Chương 2: Trận Đấu Mới

........................

Ngày hôm sau, Vương Cảnh bị đánh thức bởi Tô Kiều, cô nàng buổi sáng đã vô cùng nhiệt huyết, bắt Vương Cảnh tập luyện với nàng, Tô Kiều bắt đầu những bài luyện tập thể chất như nhảy cóc, gập người,.v.v. còn Vương Cảnh uể oải co giãn gân cốt, sau đó mượn nhờ một thân cây cao, vắt chân bên trên theo kiểu trồng cây chuối, thả người xuống dưới rồi bắt đầu gập người, đây là do cha của Vương Cảnh bắt hắn luyện tập từ nhỏ, tạo áp lực cho cả cơ thể bằng trọng lực và kinh mạch vận chuyển máu bị trì trệ mà sinh ra sức nặng vô cùng lớn, bởi vì vậy mà Vương Cảnh tuy có dáng người mảnh khảnh, nhưng cơ bắp thì cuồn cuộn chẳng khác vận động viên thể hình.

- A, Vương Cảnh, tôi đói rồi, chúng ta nghỉ ngơi được không?

Một giờ sau, Tô Kiều mặt đỏ ửng, mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển nói với Vương Cảnh, trong khi Vương Cảnh vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ hơi đổ một chút mồ hôi, không có chút biểu hiện kiệt sức.

- Cô nghỉ ngơi trước đi....

Vương Cảnh nói với Tô Kiều, cô nàng hơi bỉu môi, nàng chủ động gọi người ta dậy luyện tập, cuối cùng nàng lại là người kiệt sức trước, Tô Kiều cầm khăn, dường như rất giận dỗi đi về phòng.

- Làm sao để trùng sinh đây?

Vương Cảnh thả người xuống, thở ra một hơi thật mạnh, sau đó lại hít một ngụm hơi dài hơn, ổn định khí áp bên trong phổi, rồi mới ngồi xuống, lẩm bẩm.

Choeng....

Vương Cảnh đang nghỉ ngơi thì nghe thấy âm thanh của kim loại ma sát vào nhau, chính xác là một thanh kiếm rời vỏ mà ra âm thanh, Vương Cảnh nhìn về phía sau, đó là Khả Hiên đang nhắm mắt định thần, đứng trước thân cây to lớn này, mà Vương Cảnh bởi vì ngồi phía sau, nên Khả Hiên không nhìn thấy hắn.

- Khắc Kiếm, Ishimaru.

Khả Hiên đôi mắt thanh tú mở ra, thanh kiếm trong tay vẽ lên một đường cong giữa không khí, một làn gió sắc bén lướt qua, cắt lên thân cây một đường thật sâu, Khả Hiên liên tục liên tục vẽ ra từng đường kiếm khí, thân cây run lên bần bật, từng đoạn từng đoạn gỗ bị Khả Hiên cắt ra, Vương Cảnh ngồi ở phía sau cả người cũng run lên bần bật, quá đáng sợ.

- Nhất Trảm Kiếm....

Khả Hiên hét lên, một đường kiếm quét ngang, thân cây lớn ba người ôm không hết kia không hề có một động tĩnh nào, nhưng chỉ trong một hơi thở, thân cây từ từ trượt ra, đổ ầm ầm xuống đất, Khả Hiên thu kiếm, thở ra một hơi.

- Ây da, đau quá....

Vương Cảnh từ trong tán cây chui ra, từ lúc Khả Hiên xuất kiếm, Vương Cảnh đã cảm giác được nguy hiểm, lập tức trốn trên tán cây bên trên, quả nhiên, thân cây to này bị Khả Hiên chém đứt, nếu Vương Cảnh không trốn, Vương Cảnh cũng sẽ có cùng kết cục với cái cây này, Vương Cảnh xoa xoa đầu, nói.

- Tên lính mới nhà ngươi, sao lại ở đây?

Khả Hiên đầu tiên là giật mình, sau đó tức giận mắng Vương Cảnh, đối với một kiếm sĩ, khi luyện tập mà có người khác quan sát (trừ sư phụ họ hoặc người chỉ điểm họ luyện tập), rất là khó chịu, Vương Cảnh cũng hiểu điều này, chỉ đành gãi đầu cười trừ, nói.

