Dịch: Aluco
Bachngocsach
Âm Phong mênh mông cuồn cuộn, quỷ ảnh trùng trùng điệp điệp.
Âm Phong đầy trời theo tiếng quát khẽ của Đinh Hạo Thần bỗng nhiên đình trệ lại, lập tức tất cả Âm Phong quỷ ảnh giống như sông dài đổ về biển, trùng trùng điệp điệp hội tụ cùng một chỗ, rót vào thanh loan đao đen sì như mực trong tay Đinh Hạo Thần.
Đao mang đen kịt phảng phất như tấm lụa, vạch phá vòm trời, bao phủ Diệp Vân trong đó, hầu như không có bất kỳ không gian tránh né nào.
Đây là công kích mạnh nhất của Đinh Hạo Thần, sau khi chém ra một đao, ngay cả hắn cũng không thể khống chế.
Một đao kia, chỉ có dũng cảm tiến tới đón đỡ, không có khả năng lùi bước dù là nửa phần.
Nét vui vẻ trên mặt Diệp Vân biến mất, thoạt nhìn thoáng có chút ngưng trọng. Hắn tuy đoán được Cửu U Thí Ma Trảm khi xuất ra sẽ vô cùng cường đại, nhưng thật không ngờ lại hung hãn và mạnh mẽ như vậy. Có thể nói đây là công kích mạnh nhất mà hắn trực tiếp gặp phải, hắn có cảm giác mình sẽ không thể nào ngăn cản được cho dù có được thân thể cường hãn như hiện tại.
Đương nhiên, công kích mạnh nhất mà hắn từng thấy chính là thần thông của Hỏa Vân Thánh Giả cùng Thủy Thanh Huyên xuất ra, chẳng qua là hắn cũng không trực tiếp cảm thụ được điều đó, tuy rằng cảm nhận được sự cường đại trong đó, nhưng không có trực tiếp như hiện tại, cảm giác được sinh tử chỉ trong một lằn ranh.
Quang ảnh đen sì như mực lập tức tới ngay, đao mang như tấm lụa hung hăng chém thẳng đến.
Ngay lập tức đôi mắt Diệp Vân hiện lên tinh mang lập loè, trên mặt không hề có chút nào hoảng sợ chứ đừng nói là sợ hãi. Hắn không lùi mà tiến tới, bước ra một bước, Tử Ảnh trong tay lập loè, phát ra sóng nước nhộn nhạo.
“Lôi Vân Điện Quang Kiếm!”
Tử Ảnh Kiếm trong tay của hắn đột nhiên run rẩy, trong nháy mắt tiếng sấm cuồng bạo vang lên ù ù, đinh tai nhức óc. Tử sắc điện xà từ Tử Ảnh Kiếm bay lượn bốn phía, mỗi một đạo điện mang đều ẩn chứa bên trong sức mạnh hủy diệt thiên địa mà vạn vật đều sợ hãi.
Tử Ảnh Kiếm tung bay uốn lượn, chỉ trong nháy mắt Diệp Vân đã thi triển ra ba thức đầu của Lôi Vân Điện Quang Kiếm, tốc độ nhanh đến mức phảng phất chỉ là một chiêu, chỉ thấy tử sắc lôi điện từ trên thân kiếm bắn ra, to như tay em bé, mang theo thần lôi rung động ù ù, bắn về phía Cửu U Thí Ma Trảm đen sì như mực.
Oanh!
Hai đạo công kích hung hăng chạm vào nhau, lực lượng cuồng bạo lập tức bắn ra, một đạo sóng xung kích lăng không dựng lên, hướng về bốn phương tám hướng lao tới một cách dũng mãnh điên cuồng.
Sắc mặt Trịnh Đồng đại biến, hắn vừa rồi ỷ vào tu vi nên chỉ đứng ở bên ngoài cách đó ba mươi bốn mươi trượng, cho rằng Diệp Vân cùng Đinh Hạo Thần có kịch đấu cũng sẽ không ảnh hưởng đến hắn, ngay cả ảnh hưởng của chiến đấu cũng căn bản không có khả năng tổn thương đến hắn.
