Chương 1: Trùng Sinh Thế Giới

Tác Leo : A hèm, truyện này là ý tưởng của gấu ta, là một câu chuyện dài nên ta không kể, truyện dự kiến 2 ngày/c, dành thời gian làm việc và viết truyện khác.

Truyện lấy bối cảnh là một thế giới kì lạ theo phong cách đô thị Trung Quốc, tên nhân vật cũng là người Trung, làm về người Việt vướng mấy cái vấn đề rắc rối thì mệt lắm.

..............................

Không một ai biết, khi một người chết đi, linh hồn họ sẽ đi về đâu, quan niệm tôn giáo cho rằng, kẻ có tội phải đi xuống địa ngục, còn ai thánh thiện, không phạm tội lỗi, sẽ đi lên thiên đường, về với đấng sáng tạo.

Nhưng không, những người đó chết đi, phải tham gia một trò chơi, Trùng Sinh.

..............................

Địa Cầu, năm 2048...

Thành phố Bắc Kinh, là thành phố lớn nhất với khoảng 60 triệu dân (cái này ta chém đại), nhân vật chính là một chàng trai 20 tuổi, xui xẻo bị tai nạn giao thông, một chiếc xe tải đã tông vào hắn khi đang đứng đợi xe buýt, kết cục, hắn ta chết đi.

Chàng trai kia tên là Vương Cảnh, khi nhỏ sống với người cha của mình, mẹ cậu ta đã mất khi sinh ra cậu ta, vì thiếu thốn tình mẹ, Vương Cảnh khá vô cảm và lạnh lùng, nhưng với thân hình cao gầy cùng khuôn mặt đẹp trai của mình, làm cậu ta trở thành một soái ca lạnh lùng trong mắt bao thiếu nữ.

- Mình chết rồi sao? Tại sao mình lại chết chứ?

Vương Cảnh mở mắt ra, chỉ nhìn thấy bóng tối vô định mênh mông, lập tức nhắm mắt lại, thều thào nói, nhưng một giọng nói khác đã lập tức chen vào, khiến cậu giật mình, mở mắt ra.

- Đừng ngủ chứ, trận đấu sắp bắt đầu kìa.

Trước mặt Vương Cảnh xuất hiện một cô gái xinh đẹp và khả ái, mái tóc màu hồng nhạt bồng bềnh, làn da trắng mịn, đôi mắt đen tròn long lanh, nhưng kì lạ, trên lưng cô gái này có những cái chân của côn trùng cực lớn, Vương Cảnh đứng dậy, quan sát xung quanh, bên cạnh cậu ta còn một cô gái khác, mái tóc màu tím dài thắt đuôi ngựa, mặc độc một cái áo thể thao và quần bó sát, ở hông thì có một thanh kiếm, phong thái vô cùng uy vũ.

Vương Cảnh còn đang khó hiểu, thì bóng tối vô định bỗng nhiên biến đổi, biến thành sân thượng của một toà cao ốc, xung quanh là các cao ốc khác, không, nói đúng hơn là một thành phố lớn và cao ốc Vương Cảnh đang đứng ở trên chỉ là một trong số rất nhiều cái ở đây.

- Đây là đâu? Không phải là địa ngục chứ?

Vương Cảnh nhìn lại cô gái lúc đầu, hỏi, cô gái kia mỉm cười một cái, nói.

- Sau trận đấu này nếu anh sống sót, tôi sẽ kể cho anh.

- Trận đấu?

Vương Cảnh khó hiểu hỏi, cô gái với mái tóc tím lạnh lùng hừ một tiếng, nói.

- Hừ, đúng là lính mới, mặc niệm trong đầu Hệ Thống Trùng Sinh đi....

- Hả?

Vương Cảnh làm theo, quả nhiên, trước mặt Vương Cảnh xuất hiện một tấm bảng điện tử bốn chiều màu xanh, bên trên có vài dòng thông tin, cùng hình ảnh Vương Cảnh.

.........[HỆ THỐNG TRÙNG SINH]........

Người chơi : Vương Cảnh. Tuổi : 20.

Danh hiệu : Không. Buff danh hiệu : Không.

Năng lực Trùng Sinh :

  1. Trống.

  2. ???? : ????.

  3. Trống.

.................................

- Đây là thứ gì vậy?

Vương Cảnh kinh ngạc hỏi, cô gái tóc hồng bên cạnh phì cười, bắt đầu giới thiệu mình, cô tên là Tô Kiều, 19 tuổi đã chết và trùng sinh ở thế giới này, tham gia trò chơi từ hệ thống trùng sinh và Vương Cảnh cũng như vậy.