- Haha, ta chỉ là tình cờ đi ngang qua, cho hỏi nhà ăn ở đâu vậy? Ta tìm không ra.

- Ngươi lừa ai đó, không phải tối hôm qua ngươi đến nhà ăn rồi sao?

Khả Hiên đưa tay nắm lấy chuôi kiếm, chuẩn bị cho Vương Cảnh một trận, thì hắn ta đã lập tức bỏ trốn, thân thủ nhanh đến mức Khả Hiên cũng hoa cả mắt, nàng ta tức giận dậm chân, bước về phòng mình thay y phục mới.

Vương Cảnh chạy một mạch về phòng, tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ y phục khác, đi đến nhà ăn của đội 9, Diễm Tuệ đội trưởng cùng Mộc Quế đã đến đến đây, Diễm Tuệ vẫn mặc chiếc áo blu trắng, nhưng mà trên khuôn mặt kiều diễm lại có một tầng ửng đỏ, không cần nhìn cũng biết, nguyên do là do chai rượu vang trên bàn.

- E he he, Vương Cảnh, đến uống với tôi nào...

Diễm Tuệ bá vai Vương Cảnh, cầm ly rượu vanh trong tay đưa gần miệng Vương Cảnh, bộ ngực lớn ép lên người Vương Cảnh, mùi hương cơ thể đặc biệt của Diễm Tuệ toát ra, khiến Vương Cảnh rục rịch, nhanh chóng thoát ra khỏi vòng vây này, ngồi xuống một bên bàn ăn, cố tránh xa vưu vật quyến rũ Diễm Tuệ này.

- Đội trưởng à, mới sáng sớm đã say bí tỉ rồi...

Tô Kiều mặc một chiếc áo len, một quần jeans nữ ngắn, lộ ra đôi chân dài trắng nõn, Tô Kiều cầm vai Diễm Tuệ lắc qua lắc lại, giống như đang đùa giỡn với chị em của mình vậy.

- He he, Tô Kiều, uống với ta nào....

Diễm Tuệ lại tiếp tục cầm lên ly rượu, ôm Tô Kiều vào lòng, cười vui vẻ nói, Mộc Quế ở bên cạnh nhàn nhã cắt bánh mì, ăn cùng với trứng chiên, trong khi Khả Hiên cứ thế ăn luôn cả ổ, không chút phong vận thục nữ nào cả.

Ting.... Ting....

Một âm thanh giống như chuông thông báo vanh lên, trước mặt Vương Cảnh xuất hiện bảng thông báo của hệ thống Trùng Sinh, một trận đấu 3v3 giữa đội 9 và đội 10 sắp bắt đầu, địa điểm ngẫu nhiên.

- Bắt đầu trò chơi sớm như vậy sao?

Tô Kiều bất ngờ, lên tiếng đầu tiên trong đội, Vương Cảnh hơi lo lắng, bởi vì danh sách thành viên tham gia trò chơi, có tên Vương Cảnh, Khả Hiên và Tô Kiều, chỉ số đội 10 là 550, còn đội 9, là 480, bởi vì Vương Cảnh chưa có năng lực trùng sinh.

[Game Start] .... [Địa điểm] : Khu hàng bỏ hoang....

Giọng nói băng lãnh của hệ thống vang lên, Vương Cảnh, Khả Hiên, Tô Kiều cả người biến thành từng mảnh nhỏ màu sắc, biến mất khỏi biệt thự, truyền tống đến Khu Hàng Bỏ Hoang ở phía Nam.

...............

Sơ lược đội 10 :

  1. Giang Khải, Nam, thành viên đội 10, năng lực trùng sinh : không rõ.

  2. Sâm Dương, Nam, thành viên đội 10, năng lực trùng sinh : Ong Bắp Cày Nâu, ong bắp cày nâu thường phân bố ở các lục địa châu Âu, Mỹ, với những cú đốt trí mạng, tùy theo chất dịch tiết ra mà đối tượng sẽ bị tê liệt ở các bộ phận, hoặc có thể tử vong.

