích có người lạ đi theo!”
“Ồ!” Chu Tiểu Bối run rẩy cúp điện thoại, liếc nhìn Liêu Hi Dã, nhưng người đàn ông không quan tâm cô gọi điện thoại cho ai, chỉ cúi đầu quan sát Ngôn Chi Uyển trong lồng ngực.
Một lúc sau, cảm thấy xung quanh không còn âm thanh gì, Liêu Hi Dã mới giương mắt nhìn về phía Chu Tiểu Bối, nhìn cô không nói gì nữa anh liền trực tiếp đem Ngôn Chi Uyển bế lên, bước vào thang máy.
Chu Tiểu Bối run rẩy nhìn theo hướng hai người rời đi, cảm giác khẩn trương mới biến mất, trong nháy mắt đổi thành khiếp sợ.
Cái người đàn ông có khuôn mặt lạnh lẽo nhưng giá trị nhan sắc lại đạt đến đỉnh điểm, đứng một chỗ sẽ tự nhiên phát ra hào quang này là người chú đồng lứa kia?
Hít vào một ít thuốc mê, nhưng hiệu quả vẫn rất mạnh, trước lúc té xỉu Ngôn Chi Uyển có cảm giác mình có thể sẽ ngủ hết bảy tám tiếng đồng hồ, bây giờ còn không ngủ đủ, Ngôn Chi Uyển liền tỉnh, ánh đèn chói chang làm cô không mở mắt được, trong miệng vẫn còn nồng đậm mùi cam thảo.
Dạ dày bỗng nhiên sôi trào, Ngôn Chi Uyển cắn chặt hàm răng xoay người qua bên cạnh, bên cạnh sô pha vừa hay có một cái thùng rác nhỏ, cô đem một nửa lát cam thảo còn sót trong miệng nhổ ra, may mắn trước đó không có ăn qua cái gì, chứ không thật phải phun ra hết.
Mùi thuốc quá nồng, hăng đến nỗi làm cô tỉnh lại nhiều lần, cảm giác muốn ngủ cũng biến mất không còn thấy tăm hơi.
Ngôn Chi Uyển nằm lại vị trí ban đầu, lúc này mới nhớ tới một chuyện khá ngu ngốc, lúc thay quần áo cô không cầm theo điện thoại, hẳn là bị ném chung với đống quần áo.
Còn không tìm được người trong cuộc, hiện tại nghĩ lại, chắc hẳn người ta đã rời khỏi hiện trường và đi nơi khác.
Xem ra lần sau trước khi ra cửa phải nhớ lời ông cha ta truyền lại là phải xem lịch hoàng đạo, muốn bình an vô sự thì thắp nén nhang, xin phù hộ để mọi việc suôn sẻ, thuận theo ý mình.
Ngôn Chi Uyển thở dài, cảm thấy sức lực của cơ thể đang dần dần khôi phục, nghỉ ngơi thêm một chút là có thể xuống khỏi sô pha, ngay lúc đang định nằm xuống nghỉ ngơi dưỡng sức, trong phòng bỗng nhiên xuất hiện âm thanh của đàn ông truyền đến tai cô, cô dừng lại một chút, phản ứng đầu tiên là xem lại đồ đang mặc trên người, lại theo âm thanh đối diện nhìn qua.
Trước cửa sổ, có một bóng người cao gầy đang đứng quay lưng về phía cô, tay cầm điện thoại không biết đang nói chuyện với ai.
Thực hiển nhiên, Lê Gia Ngạn kia chỉ lo tìm niềm vui không xứng với bộ dạng như vậy.
Ánh mắt của Ngôn Chi Uyển chợt lóe, cô chậm rì rì dựa vào sô pha ngồi dậy, tầm mắt thẳng tắp rơi lên người Liêu Hi Dã không kiêng nể gì mà đánh giá.
Người đàn ông có bờ vai rộng, eo bụng hẹp gầy, nhìn dáng vẻ là thường xuyên rèn luyện, dù chỉ nhìn thấy mỗi cái ót vẫn tạo cho người khác cảm giác lạnh như băng, thanh lãnh cấm dục.