- Vậy, đám chân côn trùng đó là năng lực Trùng Sinh sao?

Vương Cảnh nhìn sang Tô Kiều, hỏi, sáu cái chân bọ sau lưng Tô Kiều thu lại, Tô Kiều mỉm cười gật đầu.

- Vậy, làm sao để trùng sinh?

- Ừm, cái này, tùy theo kí ức mà anh còn nhớ, nó sẽ thay đổi ADN của anh, để anh có năng lực của côn trùng, ví dụ như tôi là Bọ Nước Colytusare, thân thể vô cùng nhẹ, có thể hoạt động trong nước và có bộ vỏ cứng chống chịu vô cùng tốt.

Tô Kiều giảng giải, mà đúng lúc này, có thêm ba người xuất hiện trên tầng thượng cao ốc, là ba nam tử vẻ ngoài hèn mọn, xảo quyệt, cả ba đều đã Côn Trùng Hoá, là Bọ Rùa Xanh, lớp Bọ Cánh Cứng, với sức mạnh lớn và móng vuốt sắc bén, tốc độ di chuyển cũng khá nhanh nhẹn.

.... [Đây là trận đấu 3v3, đội thắng được 30đ, đội thua mất 30đ, trong đội có người bị thương mất 50đ, có người tử trận bị trừ 200đ, nếu cả hai bên thành viên đều chiến tử, sẽ tính hoà nhau, đều bị trừ 50đ]....

Một tấm bảng điện tử xanh lam xuất hiện trước mặt Vương Cảnh với dòng thông báo nhỏ, Vương Cảnh sửng sốt, đây là chiến đấu sinh tử, mà trong khi hắn lại không có chút xíu sức mạnh, trong đầu lại không nhớ được điều gì.

- Hừ, gánh một con gà đã khổ rồi, lại thêm một tên tân binh.

Cô gái với mái tóc màu tím lạnh lùng nói, tay phải rút chuôi kiếm bên hông, lưỡi kiếm sắc bén sáng chói mắt, mái tóc tím tung bay, chân trái nhún một cái, cô đã phóng tới trước mặt một tên bọ rùa xanh bên trong ba tên, vung kiếm thật mạnh chém xuống.

- Hừ, đội 9 chết tiệt, lão nhị, lão đại, giải quyết nhanh hai tên kia đi, ta sẽ cầm chân con nhỏ này.

Người bị đánh kia giơ lên cánh tay bọc giáp cứng rắn của mình, đỡ lấy một kiếm của cô gái kia, nhưng lực lượng bên trong lớn đến nỗi hai chân hắn ta ghim xuống đất.

- Hự, chưa trùng sinh mà khí lực lớn đến vậy sao?

Người kia phun ra một ngụm máu, nói, hắn là lão tam trong đội 12, chiến lực tuy yếu nhưng phòng ngự vô cùng mạnh, có thể câu giờ cho lão nhị cùng lão đại giải quyết những thành viên khác của đội địch, nhưng với đội 9 này, lão tam hắn không có chút hi vọng chiến thắng.

Bởi vì chỉ số đội 9, cao hơn đội 12 của hắn rất nhiều.

- Tô Khả, giải quyết nhanh đi....

Cô gái tóc tím kia nói với Tô Khả, còn Tô Khả thì đang dùng tốc độ nhanh nhẹn của bọ nước né tránh từng cú đấm đầy uy lực của lão nhị đội 12, Vương Cảnh cũng chẳng khá hơn, không có năng lực trùng sinh, Vương Cảnh trên người xuất hiện từng vết thương, tên lão đại của đội 12 cười ha hả, hắn ở trong đội 12 có tốc độ nhanh nhất cùng sức mạnh lớn nhất, chuyên giết những kẻ yếu nhất trong đội địch.

- Haha, lão nhị, ta đến giúp ngươi....

Tên lão đại đội 12 cười ha hả, nhún chân nhảy đến bên cạnh lão nhị, nhưng trên đường chạy tới, một đường kiếm sắc bén lướt qua mặt hắn, khiến hắn phải dừng lại.

- Lão tam thua rồi sao?

- Đúng vậy....

Cô gái tóc tím chắn trước mặt lão đại đội 12, thanh kiếm nhật sắc bén đặt ngay ở cổ hắn, trên người cô ấy mặc lên bộ giáp côn trùng màu nâu đỏ, ở giữa lưng có sừng lớn, hai bên hông là đôi cánh lớn của bọ cánh cứng.