  3. Lí Tây, Nữ, thành viên đội 10, năng lực trùng sinh : không rõ.

Tổng chỉ số : 550.

Tổng điểm cả đội : 365.

................

[Game] : Tìm và bắt chiến lợi phẩm.

Mô tả : Tìm thùng hàng có dấu hiệu chiến lợi phẩm bên trong khu hàng hóa, sau đó bắt lấy chiến lợi phẩm, thành viên đội nào bắt được chiến lợi phẩm trong tay hơn 10s sẽ tính là chiến thắng.

Quy tắc : Chiến thắng cộng 20đ, thua cuộc trừ 50đ, bị thương trừ 80đ, chiến tử trừ 200đ.

..... Trò chơi - Bắt Đầu .....

Một tấm bảng điện tử xuất hiện trước mặt Vương Cảnh, Tô Kiều và Khả Hiên, mà bên kia là ba người khác, hai nam một nữ, một người nam tóc màu vàng nhạt, dáng người thon dài, đúng chuẩn một soái ca, còn người nam kia dáng người vai u thịt bắp, cao tận 2m, giống như một ngọn núi sừng sững, mà người nữ còn lại thì tóc đen xoã dài, dáng người thon gọn nhưng nóng bỏng, mặc trên người một bộ quần áo công sở, áo sơ mi trắng bung ngực, quần tất, trên tay cầm một thanh kiếm dài sắc lạnh, Katana.

- Nhanh tìm thùng chiến lợi phẩm, Sâm Dương, cản bọn họ lại.....

Cô gái đội 9 tên Lí Tây ra mệnh lệnh, lập tức nam tử cao to tên Sâm Dương kia sử dụng trùng sinh, mặc lên bộ giáp của ong bắp cày, tay trái là mũi kim nhọn hoắt, đầu đội một cái mũ đầu ong, bốn cánh ong sau lưng cùng đập, tốc độ bộc phát, bắn tới Tô Kiều.

- Trùng sinh....

Tô Kiều lập tức trùng sinh, biến thành bọ nước Colytus, sáu chân bọ nước búng một cái, cả người Tô Kiều vọt lên không, né tránh Sâm Dương đánh tới, cùng lúc hai chân bọ đánh xuống lưng Sâm Dương với tốc độ nhanh như chớp.

Chát....

Sâm Dương bị trúng đòn, nhưng lực sát thương đó chỉ làm anh ta hơi đau rát, một vết thương cũng không có, mà Lí Tây thì đang dùng kiếm đối kiếm với Khả Hiên, trong khi Giang Khải đã chạy đi tìm thùng chiến lợi phẩm.

- Vương Cảnh, mau đi tìm thùng chiến lợi phẩm...

Khả Hiên bị Lí Tây đẩy lui, lập tức nói với Vương Cảnh, nhưng cậu ta từ đầu đã đuổi theo Giang Khải, khu hàng hoá không lớn, khoảng trăm mét vuông mà thôi, nhưng thùng hàng rất nhiều, không biết là thùng nào cả.

- Chào cậu, tôi là Giang Khải, vừa tiến vào đây không lâu, tôi vẫn chưa có trùng sinh...

Nam tử dáng người thon dài kia chào hỏi Vương Cảnh, Vương Cảnh cũng đáp lại, nhưng lực chú ý vẫn là tìm kiếm thùng chiến lợi phẩm, dấu hiệu của chiến lợi phẩm là gì?

- Nếu là chiến lợi phẩm hay kho báu gì đó cất giấu, để dễ tìm kiếm, không phải là chữ X sao?

Vương Cảnh suy nghĩ, cậu ta nhớ là, khi bắt đầu, có một thứ bị treo trên trần nhà ở một góc khá tối, khi Vương Cảnh chạy qua chỗ đó, đó là một cái thùng gỗ nhỏ cũ kĩ, bên dưới đáy vẽ dấu X màu đỏ rất rõ, Vương Cảnh lập tức quay trở về, Giang Khải nhìn thấy dị động này của Vương Cảnh, thì cũng lập tức quay trở về.

Chỗ cần tìm kiếm, lại chính là nơi bắt đầu...

......................

P/S : Ngắt chương để giữ nhịp truyện....