Ngoài ý muốn tiếng nói của người đàn ông này rất dễ nghe, âm thanh trầm thấp, mang theo chút khàn khàn, vừa nghe liền cảm giác lỗ tai có chút ngứa.
Trong lòng Ngôn Chi Uyển hơi hơi khẩn trương, chuyên chú nghe anh ta nói chuyện.
“Lái xe vào lề đường chờ, khoảng năm phút sau tôi sẽ xuống lầu.”
Chắc hẳn là chờ khi bên kia điện thoại nghe được, sau khi nghe được câu trả lời liền cúp máy.
Ngôn Chi Uyển không còn hứng thú mà ở trong lòng buông tiếng thở dài, tính toán chờ Liêu Hi Dã xoay người, cô sẽ nhìn kỹ xem người đàn ông này trông như thế nào.
Cô đối với Liêu Hi Dã cũng có một chút ấn tượng, cũng không ngờ rằng Liêu Hi Dã sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Nhưng không giống như Ngôn Chi Uyển tưởng tượng, Liêu Hi Dã chỉ là xoay người sang bên cạnh, lấy chiếc áo khoác đặt ở ngăn tủ kế bên, mặc vào trước rồi mới chậm rãi xoay mặt lại, vân đạm phong khinh mà liếc nhìn cô một cái, liền thu hồi tầm mắt.
Không đúng, lúc cô xoay người động tĩnh tương đối lớn, cho nên lúc đang nghe điện thoại không để ý, giờ phút này cũng đem cô trở thành người vô hình rồi?
Cố ý?
Ngôn Chi Uyển phân vân không biết nên hỏi cái gì hay chào hỏi, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng thật là xấu hổ, nhất là trong tình huống không biết gì về nhau.
Nhưng không xấu hổ được bao lâu, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, dùng sức rất lớn, cánh cửa vừa đóng lại liền bật lên một tiếng "Cạch", giọng nói của Lê Gia Ngạn theo sát vào phòng: “Tiểu Uyển, cậu tỉnh rồi! Chú, chú còn chưa đi sao?”
Chú?
Một bên lỗ tai mang theo một cây thánh giá... Người chú thời thượng?
Ngôn Chi Uyển khó có thể tin liền đưa mắt nhìn Liêu Hi Dã, Lê Gia Ngạn quần áo không chỉnh tề đi tới, cười tủm tỉm nói: “Còn tưởng rằng chú đi rồi, đang tính đi ăn khuya, chú cùng nhau đi đi!”
“Người chú thời thượng” phát giác Ngôn Chi Uyển cứ nhìn mình chằm chằm , cặp mắt thon dài lạnh lùng liếc qua hướng bên này, liền chuyển hướng qua Lê Gia Ngạn, thần sắc vẫn như cũ không có gợn sóng, yên tĩnh như núi sâu thung lũng: “Đi thôi.”
Tiếng nói vừa dứt, chân dài hướng ra cửa liền bước đi.
“Đi thôi?” Lê Gia Ngạn xoắn đôi mày kiếm đã cạo do quay phim hỏi, như thế nào mình vừa tới liền muốn đi, còn kỳ lạ mà mặc vào áo khoác của mình, Lê Gia Ngạn thấy Liêu Hi Dã đã bước ra ngoài, vội vàng đuổi theo: “Chú, người đợi một chút, ăn khuya không ăn không sao cả nhưng con còn chưa có giới thiệu với chú, bạn của con...”
Liêu Hi Dã đột nhiên dừng lại, đem Lê Gia Ngạn dọa cho hoảng sợ, âm thanh yếu đi một chút: “Sao... Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Liêu Hi Dã nghiêng đầu làm như vô ý nhìn về phía trong phòng, ánh mắt cùng ánh mắt của Ngôn Chi Uyển nhẹ nhàng đụng phải, ngay sau đó dứt khoát lưu loát mà thu hồi, đuôi mắt thu lại gọn gàng không chút để ý: “Trở về nghỉ ngơi sớm một chút .”