[Bọ Bá Vương] : Thuộc lớp Bọ Cánh Cứng, sức mạnh vô cùng lớn, tốc độ bay khá nhanh, khiến chúng trở thành vua trong lớp bọ cánh cứng.

- Được, đội 12 chúng tôi nhận thua....

Lão đại đội 12 đưa hai tay đầu hàng, tấm bảng điện tử màu xanh kia lại xuất hiện, với một dòng thông báo và giọng nói cứng nhắc của máy móc :

....[ Đội 12 nhận thua, Đội 9 là người chiến thắng, Đội 12 có thành viên bị thương nặng, trừ 50đ, Đội 9 được thưởng 30đ, kết thúc trò chơi]....

Cả sáu người thân thể biến thành từng mảnh màu sắc lập thể, dần dần biến mất, Vương Cảnh còn chưa kịp hiểu ra việc gì, thì cậu ta đã xuất hiện bên trong khu vườn của một ngôi biệt thự, có hai người nữ đứng trước mặt cậu ta, một người mặt áo blu trắng, mái tóc màu đen xoã dài, dáng người thành thục nóng bỏng, bộ ngực lớn gần như muốn bung ra khỏi chiếc áo phông ở bên trong, bên cạnh cô là một thiếu nữ chừng 16 tuổi, mái tóc ngắn xanh lục, đeo kính cận, tay ôm một cái iPad, mặc một bộ quần áo đơn giản là áo phông và quần jeans, tươi cười nhìn nhóm Vương Cảnh.

- Tô Kiều, Khả Hiên, hai người vất vả rồi...

Người phụ nữ mặc áo blu đi đến, tươi cười với tất cả, Vương Cảnh gãi gãi đầu khó hiểu, cô gái với mái tóc màu tím Khả Hiên cởi bỏ áo khoác bên ngoài, vứt sang một bên, đi vào trong biệt thự, không nói một lời nào.

- Hì hì, đội trưởng, đây là thành viên mới của đội chúng ta đó.

Tô Kiều tươi cười, nói với người phụ nữ mặc áo blu.

- Chào mừng cậu đến với đội 9, tôi là Diễm Tuệ, đội trưởng đội 9, còn đây là Mộc Quế, phụ trách thông tin cũng như là quân sư của đội 9, tên của cậu là gì?

- A, tôi là Vương Cảnh.

- Vậy, Tô Kiều, đưa cậu ấy đến Khu B nhé.

Diễm Tuệ mỉm cười, sau đó sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho Vương Cảnh, Vương Cảnh đi cùng với Tô Kiều, trên đường đi, Tô Kiều bắt đầu nói về thế giới này, thế giới này được cái "hệ thống" kia gọi là Trùng Sinh Thế Giới, thế giới này gồm ba tầng, tầng 1 là chỗ mọi người đang ở, gọi là Hạ Vực, mọi người ở đây có sức mạnh của côn trùng, tầng 2 là các loài động vật, gọi là Trung Vực, còn về tầng 3, thì không một ai biết.

- Vậy, toà tháp màu đen kia là gì?

Vương Cảnh chú ý đến một toà tháp khổng lồ ở phía xa, một màu đen từ trên xuống dưới, giống như một cột trụ màu đen hơn là một toà tháp, Tô Kiều nhìn sang, nói với Vương Cảnh, đó là Tháp Cấm, bất cứ ai đến gần đều biến mất và đội đó sẽ bị trừ điểm chiến tử, cho nên, nơi đó không có một ai dám đến.

- Vậy, anh nghỉ ngơi nhé, buổi tối tôi sẽ gọi anh đến dùng bữa.

Tô Kiều đưa Vương Cảnh đến một căn phòng, sau đó vẫy vẫy tay tạm biệt Vương Cảnh với nụ cười rạng rỡ, Vương Cảnh ngồi một mình trong phòng, trong đầu quay về những kí ức cũ kĩ, cha của Vương Cảnh là một đặc công, bởi vì nhiệm vụ mà phải rời xa mẹ Vương Cảnh khi bà đang mang thai Vương Cảnh, ba năm thời gian, cha của Vương Cảnh quay về, nhưng mẹ Vương Cảnh đã mất, Vương Cảnh được một cô nhi viện nhận nuôi, ông ấy nhận Vương Cảnh trở về, nuôi dưỡng cậu đến nay.

- Cha, liệu cha có đến thế giới này không?

............................