Vậy mà không nghĩ đến Diệp Vân cùng Đinh Hạo Thần tu vi đã cường hãn đến loại tình trạng này, hai đạo công kích trên không trung chạm vào nhau, uy lực bạo phát ra đã vượt quá tưởng tượng, ngay cả tu vi cường hãn như Trịnh Đồng chỉ kém nửa bước là có thể ngưng kết kim đan cũng hầu như ngăn cản không nổi, nhịn không được phải từ từ lui về phía sau, rời khỏi đến tận năm mươi sáu mươi trượng bên ngoài mới đứng vững bước chân, khuôn mặt đầy kinh hãi.
“Công kích thật là cường đại, tu vi của hai người này làm thế nào lại cường hãn đến loại tình trạng này?” Trên mặt Trịnh Đồng đầy vẻ kinh hãi, nói với vẻ không thể tưởng tượng nổi.
“Trịnh Đồng sư huynh, ngươi cũng ngăn cản không nổi sao?” Một thanh âm từ hơn mười trượng phía sau lưng truyền đến, đó là hai gã đệ tử cùng đi với Đinh Hạo Thần.
Trịnh Đồng nhíu mày, quay đầu lại nhìn thoáng qua bọn hắn, đột nhiên quát: “Không tốt.”
Thân hình hắn lập loè, nhằm phía trước bên trái phóng vụt đi, phóng tới tên đệ tử ký danh kia mới vừa rồi bị Diệp Vân một chưởng đánh bay.
Nhưng mà, công kích của Diệp Vân cùng Đinh Hạo Thần cường đại đến cỡ nào, sóng xung kích giống như biển gầm giống như phô thiên cái địa, hung hăng đụng vào thân thể tên kia vừa mới đứng lên.
Phốc!
Một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn phun ra, toàn bộ thân người lần nữa bay rớt ra ngoài, máu tươi từ không trung rơi xuống, rơi vãi vào phiến đá trên mặt đất, phảng phất như một bông hoa màu máu, nhìn thấy mà giật mình.
Trịnh Đồng phóng vút đến bắt lấy hắn, sau đó đột nhiên nhảy lên, thối lui ra ngoài trăm trượng. Hắn đưa tay đặt lên động mạch chủ trên cổ của tên đệ tử kia, mạch đập truyền đến vô cùng yếu nhưng hắn vẫn chưa chết.
“Trịnh sư huynh, Thẩm sư đệ thế nào rồi?”
Hai tên đệ tử ký danh cũng chạy tới, đứng bên cạnh Trịnh Đồng.
Trịnh Đồng lắc đầu, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, nói: “Chỉ còn nửa hơi thở là sẽ chết, các ngươi chăm sóc hắn cho tốt, tốt nhất có thể mang về tìm thủ tọa lão nhân gia người, mới có thể cứu sống được hắn.”
Trên mặt hai gã đệ tử đang có vẻ lo lắng nhưng khi nghe nói muốn bọn hắn đem cái tên sắp chết trước mắt mang về, còn phải tìm Thiên Vận Tử trị liệu lập tức hai mặt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không đáp ứng.
“Làm sao vậy?” Trịnh Đồng quay đầu liếc nhìn bọn hắn, lông mày chau lên nói: “Đây là tình đồng môn của các ngươi sao? Nếu như không cứu chữa nhanh chóng, tiểu tử này chết chắc rồi.”
Hai gã đệ tử đều hơi hơi hé mắt, sau đó ánh mắt nhìn về phía xa xa, nhìn xem thanh loan đao đen kịt bị tử sắc kiếm quang gắt gao ngăn trở trên bầu trời, phát ra âm thanh ô ô.