Nói xong, xoay người rời đi.
Lê Gia Ngạn ồ lên, anh ta đứng tự hỏi một lúc lâu, vì cái gì mà Liêu Hi Dã muốn mang áo khoác của mình ra ngoài, sau đó mới chạy tới bên ghế sô pha, ngồi xuống bên cạnh Ngôn Chi Uyển: “Đói bụng không, hay để tôi gọi người đưa điểm tâm đến, có một khách sạn ở bên cạnh quán bar, lúc này hẳn là còn cung cấp đồ ăn.”
“Có kẹo cao su không? Trong miệng tất cả đều là hương vị cam thảo, hăng chết tôi rồi,” Ngôn Chi Uyển hà hơi, mùi vẫn còn rất nồng: “Cậu đem tôi đưa tới khách sạn thì thôi đi, thế nào còn gọi cả chú của cậu đến?”
“Không phải tôi mang cô tới khách sạn nha.” Lê Gia Ngạn uống xong rượu thích nhai kẹo cao su, trong túi vừa lúc còn thừa hai miếng, đưa một miếng cho Ngôn Chi Uyển liền nói: “Cậu cùng Chu Tiểu Bối ở cửa gặp được chú của tôi, chú của tôi thấy bất bình lập tức ra tay cứu giúp, đem cậu đưa tới khách sạn này, vốn dĩ tối nay tính uống vài ly rượu cùng hắn, một năm cũng không thấy hắn được mấy lần, nhưng cậu yên tâm, chú của tôi không phải cái loại đàn ông giậu đổ bìm leo, cậu bị mang đến không bao lâu, tôi liền tới đây, chú tôi không có thời gian làm gì.”
Ngôn Chi Uyển sau khi uống nước súc miệng đã bị anh ta dỗ đến vui vẻ, đặt ly nước lên chiếc bàn nhỏ hỏi: “Tôi đã ngủ bao lâu?”
“Chắc khoảng một tiếng đồng hồ rồi.” Lê Gia Ngạn vừa nói vừa cầm lấy ly nước vừa được đặt lên bàn uống hết một nửa: “Cậu chỉ đi toilet thôi tại sao lại bị người hạ thuốc mê, có nhớ ai đã hạ thuốc không? Nếu nhớ rõ lát nữa liền đi tìm người, nếu không nhớ rõ thì thôi, cứ một gậy đánh chết toàn bộ, giúp cậu hả giận.”
Ngôn Chi Uyển cười cười không trả lời, mà là dò hỏi: “Hiện tại chú của cậu đang ở chỗ nào?”
“Trong một khách sạn tên là Thịnh Nhạc ở phía Nam.” Lê Gia Ngạn trả lời, trong lòng tràn đầy hiếu kỳ nhìn Ngôn Chi Uyển: “Cậu hỏi thăm cái này làm gì, tìm chú ấy có việc sao?”
“Không có việc gì, chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Ngôn Chi Uyển đứng dậy, nghĩ nghĩ lại hướng Lê Gia Ngạn duỗi tay: “Đưa tôi mượn điện thoại cậu một lát, gọi điện thoại.”
Lê Gia Ngạn cũng đứng lên đi theo, di động đưa cho Ngôn Chi Uyển: “Làm sao vậy, ngay cả di động cũng ném đi rồi?”
Ngôn Chi Uyển không trả lời, bấm một dãy số gọi, là số của chính mình, đổ chuông, nhưng cô cũng không có hy vọng là sẽ có người tiếp cuộc điện thoại này, điện thoại đã ném đi được một tiếng, quán bar là nơi tốt xấu lẫn lộn, không chừng đã có “người có tâm” nhặt đi.
Khi âm báo vang lên tiếng thứ tám, “Người có tâm” tiếp điện thoại.
“Chào.”
Chất giọng trầm thấp khàn khàn.