Trịnh Đồng lúc này mới chợt hiểu, những tên đệ tử ký danh này vì để trở thành đệ tử chính thức thứ tư của Thiên Vận Tử mà cạnh tranh với nhau, giờ phút này trước mắt là tên gia hỏa xui xẻo đang nguy cấp, nếu như có thể tùy ý cứu chữa thì cũng không sao, hết lần này tới lần khác còn phải tìm Thiên Vận Tử mới có thể sống sót. Thiên Vận Tử có tính cách thế nào? Căn bản sẽ không quản đến việc chết sống của những đệ tử này, trong mắt hắn đệ tử ký danh căn bản không đáng để tiêu phí quá nhiều tâm tư, tu vi không đủ, có chết đi cũng chẳng sao.
Trịnh Đồng lắc đầu, đưa tay lấy ra một hạt đan dược, đưa vào trong miệng tên Thẩm sư đệ mà tính mạng chỉ còn trong sớm tối, ôm hắn trở về tiểu viện của mình, đặt ở phiến đá trên đường.
Xa xa, đao mang đen kịt cùng tử sắc kiếm quang như trước vẫn kềm giữ lẫn nhau, không có nhượng bộ nửa phần, cũng nhìn không ra ai đang chiếm ưu thế.
“Diệp Vân, chính xác thì tu vi của ngươi hoàn toàn không tệ, ta đúng là đã xem nhẹ ngươi rồi.” Thanh âm của Đinh Hạo Thần vang lên, có thể nghe ra hắn cố gắng áp đặt giọng nói, tựa hồ có chút cố hết sức.
Diệp Vân cũng hầu như đem tất cả lôi linh khí đều rót vào trong đó, chân khí cũng liên tục không ngừng mà chuyển vận vào bên trong Tử Ảnh Kiếm, một khi hắn thoáng buông lỏng, như vậy chiến đao đen kịt nặng như ngọn núi trước người sẽ hung hăng chém xuống, đến lúc đó hắn có khả năng chết không có chỗ chôn.
“Hiện tại biết rõ đã sai rồi thì sao? Chờ ta phá Cửu U Thí Ma Trảm của ngươi, lập tức đánh chết ngươi tại chỗ.” Diệp Vân tức giận quát, nếu không phải Đinh Hạo Thần quấy rầy, giờ phút này nói không chừng hắn đã suy diễn ra được bảy tám phần Lôi Thần Chi Kiếm.
“Thực lực chúng ta ngang nhau, nhất thời nửa khắc tuyệt đối không thể phân ra thắng bại, không bằng như vậy triệt hồi, dừng tay cùng lúc, coi như là không đánh nhau thì không quen biết.” Đinh Hạo Thần trầm giọng nói ra.
Diệp Vân khinh thường cười lên hai tiếng, nói: “Hiện tại ngươi đã biết sợ? Bất quá đã chậm.”
Chính xác mà nói thì Đinh Hạo Thần đã có một chút chống đỡ không nổi, nhưng lại không dám thu lại trước, chỉ sợ khi đó công kích của Diệp Vân sẽ giống như sóng biển liên miên không dứt vọt tới, một khi mất đi thượng phong, như vậy lập tức bị quản chế khắp nơi.
“Ta sợ cái gì? Chẳng qua ta cảm thấy tu vi của ta và ngươi ngang nhau, không nên lãng phí lực lượng ở chỗ này, có lẽ nên hảo hảo tu hành, chờ đợi tiến hành thí luyện. Nếu không cả hai chúng ta đều bị trọng thương, thì lại quá lợi cho bọn người Khương Phi Dương mà thôi.”
Diệp Vân nhíu mày, ánh mắt híp lại, nói: “Nói cũng không tệ, hoàn toàn chính xác như vậy.”
“Tốt lắm, ta đếm một hai ba cả hai đồng thời thu hồi công kích, ngươi nghĩ thế nào.” Đinh Hạo Thần vui mừng quá đỗi, giờ phút này hắn đã minh bạch Diệp Vân chính là đối thủ có chiến lực mạnh nhất trong lần tranh đoạt này, cùng hắn liều mạng đúng là không khôn ngoan.
“Cũng tốt, vậy ngươi đếm đi.” Diệp Vân ừ một tiếng, gật nhẹ đầu.
Vẻ mặt Đinh Hạo Thần tươi cười, thấp giọng đếm: “Một, hai, ba...”
Ba chữ vừa ra khỏi miệng hắn, trong giây lát tất cả chân khí trong cơ thể đều ngưng tụ thành một điểm, điên cuồng rót vào trong Cửu U Thí Ma Trảm. Nếu như Diệp Vân ngay lúc này thu hồi công kích, như vậy dưới sự truy kích của Cửu U Thí Ma Trảm, tương đương với tăng thêm uy lực cho Lôi Vân Điện Quang Kiếm, hai đạo công kích hợp nhất cùng một chỗ, phóng tới lồng ngực Diệp Vân.
Nếu quả thật hắn thực hiện được điều này, cho dù hiện tại Diệp Vân thân thể có Đại Ma Chi Thể cũng không có khả năng ngăn cản được, trong khoảnh khắc bản thân chắc chắn bị trọng thương.
Nhưng mà, Diệp Vân cũng không phải là mao đầu tiểu tử mới ra đời, sinh hoạt vài năm tại Thiên Kiếm Tông đã sớm cho hắn biết, không nên tùy tiện tin tưởng người khác, càng không nên tin đối thủ của ngươi. Đối mặt đối thủ cường đại, ngàn vạn lần không nên nương tay, vì thắng được, sống sót, có thể không từ thủ đoạn.
Đinh Hạo Thần đem tất cả chân khí đều rót vào loan đao, Cửu U Thí Ma Trảm rốt cuộc chém xuống ầm ầm.
Nhưng mà, ngay tại thời điểm khóe miệng Đinh Hạo Thần nổi lên nụ cười âm lãnh, hắn bỗng nhiên cảm giác được một cỗ lực lượng mạnh mẽ từ phía trước ập đến, xuất phát từ Tử Ảnh Kiếm mà Diệp Vân tế ra.
Sấm sét ầm ầm, điện xà bay lượn.
Chính giữa bầu trời đầy trời lôi điện, tựa hồ có một đạo kiếm quang như có như không xuyên qua tất cả mọi thứ, bắn về phía Cửu U Thí Ma Trảm.
Răng rắc!
Một tiếng vang nhỏ, Đinh Hạo Thần chỉ cảm thấy trong loan đao vốn tràn ngập lực lượng cuồng bạo bỗng ít đi một chút, đang lúc hắn cảm thấy nghi hoặc thì nhìn thấy một đạo kiếm quang phá toái hư không, mang theo khí thế chém giết tất cả mọi thứ không gì có thể chống lại, lập tức xuất hiện ở trước ngực của hắn.
Mặt mũi Đinh Hạo Thần tràn đầy kinh hãi, dường như thấy được một cái gì đó không thể nào tưởng tượng nỗi, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
“Kiếm Ý, đây là Kiếm Ý!”
Trong lòng Đinh Hạo Thần như có ngàn vạn tiếng gào thét, nhưng lại không thể nào nói ra miệng, bởi vì hắn chỉ cảm thấy yết hầu đột nhiên mát lạnh, sau đó tất cả thanh âm vừa đến đây đều bị kẹt, chẳng qua là phát ra âm thanh ô ô, rút cuộc không nghe rõ hắn đang nói cái gì.
Kiếm quang trong suốt cắt qua cổ họng của hắn, sau đó nhẹ nhàng chém qua, Đinh Hạo Thần lập tức nhìn thấy trước ngực bỗng nhiên xuất hiện một đạo huyết tuyến, sau đó càng ngày càng to ra, ngay sau đó mới cảm thấy trên ngực truyền đến đau đớn kịch liệt, máu tươi phun ra tung tóe, ướt đẫm cả quần áo.
“Kiếm Ý, hắn vậy mà có được Kiếm Ý!”
Đinh Hạo Thần chỉ cảm thấy ý thức lập tức mơ hồ, muốn đem những lời này từ trong lồng ngực hô lên, nhưng chỉ là phát ra thanh âm ô ô, thân thể cao lớn ầm ầm ngã xuống đất, máu tươi theo phiến đá chảy xuôi ra.
Thân tử linh tiêu!